Độ Hành Chu - Chương 3
Hắn ngoan ngoãn để đại phu chữa trị, băng bó vết thương, kê đơn thuốc, sau cùng mới thấp giọng cảm tạ một câu.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn đại phu đi, ta quay lại nhìn Thẩm Hành Chu.
Không rõ vì mệt mỏi hay đau đớn, hắn khép mắt, tựa như đã ngủ say.
Thân hình nhỏ bé co ro trong góc tường trên đống rơm, đôi mày nhíu chặt, giấc ngủ chẳng an lành.
Dù tuyết đã ngừng rơi, cái rét về đêm vẫn rất lạnh.
Hắn ngủ thế này, chắc chắn sẽ bị nhiễm lạnh.
Ta mím môi, nhìn hơi thở đều đều của hắn khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ một chút, rồi đánh liều ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đắp áo choàng lên người hắn.
Trong giấc ngủ, hắn tựa hồ cảm nhận được hơi ấm, mi mắt khẽ động, rồi lại ngủ sâu thêm.
11
Ta ngồi suốt một đêm, đến mức tê cả chân.
Nhưng vẫn tranh thủ rời đi trước khi đứa nhỏ tỉnh lại.
Khi ra khỏi miếu, ta quay đầu nhìn thoáng qua, bất giác thấy hơi khó xử.
Kỳ thực ta không phải chưa từng nghĩ đến việc chuẩn bị thêm đồ đạc cho hắn, nhưng mấy thứ nhỏ thì dễ giấu, còn đồ lớn thì áo choàng không che nổi.
Mang vác qua lại mà để người qua đường nhìn thấy, chắc chắn sẽ dọa chết họ.
Thật là khó khăn.
Như đoán được tâm tư ta, hệ thống nói giọng châm chọc trong đầu:
“Ngươi nhập vai quá rồi chăng? Thật sự coi mình là thần vô sở bất năng à? Hay là bỏ áo choàng, dùng thân phận người bình thường mà tiếp cận Thẩm Hành Chu đi?”
Ta mím chặt môi, không nói gì. Nhưng trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ:
“Ta nghĩ ra rồi!”
Phương pháp luôn nhiều hơn khó khăn.
Hệ thống: “Hả???”
Chuyện này mà cũng nghĩ ra cách được sao?
Hệ thống không hiểu, cũng chẳng tin.
Ta lười giải thích. Đợi khi mua thức ăn quay lại miếu, Thẩm Hành Chu đã tỉnh.
Có lẽ vì bị thương, hắn không ra ngoài, chỉ thu lu một góc, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Lúc ta bước vào, mang theo một cơn gió nhẹ.
Ngay lập tức, người vẫn cúi đầu kia bỗng ngẩng phắt lên.
Bước chân ta chững lại.
Đứa trẻ này dường như nhạy bén hơn rồi?
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, ta khẽ mím môi, ném một mảnh giấy ra ngoài.
Tờ giấy nhẹ nhàng xoay trong không trung, cuối cùng rơi vào tay Thẩm Hành Chu.
Hắn cúi đầu nhìn, trên giấy là một địa chỉ.
Ta hắng giọng, cố làm ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói ba chữ:
“Đến đó ở.”
Ở mãi trong ngôi miếu đổ nát cũng không phải kế lâu dài.
Hắn vẫn còn nhỏ, ít nhất cũng nên có một chỗ ở an toàn.
Ta vốn nghĩ rằng có được nơi để ở, đứa nhỏ sẽ vui mừng lắm. Nhưng không ngờ, hắn lại im lặng hồi lâu, nắm chặt mảnh giấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn ra một câu:
“Ta không đi.”
Ta nhìn quanh ngôi miếu rách nát, bốn bề lùa gió, không khỏi ngạc nhiên:
“Tại sao?”
Nghe vậy, đứa nhỏ mím chặt môi, trong mắt hiện lên chút bướng bỉnh, giọng nói lại nhỏ xíu:
“Nếu ta đi, sẽ không còn ai thắp hương cho ngài nữa. Sau này có phải… chẳng còn gặp lại ngài… Nói chung, ta không đi.”
Hắn lí nhí nói, ta nghe mãi mới hiểu, không nhịn được bật cười.
Hóa ra hắn nghĩ ta muốn đuổi hắn đi?
Nghĩ một chút, ta bắt đầu dỗ dành:
“Ta là thần hộ mệnh mà nương ngươi phái đến, sẽ luôn ở bên bảo vệ ngươi.”
