Định Mệnh Giao Thoa - Chương 3
07
Hà Phương nói nàng đã cứu Vương Dũng, còn nuôi hắn suốt ba năm.
Nhưng trong ba năm đó, nàng không đánh thì cũng mắng, đôi khi còn không cho hắn ăn no, cũng không cho hắn bỏ trốn.
Vương Dũng đã nhiều lần muốn trốn khỏi ngôi làng đó, nhưng lần nào cũng bị dân làng giúp sức bắt về.
Mỗi lần bỏ trốn thất bại, Vương Dũng đều bị đánh một trận thê thảm.
Lâu dần, hắn mới ngoan ngoãn nghe lời.
Vì vậy, ba năm vừa qua đối với Vương Dũng chẳng khác nào bị Hà Phương giam cầm.
Giờ đây, để chiếm được cảm tình của Vương Dũng, Hà Phương phải khiến hắn cảm nhận được sự tàn nhẫn còn kinh khủng hơn cả ba năm ấy.
Sau đó nàng sẽ xuất hiện, mang đến cho hắn sự ấm áp.
Hà Phương nói rằng sự tương phản giữa ta và nàng càng rõ rệt, thì nàng càng dễ công lược được Vương Dũng.
Vì vậy, khi vừa mở mắt, Vương Dũng đã thấy ta đứng bên giường với vẻ mặt hung ác dữ tợn.
Hắn vừa thấy ta liền bắt đầu kêu cứu, gào thét ầm ĩ.
Ta cười nhạo hắn:
“Đừng kêu nữa, trong phủ này bây giờ toàn là người của ta, chẳng ai đến cứu ngươi đâu.
“Giống hệt như ngày trước ngươi nói rằng chẳng ai đến cứu ta vậy.”
Ta từng bước tiến tới gần, hắn sợ hãi túm lấy gối đập vào ta.
Buồn cười thật.
Khi thấy đã diễn đủ rồi, Hà Phương phá cửa xông vào.
“Diệp Tang! Ngươi dám động đến người của ta!”
Ta đọc lời thoại mà nàng đã chuẩn bị sẵn:
“Hắn là phu quân của ta, từ khi nào lại trở thành người của ngươi?”
“Ta nhặt được hắn, vậy nên hắn là của ta.
“Mặc dù ta đối xử với hắn có hơi hung dữ, nhưng chưa bao giờ nặng tay như ngươi hôm nay.
“Vừa rồi nếu ta không ngăn lại, ngươi đã đánh chết hắn rồi.”
Nói xong câu đó, nàng liền đẩy ta ra ngoài, còn cố ý giả vờ không đánh lại ta, nhưng vì muốn bảo vệ người trong phòng, dù bị ta đánh cũng phải liều mạng đuổi ta ra ngoài.
“Người của ta chỉ có ta mới được bắt nạt, kẻ khác đừng hòng động đến một sợi lông của hắn.”
Diễn xuất của nàng ta thật quá tuyệt vời, đến mức ta cũng phải khâm phục.
Nàng nói muốn tẩy não Vương Dũng, bảo ta chờ bên ngoài.
Một lúc lâu sau, Hà Phương bước ra, khẽ gật đầu với ta:
“Ta nói với hắn rằng từ giờ trong nhà này chỉ có ta sẽ bảo vệ hắn.
“Hắn tin rồi.”
08
Mấy ngày sau đó, Hà Phương như một con công trống xòe đuôi rực rỡ.
Nàng sửa lại kiểu dáng y phục, mặc lên người khiến tay chân đều lộ ra ngoài.
Vương Dũng nằm trên giường dưỡng thương, nàng tận tình chăm sóc hắn suốt mấy ngày liền.
Đợi đến khi Vương Dũng có thể xuống giường đi lại, nàng bắt đầu sắp đặt những cuộc gặp gỡ “tình cờ” ở những nơi hắn thường lui tới.
Khi thì ngâm thơ, lúc lại làm văn.
Có khi còn cất giọng hát một bài.
Giọng nàng uyển chuyển du dương, giai điệu cũng là loại ta chưa từng nghe qua, đẹp đến nao lòng. Ta đã bị tài hoa và nhan sắc của nàng mê hoặc rồi.
Vương Dũng cũng không ngoại lệ, vết thương còn chưa lành hẳn, hắn đã nóng lòng muốn cùng Hà Phương chung chăn gối.
Dĩ nhiên là chẳng được như ý rồi.
Bị nàng khiêu khích đến ngứa ngáy trong lòng mà không được thỏa mãn, Vương Dũng bực bội liền đến kiếm chuyện với ta.
