Định Mệnh Giao Thoa - Chương 4
12
Vở kịch đã diễn đến đoạn cao trào.
Ta sai người gửi tin cho Hà Phương, báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông.
Sáng sớm hôm sau, ta đã nghe được lời đồn từ nha hoàn thiếp thân.
“Thiếu phu nhân, không hay rồi, bên ngoài đang đồn rằng hai mươi năm trước nhà họ Diệp mất tích một đứa con, nay đứa con đó đã tìm được, hóa ra lại chính là Hà Phương – người mấy ngày trước còn quyến rũ thiếu gia nhà mình.”
Đúng vậy, đây chính là kế hoạch của ta và Hà Phương.
Vương Dũng tham lam tiền tài của nhà họ Diệp, muốn hắn nhanh chóng buông tay ta thì phải tặng cho hắn một “nữ nhi nhà họ Diệp” khác, khiến hắn nghĩ rằng bỏ ta cũng không đồng nghĩa với việc bỏ tiền của nhà họ Diệp.
Những ngày qua, Hà Phương mang theo bức thư tay của ta lén gặp phụ thân ta.
Phụ thân ta đã từ lâu muốn cứu ta ra khỏi nhà họ Vương, nhưng người làm thương nhân, còn Vương Dũng làm quan, khoảng cách giữa hai thân phận này chính là lưỡi dao chặt đứt đường sống của ta.
Nhiều năm qua, phụ thân ta cũng không thể cứu ta thoát khỏi nhà họ Vương.
Vì vậy, khi Hà Phương đề xuất kế hoạch này, phụ thân ta đã lập tức nhận nàng làm con gái.
Hồi âm ta đã nhận được từ mấy ngày trước.
Ta vẫn chậm rãi lan truyền tin đồn, chính là chờ đợi điều mà Hà Phương gọi là “giằng co”.
Nàng nói rằng giằng co trong tình cảm không thể vội vàng, phải để cảm xúc của Vương Dũng từ từ lên men.
Chờ đến khi hắn bị cảm xúc giày vò đến phát điên, nàng sẽ quay lại.
Lúc đó, nàng sẽ đưa ra yêu cầu, hiệu quả sẽ gấp bội phần.
“Không ngờ Hà Phương lại độc ác như vậy, thiếu phu nhân thương cảm cuộc sống khó khăn của nàng ta, mang nàng ta về phủ cho ăn ngon mặc đẹp, vậy mà nàng ta chẳng những không biết ơn, còn cướp thiếu gia của thiếu phu nhân, giờ lại chạy về nhà họ Diệp để cướp cha mẹ của thiếu phu nhân, quá đáng thật!”
Đám hạ nhân trong phủ đều tỏ ra bất bình thay ta.
Ta nghe xong vô cùng hài lòng, liền dặn dò nha hoàn bên cạnh:
“Hạnh Nhi, chuẩn bị hành lý cho ta, ta sắp về nhà rồi.”
Hạnh Nhi ngơ ngác hỏi:
“Về đâu ạ? Chẳng phải đây chính là nhà của thiếu phu nhân sao?”
“Nơi có thể khiến ta hạnh phúc mới là nhà của ta.”
13
Vương Dũng trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng “tìm” được Hà Phương về.
“Muội muội, không ngờ chúng ta lại là người một nhà.” Hà Phương nháy mắt với ta rồi nói.
Ta vẫn giữ bộ mặt ác độc:
“Ai là người một nhà với ngươi? Một kẻ quê mùa thô lỗ như ngươi mà cũng xứng đáng trở thành người một nhà với ta sao? Ngươi nên làm người một nhà với đám lợn trong chuồng của ngươi mới phải.”
Nghe xong lời độc ác của ta, Hà Phương lập tức rơm rớm nước mắt:
“Vương lang, tỷ tỷ không muốn làm người một nhà với ta.
“Nhưng nếu muốn ở bên cạnh Vương lang, cuối cùng ta cũng phải trở thành người một nhà với tỷ tỷ mà.
“Vậy phải làm sao đây?”
Ánh mắt Vương Dũng đảo qua đảo lại giữa ta và Hà Phương vài lần, rồi hỏi:
“Phương Phương, muội thật sự là nữ nhi nhà họ Diệp?”
Hà Phương gật đầu:
“Chắc chắn rồi, vết bớt trên lưng ta đã được nương kiểm chứng.”
