Độ Hành Chu - Chương 2
Một câu nói, đã nghiền nát lòng tự tôn và thể diện của Thẩm Lan Hạ, tan theo gió.
Cô không kìm được đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt nước mắt. Cô hiểu rằng, người trong lòng đã thay đổi. Chủ mẫu của Chu gia không thể dung nạp bất kỳ hạt cát nào.
Một cô gái không có chỗ dựa như cô, nếu cố gắng ở lại, kết cục cũng có thể đoán được. Nếu để lộ tin mang thai, đứa bé này chỉ sợ khó lòng giữ nổi.
Thế nên cô không nói gì, lặng lẽ rời khỏi Chu gia.
Mọi người đều hài lòng với sự biết điều của cô. Sau đó, công tử cưới vợ, làm quan thuận lợi.
Hoàn toàn không nhớ tới cô gái nhỏ từng được hắn ngọt ngào dỗ dành trên giường.
Chỉ xem đó như một chuyện phong lưu qua đường mà thôi.
Thẩm mẫu nhiều lần lưu lạc, bạc tiền cạn kiệt. Bà ít học, lại mang thai trước khi cưới, không còn nơi nào để trở về. Sau khi sinh Thẩm Hành Chu, sức khỏe của bà sa sút, cơ thể mắc bệnh, nhưng vẫn cố gắng gượng đi làm việc lặt vặt để kiếm sống.
Ngày khốn khó nhất đời bà, lại trùng hợp là ngày đích tử của Chu công tử chào đời. Chu gia phát kẹo mừng, người dân dọc phố đều được nhận.
Cảnh tượng ấy, trong sách viết như thế này ——
Thẩm Hành Chu khi còn nhỏ, ngây ngô chạy tới tranh được vài viên kẹo mang về.
Hắn phấn khích khoe với mẫu thân: “Nương xem! Có kẹo ăn rồi!”
Nhưng hắn không ngờ, người mẹ luôn dịu dàng với hắn lại hất văng những viên kẹo trong tay hắn, đôi mắt đỏ hoe.
Hắn ngơ ngác, bị dọa khóc, nhưng không dám nói nhiều. Chỉ lắp bắp: “Nếu nương không thích ăn kẹo, hài nhi sẽ đi tìm thứ khác về!”
Lúc ấy, Thẩm mẫu đã bệnh nặng, không ngồi dậy nổi. Bà còn chưa kịp gọi hắn dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé như viên đạn pháo lao ra ngoài.
Cảnh ấy, chính là vĩnh biệt.
Khi Thẩm Hành Chu cầm số tiền xin được đi mua bánh bao về, mẫu thân hắn đã lìa đời.
Cũng từ ngày hôm đó, cậu bé mất đi người duy nhất che chở mình trên thế gian.
Hắn lang thang nhiều năm, không ít lần suýt chết, tâm tính dần trở nên vặn vẹo. Nhiều năm sau, khi đã nắm giữ quyền cao chức trọng, hắn mới biết được toàn bộ sự thật. Lúc ấy, hắn đã hóa thành kẻ bạo ngược tàn nhẫn, tự tay diệt cả nhà họ Chu, cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục thê thảm.
Cốt truyện như chiếc đèn kéo quân lướt qua trong đầu ta, khiến ta như nhìn thấy cả cuộc đời đầy khổ đau của đứa trẻ này.
Bừng tỉnh, nhìn Thẩm Hành Chu cúi đầu, dáng vẻ thất thần, lòng ta khẽ động.
Bất giác, ta muốn an ủi hắn đôi chút.
Nhưng dù vắt óc suy nghĩ hồi lâu, ta cũng không nghĩ ra được cách nào tốt.
Chỉ đành lặng lẽ đứng sau lưng hắn, chắn bớt gió lạnh từ ngoài thổi vào miếu.
—— Thân thể ấm lên một chút, tâm hồn chắc cũng dễ chịu hơn đôi phần.