Hắn muốn giơ tay đánh ta, ta chẳng những không lùi mà còn tiến tới, hắn lại không có gan, ngược lại còn sợ hãi lui về sau.
Đánh không lại ta, hắn liền dùng những lời lẽ bẩn thỉu mà chửi mắng ta.
Ta cũng không khách sáo với hắn, túm cổ lôi vào phòng rồi đóng cửa lại, lại cho hắn ăn một trận đòn nhớ đời.
“Nhớ kỹ, ngươi ăn của ta, mặc của ta, tất cả đều do tiền của ta mua, tốt nhất ngươi nên thu lại cái thói xấc láo đó, ngoan ngoãn mà sống yên ổn cho ta.”
Đây là câu mà Hà Phương dạy ta, nàng nói rằng như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của nam nhân bị tổn thương, khi ta hoàn toàn hủy diệt lòng tự tôn của Vương Dũng, hắn sẽ không còn chút tình cảm nào với ta nữa.
Quả nhiên, Vương Dũng tức đến phát run.
“Diệp Tang! Ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi chỉ là con gái nhà thương nhân hèn mọn, còn ta là quan trong triều đình! Ngươi được gả cho ta để đổi đời, đó là phúc phận mà tổ tiên ngươi tu mấy đời mới có được, kẻ nên thu lại tính tình là ngươi, kẻ nên ngoan ngoãn cũng là ngươi!”
Vẫn là những lời này, ngoài mấy câu đó ra hắn còn biết nói gì khác sao.
“Hừ! Ngươi thân phận cao quý lắm nhỉ.
“Chỉ là một chức quan nhỏ như hạt vừng, thế mà ngày nào cũng treo trên miệng, sợ người ta không biết ngươi làm quan nhỏ à.
“Huống chi chức quan này còn dùng tiền sính lễ của ta để mua, ngươi lấy đâu ra cái vẻ cao sang ấy chứ.”
Câu này cũng là Hà Phương dạy ta, nàng nói nói ra sẽ rất sướng miệng.
Ta phải thừa nhận, lúc nói ra câu này, ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, trong đời ta chưa bao giờ sảng khoái như vậy.
“Ngươi! Ngươi, ngươi…” Vương Dũng tức đến mức nói không nên lời.
“Còn không cút? Hay muốn ăn đòn tiếp?”
Ta vừa bước lên một bước, Vương Dũng nhặt giày lên rồi bỏ chạy như chó cụp đuôi.
09
Vương Dũng bị ta làm mất mặt, lập tức chạy đến chỗ Hà Phương tìm an ủi.
Hắn hình như quên mất rằng mấy ngày trước hắn còn bị Hà Phương nhốt trong căn nhà rách nát để chăn lợn.
Vậy mà giờ đây, hắn lại coi Hà Phương như cọng rơm cứu mạng.
Theo lời Hà Phương thì, đây chính là tẩy não thành công.
Nhân lúc Vương Dũng vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh ngộ, phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo. Hà Phương đưa cho Vương Dũng một cuốn tập thơ:
“Diệp Tang chê quan của Vương lang quá nhỏ, vậy thì Vương lang hãy thi đỗ công danh, lúc đó khoác lên người công danh rạng rỡ, xem nàng ta còn dám khinh thường Vương lang nữa không.”
Danh vọng và quyền thế là sự cám dỗ mà nam nhân khó có thể kháng cự.
Vương Dũng trước đây cũng từng dùi mài kinh sử, nhưng đầu óc hắn ngu dốt, cả đời này cũng không thể tiến xa trên con đường quan trường.
Dù hắn đã tốn biết bao tâm tư tiếp cận ta, cũng chỉ dựa vào tiền của ta để mua được chức quan nhỏ như hạt vừng, không có bất cứ cơ hội thăng tiến nào.
Giờ đây, cuốn tập thơ mà Hà Phương đưa tới đã thắp lại khao khát danh lợi trong lòng hắn.
Hắn cảm thấy mình lại có hy vọng.
Dựa vào những bài thơ và văn chương mà Hà Phương cung cấp, Vương Dũng dần dần có chút tiếng tăm trong giới văn nhân.
Đúng vào lúc hắn đang dựa vào Hà Phương mà phong quang vô hạn, Hà Phương đột nhiên đến từ biệt ta, nói rằng nàng muốn rời đi một thời gian.
“Đợi khi Vương Dũng trở về, ngươi hãy nói rằng ngươi không chịu nổi ta, nên đã đuổi ta ra khỏi phủ.
“Nhớ kỹ, nhất định phải thể hiện thật ác độc, như vậy mới có hiệu quả bất ngờ.”