Nghe nhắc tới mẫu thân, ánh mắt Thẩm Hành Chu khẽ run lên. Hắn vẫn còn nhỏ, dễ dàng tin lời ta, vội hỏi:
“Vậy nương ta có khỏe không?”
Ta bịa một lời nói dối thiện ý:
“Khỏe, bà vẫn luôn dõi theo ngươi, mong ngươi lớn lên bình an.”
Một câu nói, khiến vành mắt đứa nhỏ lập tức đỏ hoe.
Hắn quay mặt đi, lại chẳng biết rằng đúng lúc bắt gặp ánh mắt ta. Đôi mắt hắn long lanh nước, dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi quay lại, nhẹ giọng nói:
“Vậy ta đi nhé. Ngài nhớ ghé thăm ta.”
Ta nhìn gáy nhỏ của hắn, đáp một tiếng “Được.”
Khi Thẩm Hành Chu rời khỏi ngôi miếu, mỗi bước đi đều quay đầu lại ba lần, khuôn mặt nhỏ căng cứng, đôi tai dựng lên, chăm chú cảm nhận từng biến động trong không khí.
Dường như sợ rằng ta không đi theo.
Nhìn dáng vẻ thận trọng ấy, ta bỗng cảm thấy buồn cười, lại thấy thương hắn.
12
Thẩm Hành Chu chuyển vào sống trong căn viện sát cạnh ta.
Hằng ngày, ta vẫn “biến” thức ăn cho hắn.
Hắn tuổi còn nhỏ, nhưng không chịu ngồi yên. Sau khi no ấm, hắn liền chạy tới vách tường trường học, nghe người ta giảng bài.
Bị phu tử phát hiện, đứa nhỏ đỏ bừng cả mặt vì lúng túng, không biết phải làm sao.
Lúc ấy, ta lén nhét một túi bạc vào tay hắn, để hắn có thể đóng học phí.
Cuối cùng, hắn có cơ hội đường đường chính chính đi học.
Mùa đông qua, xuân lại tới, thoáng cái đã bốn, năm năm trôi qua.
Thẩm Hành Chu, nay đã mười ba tuổi, cao hơn nhiều, gương mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng phòng bị như trước.
Khi về đến nhà, hắn luôn vô thức nói:
“Ta về rồi đây!”
Ta hầu như không đáp lại, chỉ thỉnh thoảng “Ừm” một tiếng, chứng tỏ mình vẫn ở đó, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ ngồi, chờ đến đêm rồi trở về căn viện của mình.
Hắn đã quen với sự kiệm lời của ta, thường tự mình kể những chuyện hôm nay thấy được, nghe được.
Một đêm nọ, sau khi ăn xong, hắn ngồi lặng lẽ, nhìn vào khoảng không, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn:
“Quân doanh đang chiêu binh. Ta định đi. Chiến trường sát khí nặng nề, ngài hãy ở lại kinh thành.”
Nghe vậy, ta ngẩn người.
Hắn giờ đã đi học, ta từng lén quan sát vài lần, hắn rất chăm chỉ học hành.
Tại sao không chọn con đường khoa cử?
Nhưng còn chưa kịp hỏi, hắn đã tự giải thích, có chút ngượng ngùng:
“So với khoa cử, ta thích võ cử hơn.”
Trong cốt truyện gốc, Thẩm Hành Chu đạt được quyền cao chức trọng nhờ những chiến công lẫy lừng trên chiến trường.
Ta trầm mặc một lúc, không nói gì.
Tưởng rằng lần này để hắn đi học sẽ giúp hắn bớt khổ.
Nhưng nếu hắn thích, ta tự nhiên sẽ ủng hộ.
“Ngươi cứ đi.”
“Ừm… chờ ta trở về, gặp ngài.”
Hai chữ cuối hắn nói rất nhẹ, ta không nghe rõ, chỉ nghĩ hắn luyến tiếc ta, liền tùy ý đáp lại.
—— Chờ ngày hắn trở về, chắc hẳn sẽ là lúc công thành danh toại. Đến khi đó, ta có thể ung dung rời đi rồi.
Không biết rằng, khi nghe thấy câu trả lời của ta, đôi mắt thiếu niên sáng lên, nhưng rất nhanh liền che giấu.
13
Ngày Thẩm Hành Chu lên đường là một ngày hè.
