Định Mệnh Giao Thoa - Chương 2
04
“Khởi hành về phủ.”
Vương Dũng ra lệnh một tiếng, chẳng ai nhúc nhích.
Vì ta vẫn còn đứng trong sân, ta chưa nói đi, thì chẳng ai dám đi.
Vương Dũng vén rèm xe lên, tức giận mắng lớn:
“Đều điếc cả rồi à? Bản quan bảo về phủ! Về phủ ngay!!”
Ta khẽ phẩy tay:
“Không mang đủ tiền, ngươi về không nổi đâu.”
“Diệp Tang! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ta là phu quân của ngươi! Ta là quan, còn ngươi chỉ là một nữ tử nhà thương nhân thấp kém, vậy mà ngươi dám dùng thái độ này nói chuyện với ta.”
Tiểu sư đệ dùng chuôi đao kề vào cổ Vương Dũng, lạnh lùng uy hiếp:
“Nếu còn dám ăn nói hỗn xược, ta sẽ cho cái đầu ngươi lìa khỏi cổ.”
Vương Dũng vươn cổ lên:
“Ta là quan, ngươi dám động vào ta thử xem.”
Tiểu sư đệ rút kiếm ra:
“Thử thì thử.”
Vương Dũng rụt cổ lại, sau đó quay đầu về phía ta, ánh mắt đầy căm hận:
“Diệp Tang! Con tiện nhân này! Ngươi dám nhân lúc ta không ở nhà mà thông đồng với tên đàn ông hoang này, hai kẻ gian phu dâm phụ các ngươi, về phủ ta sẽ bẩm báo với tộc trưởng, để ngươi bị nhốt vào lồng heo!”
Kiếm của tiểu sư đệ quá nhanh, ta chưa kịp mở miệng ngăn cản, thì trên cổ Vương Dũng đã có thêm một vệt máu.
“Nếu ngươi còn dám mắng nàng một câu nữa, kiếm tiếp theo ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Vương Dũng ôm cổ hét lớn:
“Giết người rồi! Mau tới đây! Giữa ban ngày ban mặt có kẻ giết người…”
Dân làng tụ tập lại xem ngày càng đông, ta không tiện nổi giận lúc này.
Vì vậy, ta đóng cổng sân lại, nói với Hà Phương:
“Hay là ngươi theo ta về phủ đi, ta có thể cho ngươi sống cuộc sống gấm vóc xa hoa.”
Hà Phương vẫn tiếp tục quét sân, không thèm ngẩng đầu lên:
“Vừa nãy chẳng phải ngươi nói nhà cửa sa sút rồi sao.”
Ta nhấc chân nhường đường, đáp lại:
“Cũng có thể không sa sút.”
Hà Phương cười khẽ, lại hỏi tiếp:
“Tại sao lại muốn đưa ta về phủ?”
Ta suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp được câu từ:
“Ta muốn nuôi trong nhà một thiên địch của Vương Dũng.”
Hà Phương đặt chổi xuống, nhìn ta chăm chú, nghiêm túc nói:
“Ta về nhà ngươi rồi, sẽ cướp chồng của ngươi đấy.”
Ta không biết “chồng” nghĩa là gì, nhưng ta đoán chắc cũng giống như “phu quân”.
Nàng ta muốn cướp Vương Dũng? Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Ta sợ nàng ta đổi ý:
“Không cần phải cướp, nếu ngươi muốn, ta tặng cho ngươi luôn.”
Chỉ sợ tặng rồi mà không ai thèm nhận.
Nhà mẹ đẻ ta kinh doanh, giàu có vô cùng. Vương Dũng có thể bỏ ta, nhưng chắc chắn không bỏ được tiền của nhà ta.
Không biết bản lĩnh của Hà Phương có lớn không, liệu có cướp được không đây.
Hà Phương nhìn ta một hồi lâu, rồi cắn răng nói:
“Thấy ngươi là người hiểu chuyện, ta cũng không giấu nữa. Ta có một nhiệm vụ, đó là phải cướp chồng của ngươi.