Ta không yên tâm khi Hà Phương ra ngoài một mình, liền gọi hai gia đinh bảo vệ nàng cho an toàn, lại gọi hai nha hoàn chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại nhét vào tay nải của nàng một miếng ngọc bội.
“Trên này có khắc tên ta, nếu gặp chuyện gì, ngươi có thể mang nó đến tiệm của nhà họ Diệp nhờ người giúp đỡ.”
Nàng nhìn ta một hồi lâu:
“Ngươi không giống như ta tưởng tượng.”
Ta hỏi nàng ta không giống chỗ nào.
Nàng nói:
“Ngươi rất giống với nữ nhân ở nơi ta sống, ngươi không có tư tưởng phải dựa dẫm vào nam nhân.”
“Còn nữa, ngươi phân biệt được đúng sai.”
Được nàng khen, ta lấy tay che mặt cười trộm, ngại ngùng đến mức đỏ cả tai.
10
Vương Dũng ra ngoài lêu lổng cả ngày.
Buổi tối vừa về đến nhà, hắn mang theo mùi rượu nồng nặc rồi đi thẳng đến chỗ Hà Phương.
Làm theo lời Hà Phương dặn, để thể hiện sự ác độc của mình, ta đã đốt phòng của nàng, cùng với tất cả tập thơ trong đó, không chừa lại một cuốn nào cho Vương Dũng.
Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc, ta đã thấy một bóng người giận dữ hầm hầm xông đến.
“Diệp Tang! Người đâu rồi? Nàng ấy đâu rồi? Ngươi đã đưa Hà Phương đi đâu rồi!?”
Cơn giận dữ có thể khiến người ta trở nên to gan, hắn thậm chí còn dám đập bàn với ta.
Hắn đập, ta cũng đập.
Tiếng đập của ta lớn hơn hắn gấp bội.
Khí thế của hắn lập tức xẹp đi một nửa.
“Ta đuổi đi rồi.” Ta thản nhiên đáp, cố gắng thể hiện sự độc ác của mình.
“Ngươi sao có thể đuổi nàng ấy đi? Ngươi dựa vào đâu mà đuổi nàng ấy?”
Ta đanh thép nói:
“Ta là thiếu phu nhân của cái nhà này, ta đuổi kẻ quyến rũ ngươi đi thì có gì sai.
“Ta không muốn có ‘tỷ muội’ gì hết, tốt nhất ngươi cũng đừng mơ tưởng. Nếu ta phát hiện ngươi còn có nữ nhân khác, ta nhất định sẽ đánh gãy đôi chân của ngươi, nói được làm được.”
Hẳn là đủ ác độc rồi nhỉ.
“Diệp Tang, hôm nay ta mới biết ngươi đúng là một độc phụ!”
Tốt quá, mục tiêu đạt được rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Vương Dũng không ra ngoài uống rượu nữa.
Hắn ở lì trong thư phòng cả ngày, nhưng chẳng làm nổi lấy nửa câu thơ.
Danh tiếng của hắn đã vang xa, nếu không có thơ, hắn không dám ra ngoài gặp đám văn nhân đó.
Vì vậy, hắn phải mau chóng tìm Hà Phương về mới được.
Theo lời mật thám của ta, Vương Dũng đã tăng cường thêm người đi tìm kiếm, chắc hẳn cũng tốn không ít bạc.
Vì Hà Phương mà hắn thậm chí còn dám tiêu cả tiền riêng, xem ra Hà Phương nói đúng, bất kể là tình cảm gì cũng cần phải có sự giằng co.
Nàng chạy, hắn đuổi, quá trình giằng co này sẽ khiến tình cảm ngày càng sâu đậm.
11
Trước khi rời đi, Hà Phương đã nhắc ta phải trông coi kỹ của hồi môn, đừng để bị người khác ăn cắp.
Quả nhiên, vừa hết tiền riêng, Vương Dũng liền mò tới ăn cắp của hồi môn của ta.
Ta bắt quả tang hắn tại trận.
“Ngươi ăn cắp tiền của ta? Mà còn ăn cắp cả của hồi môn của ta?!”
Đàn ông dù hèn hạ đến đâu cũng không muốn thừa nhận mình sống nhờ tiền của nữ nhân, dù cho sự thật là hắn đang bám váy đàn bà mà sống.
Ta cố tình làm hắn mất mặt trước toàn bộ người trong phủ, chính là muốn xé toang lớp vỏ che đậy sự nhục nhã của hắn.
Và để cho hắn biết rằng, của hồi môn là tài sản của ta, ta sẽ không cho hắn thêm một xu nào nữa.
Đồng thời, ta muốn dập tắt hoàn toàn suy nghĩ muốn giữ ta lại nhà họ Vương chỉ vì tiền của hắn.