Nghe xong, Vương Dũng lập tức tuyên bố nhất định sẽ dùng tám kiệu lớn rước Hà Phương về nhà một cách long trọng.
Hà Phương dịu dàng liếc mắt đưa tình với Vương Dũng, giọng điệu vô cùng giả tạo:
“Vương lang~ Thiếp muốn cùng chàng một đời một kiếp một đôi nhân, không muốn cùng người phụ nữ khác chung chồng, huống chi người đó lại là tỷ tỷ ruột của mình.”
Nàng ta có thể dùng giọng điệu đó với Vương Dũng, ta thật sự phải bái phục sự nhẫn nhịn của nàng!
Vương Dũng đã bị nàng mê hoặc đến mức mất cả lý trí, lập tức tuyên bố muốn hòa ly với ta.
Ta vẫn tiếp tục ác độc:
“Của hồi môn của ta, ta sẽ mang đi hết.”
Hà Phương dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Vương Dũng, ngọt ngào dỗ dành:
“Ta sẽ bảo phụ thân chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú hơn mang sang đây.”
Vương Dũng hỏi:
“Thật sao?”
“Thật mà. Ta mất tích nhiều năm như vậy, phụ thân nói sẽ bù đắp cho ta.”
Nghe xong câu đó, Vương Dũng còn sốt ruột muốn ký giấy hòa ly hơn cả ta.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng ta cũng được tự do.
14
Ta trở về nhà họ Diệp, trở lại làm nữ nhi của cha mẹ ta.
Cha mẹ nói rằng đợi Hà Phương quay về, chúng ta sẽ chuyển nhà, chuyển đến nơi mà ta không bao giờ phải gặp lại Vương Dũng nữa.
Họ còn nói sẽ không thúc ép ta lấy chồng nữa, nếu sau này ta gặp được người mình thích, muốn gả thì gả, không muốn gả thì cứ ở nhà, họ sẽ nuôi ta cả đời.
Họ cũng sẽ nuôi Hà Phương cả đời.
Cha ta nói:
“Tiền cha kiếm đủ nuôi hai tỷ muội các con sống sung túc.”
Mẹ ta nói:
“Mẹ chỉ mong hai tỷ muội các con được sống vui vẻ.”
Ta cứ ngỡ rằng cuối cùng gia đình ta đã vượt qua sóng gió và sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Nào ngờ lại đột ngột nhận được hung tin: Hà Phương đã chết.
Hà Phương bị Vương Dũng đánh chết.
Bị đánh chết giữa đường giữa chợ.
15
Không thể nào.
Hà Phương biết võ công, nàng lợi hại hơn cả ta.
Nàng luyện đồng tử công từ nhỏ, không ai có thể đánh bại nàng.
Sao nàng có thể chết được?
Sao nàng có thể bị đánh chết giữa đường giữa chợ chứ!
Không có ai cứu nàng sao?
Dưới chân thiên tử, giữa phố xá náo nhiệt kinh thành, một nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật đánh chết một nữ nhân, sao lại không có ai ra tay giúp đỡ chứ!
Dù chỉ là kéo nàng ra một chút.
…
Ta mang kiếm đi lấy đầu chó của Vương Dũng.
Nha hoàn Hạnh Nhi từng hầu hạ ta ở nhà họ Vương chạy ra đưa cho ta một bức thư:
“Thiếu phu nhân… không, Diệp tiểu thư, đây là thư Hà tiểu thư để lại cho người, nàng nói nhất định phải để người đọc xong thư này trước khi gặp Vương Dũng.”
Ta mở phong thư, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.
[Sang Sang, ta không phải thê thiếp của Vương Dũng, vậy mà lại bị hắn đánh chết giữa đường. Theo luật pháp ở nơi này của các ngươi, hắn phải đền mạng cho ta chứ?
Ta đã xin hệ thống cho ta một đứa con, trong bụng ta đang có bảo bảo, ngươi hãy để pháp y kiểm tra, Vương Dũng đã giết hai mạng người.
Ta có thể không phải là thê tử của hắn, nhưng cũng có thể là thê tử của hắn, tùy thuộc vào việc luật pháp nơi này cần ta có thân phận gì.
Giờ đây, việc hắn giết ta giữa thanh thiên bạch nhật là sự thật, ngươi phải nắm lấy cơ hội này, vì nữ nhân thiên hạ mà đòi lại công bằng.