Ta trước nay vẫn luôn nghĩ vậy.
Thẩm Hành Chu ngồi ngây ra rất lâu. Nhưng vì có ta chắn gió, lưng hắn không còn lạnh nữa.
Hắn ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn về ngôi miếu trống không. Trong mắt vẫn còn ánh lệ, hắn bỗng thì thào:
“Đa tạ.”
Nghe thấy câu “Cảm ơn” ấy, ta cúi đầu nhìn lại mình, chắc chắn rằng chiếc áo choàng vẫn được khoác cẩn thận, không để lộ chút sơ hở nào. Lông mày ta bất giác nhíu lại:
“?!”
Không ổn.
Đứa trẻ này… chẳng lẽ vì quá đau buồn mà sinh ra ảo giác?
07
Suy đoán của ta không sai, nhưng hình như cũng có chỗ không đúng.
Bởi vì từ hôm đó trở đi, mỗi lần ta “biến” đồ ăn cho Thẩm Hành Chu, hắn đều lễ phép nói cảm ơn, sau đó cẩn thận dâng hương lên bức tượng thần mục nát trong miếu.
Lúc đầu ta không rõ hắn lấy ba nén hương đó từ đâu. Mãi đến một lần, ta khoác áo choàng, lặng lẽ theo hắn đi suốt một đoạn đường, mới phát hiện hắn bôi mặt mình đến thê thảm, rồi ngồi xuống trước một ngôi miếu đông người thắp hương… ăn xin.
Chỗ đó có nhiều người tốt bụng, thấy đứa trẻ đáng thương liền không khỏi động lòng, thường cho vài đồng tiền lẻ.
Nhận được tiền, điều đầu tiên Thẩm Hành Chu làm không phải mua đồ ăn cho mình, cũng không để dành, mà là đi mua hương!
Sau khi mua được hương, hắn cẩn thận nhét ba nén vào trong ngực.
Dường như hắn rất thích làm vậy.
Không chỉ một lần ta thấy hắn cất kỹ đồ đạc vào lòng, lần trước là bánh bao ăn dở thì có thể hiểu được.
Dù sao hắn cũng ăn bữa nay lo bữa mai, mang theo bên người để phòng tối không có gì ăn.
Nhưng hương thì lại không ăn được, còn phải tốn tiền mua.
Nhiều lần, ta không nhịn được muốn khuyên hắn đừng mua nữa.
Lúc này, hệ thống bỗng chen vào:
“Ký chủ, hắn không có mắt nhìn xuyên thấu, vẫn nghĩ tất cả là thần minh trong miếu linh thiêng hiện thân, chẳng lẽ không nên thành tâm một chút sao?”
Ta: “…”
Ta mím môi, bỗng nhiên có chút áy náy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ba nén hương cũng không tốn bao nhiêu tiền, thế là ta mua một con gà quay, định bù đắp cho đứa nhỏ.
Chỉ là ta không ngờ ——
Khi vừa mua gà quay về, còn chưa kịp khoác áo choàng, đã nghe bên trong miếu vang lên vài tiếng ồn ào.
“Ồ, ăn ngon nhỉ! Còn có tiền mua hương cơ đấy!”
“Đại ca, ta theo dõi thằng nhóc này lâu rồi! Mỗi ngày trong ngực nó đều phồng lên, không biết giấu bao nhiêu thứ tốt đâu!”
“Đưa đây!”
Ta bước tới, liếc mắt liền thấy vài đứa trẻ ăn mặc rách rưới không khác gì Thẩm Hành Chu đang vây lấy hắn. Một đứa thò tay xé mở áo hắn, lôi ra chiếc bánh còn sót lại từ sáng cùng ba nén hương, thậm chí còn lục lọi lấy đi vài đồng tiền trong túi áo hắn, nhét vào lưng quần mình!
“Những thứ khác ngươi lấy hết, trả lại hương cho ta!”