Thiếu niên mười ba tuổi vừa mới trưởng thành, mặc chiếc áo mỏng, đôi mắt đen láy sáng ngời. Gương mặt hắn vẫn còn nét non nớt, nhưng đã lộ ra vẻ tuấn tú.
Ta đeo túi hành lý, lén lút hòa vào đám đông phía sau.
Hệ thống nhìn ta mà nghẹn lời, cất giọng khuyên nhủ:
“Ký chủ, ngươi dù có áo choàng, nhưng ngươi đâu phải hư vô. Dao kiếm không có mắt, người ta không thấy ngươi, lỡ đâm xuyên qua thì sao?”
Ta mím môi, bình tĩnh đáp:
“Kẻ địch sáng, ta tối, ta không đâm người khác đã là tốt rồi.”
Hệ thống: “…”
Nghe cũng có lý???
Nhưng con đường hành quân dài dằng dặc, là người vô hình, ta gần như đã làm đủ những việc trong đời này không dám làm.
Ví dụ, ăn vụng.
Trước kia ở kinh thành, ta còn có thể mua đồ. Giờ có tiền cũng chẳng mua được, đành lén lấy một cái bánh bao, trong lòng không ngừng xin lỗi, tự nhủ xem như ta ăn thay phần của Thẩm Hành Chu đi.
May mà người nấu ăn là một gã thô kệch, làm gì cũng qua loa, lại hào phóng, mỗi lần đều làm dư vài cái bánh bao, sợ không đủ ăn.
Mỗi bữa ta chỉ lấy một cái, cũng không bị ai phát hiện.
Thẩm Hành Chu tuổi còn nhỏ, trong quân doanh chỉ làm mấy việc lặt vặt. Đôi khi hắn ngẩn người, không biết nghĩ gì, miệng mấp máy.
Ta tò mò, lén đến gần hắn.
Đến nơi mới phát hiện, hắn đang âm thầm tụng kinh.
Không khí lặng đi một giây, kế đó hệ thống bật cười phá lên:
“Trời ạ, nhân vật phản diện của chúng ta mà ngươi chỉnh đến mức này, sắp thành hòa thượng rồi! Haha, không chừng sau này vừa giết vừa siêu độ tại chỗ luôn!”
Ta quay mặt đi, không hiểu sao lại thấy chột dạ:
“…”
Cái này… không thể hoàn toàn trách ta được, đúng không?
14
Thẩm Hành Chu tính tình trầm lặng, làm việc trong doanh trại lại chăm chỉ, nhưng vì mang “khí chất nhân vật phản diện”, khuôn mặt không biểu cảm vẫn đắc tội với người khác.
Ban đầu hắn hay bị đánh, nhưng về sau, thân thủ hắn khá lên, không ai dám gây sự với hắn nữa.
Đến năm thứ ba nhập ngũ, hắn chính thức ra chiến trường.
Ba năm này, hắn đã ít nhiều tham gia các cuộc dẹp loạn, tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu nhất định.
Đối thủ thường là quân man di, cưỡi ngựa, vóc dáng cao lớn, chiến đấu dũng mãnh.
Ta khoác áo choàng, co ro trốn ở một chỗ ít bị ảnh hưởng nhất, nghe hệ thống tường thuật tình hình chiến đấu.
Hai bên đánh nhau như không cần mạng, ánh đao ánh kiếm lóe lên, máu thịt bay tứ tung, khắp nơi là tay chân cụt lìa, cảnh tượng khủng khiếp đến không nỡ nhìn.
Dạ dày ta quặn lên, suýt chút nữa nôn ra tại chỗ.
Nhưng ta vẫn cố nhịn, sợ làm ra tiếng động sẽ bị phát hiện.
Hệ thống trang bị áo choàng tàng hình có thể che giấu tiếng bước chân nhẹ, nhưng nếu ta nói, thì lại không thể giấu được.
Đúng lúc này, hệ thống khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Ta cau mày: “Sao vậy?”
Hệ thống im lặng một lúc, như thể đang do dự có nên nói hay không. Cuối cùng, nó miễn cưỡng trả lời:
“Thẩm Hành Chu… sắp…”
Lời còn chưa dứt, lòng ta đột nhiên thắt lại, cảm giác bất an ập đến.
Đến rồi!
Lúc này, trận chiến đã sắp kết thúc.
Trên chiến trường chỉ còn lại lác đác vài người.
Khi ta ngoảnh đầu nhìn, liền thấy Thẩm Hành Chu đang giao đấu quyết liệt với đối thủ, đôi mắt lập tức dao động mạnh mẽ.