Nói nhỏ cho ngươi biết, tiểu sư đệ của ngươi không phải người tầm thường, chuyện sửa đổi luật pháp có thể nhờ hắn.
Sang Sang, đừng đau buồn, ta chỉ đi đến một thế giới khác thôi. Ở đó, ta có cha mẹ và bạn bè yêu thương ta. Ở nơi của ta, luật pháp sẽ bảo vệ tất cả nữ nhân, ta hy vọng ngươi cũng sẽ có được một bộ luật hoàn thiện như vậy.
Ta đi rồi, đây chính là món quà ta tặng ngươi. Đừng khóc, ta hy vọng ngươi vui vẻ.]
Đọc xong bức thư, ta lau khô nước mắt, cất thanh kiếm định dùng để giết người đi.
“Người đâu, báo quan!”
16
Để phòng ngừa Vương Dũng bỏ trốn, ta trói hắn lại trước.
“Hạnh Nhi, canh chừng hắn, đừng để hắn chạy thoát.”
Ta phải đi tìm tiểu sư đệ, để hắn đứng ra đòi lại công bằng.
Hà Phương từng nói tiểu sư đệ thân phận bất phàm, nhưng ta không ngờ lại bất phàm đến mức này.
Có vị Thái tử nào lại rảnh rỗi chạy đến võ quán dân gian để học đấm bốc không chứ?
Vậy mà hắn chính là người đó.
Hắn chính là Thái tử đương triều – Tiêu An.
Sau khi ta trình bày rõ ngọn nguồn, hắn lập tức nói rằng sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho ta.
“Ta không cần ngươi đòi lại công bằng cho riêng ta, ta cần ngươi đòi lại công bằng cho tất cả nữ nhân trên thiên hạ.”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Ta quỳ xuống, cúi đầu sát đất, nói ra những lời đại nghịch bất đạo:
“Ngươi phải sửa đổi luật pháp.”
Xung quanh im phăng phắc, nhưng trong đầu ta, giọng nói của một người vang lên ầm ầm.
“Điện hạ có biết Đại Khánh có bao nhiêu nữ nhân chết dưới tay phu quân của mình không? Có những người dù không chết, nhưng cũng chịu đủ mọi hành hạ dày vò.
“Điện hạ có nhận ra rằng càng ngày càng có nhiều nữ nhân học võ công không?
“Điện hạ có biết tại sao bọn họ phải học võ không?
“Vì không có thứ gì có thể bảo vệ họ, nên họ mới phải dựa vào nắm đấm của chính mình.”
Tiêu An đỡ ta đứng lên:
“Sư tỷ, ta sẽ trả lại công bằng cho tất cả nữ nhân trên thiên hạ.”
Ta đang định tạ ơn, thì hắn lại hỏi ta:
“Sư tỷ, nếu ta không phải là Thái tử, nếu ta không thể trả lại công bằng cho ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
Ta sẽ làm gì?
Suy nghĩ hồi lâu, có lẽ ta vẫn sẽ kiên định với suy nghĩ ban đầu của mình.
“Ta sẽ đánh Vương Dũng một trận, đánh cho hắn liệt nửa người.
“Ta muốn dùng hành động để nói cho tất cả nữ nhân trên đời rằng, nếu không muốn chết, thì phải làm cho nắm đấm của mình cứng rắn hơn, người ta đánh ta một quyền, ta sẽ trả lại hắn hai quyền.”
Tiêu An mở to mắt nhìn ta:
“May mà ta là Thái tử, may mà ông trời đã để ta gặp ngươi kịp lúc, ta không muốn sau khi kế vị lại phải ngày ngày chứng kiến dân chúng của mình đánh nhau trong nhà.”
Ta bắt chước ngữ điệu của hắn:
“May mà ngươi là Thái tử, may mà ngươi là một minh quân, nếu không lúc này đầu của ta đã rơi xuống đất rồi.”
“Sư tỷ, ta sẽ là một minh quân. Nếu có một ngày ta không còn là minh quân nữa, ngươi cứ đến mà đánh ta.”
Ta nhìn về phía chân trời xa xăm, khẽ thì thầm:
“Phương Phương, ngươi có thấy không, thế giới của ta cũng đã trở nên tốt đẹp như thế giới của ngươi rồi.
Ta cũng mong ngươi sống thật vui vẻ.”
(Hoàn)