“Ba năm trước, ta cố ý đứng đợi bên bờ sông để nhặt hắn về. Ta đưa hắn về nhà, vốn định bồi đắp tình cảm, thay thế ngươi.”
Ta kinh ngạc hỏi:
“Ai giao cho ngươi nhiệm vụ này? Đây chẳng phải là Bồ Tát sống cứu mạng ta hay sao!”
Hà Phương cười khổ một tiếng:
“Hệ thống của ta đúng là Bồ Tát sống của ngươi, nhưng lại là Diêm Vương sống của ta.
“Nó vừa mới giao thêm nhiệm vụ nữa, bắt ta phải cướp chồng ngươi, để hắn đuổi ngươi ra khỏi nhà.
“Sau đó ta phải thay thế ngươi, làm thiếu phu nhân nhà họ Vương, cố gắng kiếm tiền trả hết số nợ mà hắn đã gây ra bên ngoài vì ăn chơi trác táng.”
Đầu ta ong ong cả lên.
Rốt cuộc là ai giao nhiệm vụ cho Hà Phương vậy? Nhiệm vụ này đúng là hợp ý ta quá chừng.
Chỉ tội cho Hà Phương.
Nàng ta và ta không thân không thích, vậy mà phải hy sinh thân mình cứu ta khỏi bể khổ, chuyện này thật cảm động quá.
“Đã vì ta mà chịu khổ, ta nhất định sẽ không để ngươi phải chịu cảnh nghèo đói. Sau này bất kể chỗ nào cần tiền, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng sẽ đưa.”
05
Sau khi ta đưa Hà Phương về phủ, ta dành cho nàng một viện tốt nhất, còn chuẩn bị cho nàng trang sức và y phục quý giá nhất, nha hoàn và gia nhân cũng sắp xếp không thiếu một ai.
“Thiếu gì cứ nói với ta.”
Đôi mắt Hà Phương thoáng hiện vẻ u sầu.
Nàng nói:
“Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Ta vừa bước tới cửa, nàng lại gọi giật ta lại:
“Từ giờ ta sẽ bắt đầu quyến rũ phu quân của ngươi. Ta sẽ đóng vai dịu dàng, hiền thục, ngươi thì phải giả làm chua ngoa, hung dữ. Đầu tiên khiến hắn hoàn toàn chán ghét ngươi, sau đó ta sẽ nghĩ cách để hắn và ngươi hòa ly.”
Ta cảm động quá, cảm động đến mức muốn khóc.
Nàng giơ tay ngăn ta lại:
“Đừng bày trò cảm động đó, ta làm vậy chỉ vì nhiệm vụ của ta thôi.”
Ta thuận thế nắm lấy tay nàng:
“Ta hiểu, nhiệm vụ của ngươi cũng chính là nhiệm vụ của ta.”
Ta và Hà Phương đạt được thỏa thuận, nàng vạch kế hoạch, ta tin tưởng tuyệt đối và thực hiện mọi nhiệm vụ nàng giao.
“Ta nghe theo ngươi hết.”
Ban đầu ta nghĩ kế hoạch của Hà Phương sẽ có chỗ bất lợi cho ta, nhưng nghe xong thì thấy trăm lợi mà không một hại.
Dù biết rằng lòng người khó đoán, nhưng giờ phút này ta hầu như không còn đề phòng gì với Hà Phương nữa.
Nàng nói không có người đàn ông nào không khao khát danh lợi quyền thế, nên nàng sẽ làm thơ, viết văn, để Vương Dũng dùng thơ và văn chương của nàng lấy lòng mọi người, khiến hắn không thể rời xa nàng.
Còn ta phải thể hiện mình ghen tuông, ngu dốt, không những khắp nơi đối đầu với Hà Phương, mà còn phải chê bai thơ văn của nàng thậm tệ.
Ta hơi ngạc nhiên:
“Ngươi biết làm thơ sao?”
Khóe môi nàng cong lên, nở nụ cười:
“Nghe cho kỹ đây.”
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, mỗi phùng giai tiết bội tư thân.”