Thẩm Hành Chu bị ép ngã xuống đất, giãy giụa không thoát, chỉ có thể gân cổ hét lên.
“Hương?”
Tên cầm hương trong tay là một thiếu niên khoảng mười tuổi, trên mặt có một vết sẹo, đôi mắt xếch tam giác, vẻ mặt hung ác. Đây chính là tên đầu gấu khét tiếng khu này, được gọi là Lai Nhị.
Nghe vậy, Lai Nhị xoay xoay ba nén hương trong tay, đột nhiên cười nhếch mép, ánh mắt lóe lên vẻ ác ý:
“Muốn lấy lại à? Hừ, ta cứ không cho! Ngươi tin rằng thần minh sẽ phù hộ ngươi, chi bằng quỳ xuống xin ta đi. Có khi ta vui vẻ, sẽ chừa lại chút vụn bánh cho ngươi ăn!”
Nói rồi, trước mặt Thẩm Hành Chu, hắn bóp gãy ba nén hương thành từng đoạn, ném xuống đất.
Thấy Thẩm Hành Chu phẫn uất, hắn liền cúi xuống, bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt hắn.
“Bớt trừng mắt nhìn ta! Tin không, ta móc mắt ngươi ra đấy!”
Cú tát khiến mặt Thẩm Hành Chu nghiêng hẳn sang một bên, khóe miệng rách ra, rỉ máu.
Nhưng Lai Nhị vẫn chưa hả giận. Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn bức tượng thần cũ nát từ lâu, bỗng nhặt lấy lư hương mà Thẩm Hành Chu hằng ngày lau chùi sạch sẽ, dùng sức ném thẳng tới:
“Để xem thần minh của ngươi cứu nổi không!”
“Không——!”
Khuôn mặt Thẩm Hành Chu lập tức biến sắc!
Không biết lấy đâu ra sức mạnh, hắn bất ngờ thoát khỏi sự kiềm chế của hai tên khác, lao lên như một mũi tên, dùng cơ thể nhỏ bé che chắn cho chiếc lư hương!
“Keng”— một âm thanh nặng nề vang lên.
Ta trợn to mắt nhìn.
Thẩm Hành Chu——
08
Thẩm Hành Chu ngã gục xuống ngay tại chỗ, lưng hắn bị lư hương đập trúng, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.
Thấy hắn phun máu, bọn trẻ đều ngây ra như phỗng.
Ngay cả Lai Nhị cũng có chút hoảng hốt:
“Ngươi… ngươi bị điên sao? Ai chẳng biết ngôi miếu này đã bỏ hoang từ lâu, làm gì đến mức đó——”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn. Cả đám sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Miếu lại trở về yên tĩnh.
Ta lập tức chạy tới gần.
Thẩm Hành Chu thê thảm nằm trên mặt đất, bàn tay lấm lem mò mẫm, ôm lấy chiếc lư hương vào lòng, khóe mắt và chân mày đều lộ vẻ mừng rỡ, miệng còn lẩm bẩm:
“May quá, thần minh đại nhân, ngài không sao.”
Chỉ một câu nói, khiến ta sững người tại chỗ.
Đôi mắt ta bất giác cay cay.
—— Hắn thực sự quá ngốc, ngốc đến đáng yêu.
Dù ta mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Ta không ở trong lư hương.”
Lời vừa thốt ra, không chỉ ta ngây người, mà ngay cả đứa trẻ đang ôm chặt lư hương cũng hóa đá.
09
Phải mất một lúc, ta mới nhận ra.
Trong mắt Thẩm Hành Chu, có lẽ là cảnh tượng không khí trước mặt bỗng dưng cất tiếng nói.
Quả thật, trông có phần quỷ dị.
…
Giờ phải giải thích thế nào đây?
Ta vốn dễ hoảng khi gặp tình huống bất ngờ, đầu óc lập tức trống rỗng, ngón tay vô thức nắm chặt một góc áo choàng.
Không khỏi suy nghĩ lung tung: Nếu bây giờ ta bất ngờ lột áo choàng, biểu diễn màn “biến người sống” trước mặt Thẩm Hành Chu, liệu hắn có sợ chết khiếp không?
Bầu không khí lặng ngắt, ngưng đọng giữa gian miếu lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, khi ta còn chưa nghĩ ra cách nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói kìm nén sự vui sướng của Thẩm Hành Chu:
“Ta biết mà, thần minh đại nhân, ngài thực sự tồn tại!”
Ta: “…”
Hệ thống: “… Đứa trẻ này thật sự tin là thật.”
Ta lặng lẽ ôm mặt, may thay hắn không nhìn thấy. Hít sâu vài hơi để trấn tĩnh lại, rồi chậm rãi đáp:
“Ừ.”
Hệ thống tưởng ta sẽ giải thích, nhưng đột nhiên nghe thấy chữ “Ừ” ấy, lập tức nổi điên:
“??? Ký chủ, ngươi có nhầm lẫn gì về bản thân mình không? Ngươi là con người đấy! Một người dám nói, một người dám tin, còn ta, đường đường là hệ thống mà chưa bao giờ xưng thần cả!”
Ta chẳng buồn đáp lời hệ thống.
Thực ra, ta định nói rằng, ta không phải thần minh. Nhưng… lời ra đến miệng lại đổi thành vậy.
Người ta hễ căng thẳng là dễ buột miệng nói “Ừm”…
Nhưng nghĩ lại, ta vốn xuyên sách để cứu rỗi hắn, vậy chẳng phải cũng xem như một dạng “thần minh” hay sao?
Nghĩ vậy, ta lại cảm thấy yên tâm hơn, chẳng buồn giải thích thêm.
Hệ thống vì ta mà tức đến nghẹn lời.
Ngược lại, Thẩm Hành Chu thì vui mừng không ngớt. Khuôn mặt tái nhợt của hắn ánh lên vẻ kiên định, hứa hẹn:
“Thần minh đại nhân, ngài yên tâm, ta sẽ mỗi ngày đi mua hương. Đa tạ ngài đã chăm sóc ta trước đây…”
Ta không chịu nổi nữa, mím môi, thốt lên:
“Ngươi cứ đợi ở đây.”
10
Trong cốt truyện gốc, cũng có một đoạn tương tự như vậy, nhưng khi ấy hắn chỉ bị đánh một trận, không bị thương nặng đến thế.
Nói rồi, ta liếc nhìn Thẩm Hành Chu đang đau đớn, trong lòng không khỏi lo lắng, liền nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu, đến y quán gần đó.
Lúc này là buổi tối, y quán không quá đông, người qua lại cũng chẳng nhiều.
Ta đứng lặng một chỗ, bối rối không dám bước vào.
Ở hiện đại, ta vốn sống khép kín, ít giao tiếp với người khác. Thói quen lâu ngày khiến ta cần chuẩn bị tâm lý rất lâu để nói chuyện với người lạ.
Ta bèn hỏi hệ thống trong đầu rằng Thẩm Hành Chu bị thương thế nào, cần mua thuốc gì.
Nhưng hệ thống vào lúc mấu chốt lại “rớt dây”, bảo rằng nó không phải đại phu, không xem bệnh được.
Hết cách, ta chỉ đành tháo áo choàng, vào y quán mua một lọ thuốc. Trước khi rời đi, ta nghe được tiếng xì xào bên trong:
“Ở đâu ra mảnh giấy này? Lại còn kèm cả bạc nữa!”
Đợi khi y quán chú ý đến tờ giấy nhắn, ta đã khoác lại áo choàng, lặng lẽ theo sau đại phu trở về miếu.
Thẩm Hành Chu rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng có lẽ nhớ tới lời ta nói trước đó, đứa nhỏ mím môi, không hé nửa lời.