Nàng đọc xong, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn ta:
“Thế nào?”
“Thơ hay, thật là thơ hay.” Ta kính nể nàng thật sự, không ngờ nàng đúng là biết làm thơ.
Chỉ là bài thơ này… hình như câu trên và câu dưới không cùng một ý cảnh.
Hơn nữa sao chỉ có nửa bài vậy?
Hà Phương ghé sát vào tai ta, khẽ nói:
“Tài năng của ta không chỉ dừng lại ở đây đâu.
“Nhưng ta chỉ dùng một phần mười tài năng của mình để tô điểm cho Vương Dũng thôi, chắc chắn hắn – cái kẻ ngu ngốc ấy – sẽ không phát hiện ta vẫn còn giấu tài.
“Đợi khi ngươi và hắn hòa ly rồi, ta sẽ biến mất, để hắn trở về làm kẻ ngu ngốc như xưa.”
Không hiểu sao trong đầu ta bất chợt hiện lên một câu:
“Vương Dũng gặp được ngươi, đúng là phúc lớn của hắn.”
Hà Phương bật cười sảng khoái, xua tan vẻ u sầu thoáng qua khi nãy.
Đột nhiên, nàng ngừng cười, hỏi ta:
“Đúng rồi, cha mẹ của Vương Dũng đâu rồi? Tính cách họ thế nào, ta cũng phải đưa họ vào kế hoạch của chúng ta.”
Nhắc đến cha mẹ của Vương Dũng, ta chợt thấy buồn bã.
Mẹ chồng của ta là người rất tốt, mỗi lần ta bị đánh, bà đều can ngăn. Mỗi lần bà can ngăn, đều bị liên lụy mà ăn vài cú đấm đá. Trước khi ta gả vào, bà chỉ phải chịu đòn từ cha chồng ta.
Sau khi ta gả vào, bà phải chịu thêm một nửa thay cho ta.
Thương tích cũ chồng chất thêm vết thương mới, cộng thêm nỗi đau trong lòng, một năm trước bà đã qua đời.
Còn cha của Vương Dũng, đúng là bản sao của hắn.
Suốt ngày cùng đám bạn xấu nhậu nhẹt bên ngoài, say về liền giở thói vũ phu.
Nhưng giờ trong nhà không còn ai để hắn hành hạ, hắn bèn ra ngoài quấy rối phụ nữ lạ.
Người ta đâu có quen biết gì hắn, làm sao chịu nổi, lập tức báo quan bắt hắn lại.
Đến giờ vẫn chưa được thả ra.
Hà Phương nghe xong, đập bàn đứng dậy tức giận:
“Vậy tại sao khi mẹ chồng ngươi bị đánh, ngươi không báo quan?”
“Chuyện này báo làm sao được? Đây là chuyện nhà, chẳng ai quản đâu.”
Nàng lại hỏi:
“Người ta bị đánh chết rồi cũng không ai quản sao?”
“Chẳng phải chết giữa đường giữa chợ, chuyện bên trong nhà ai mà nói rõ được.”
Nàng không cam lòng:
“Còn ngươi thì sao? Ngươi là nhân chứng mà.”
Ta nhìn nàng, cảm thấy nàng ngây thơ quá.
“Luật pháp triều ta không can thiệp chuyện nhà của phu thê, báo quan cũng vô ích.”
Hà Phương tức đến mức giậm chân bình bịch:
“Đáng ghét! Triều đại của các ngươi đúng là tệ hại!”
“Ngươi nói như thể ngươi không thuộc về triều đại này vậy.”
Hà Phương đáp:
“Vì ta vốn không phải người ở đây!
“Thời đại mà ta sống, nữ giới được bảo vệ, nếu xảy ra chuyện như mẹ chồng ngươi, cha chồng ngươi phải đền mạng.”
Lời nàng nói không giống như nói dối.
Nếu thực sự có thế giới đó, ta thật muốn trải nghiệm một lần.
Sau khi nói câu ấy, ánh mắt Hà Phương cứ chập chờn bất định, cuối cùng dừng lại trên người ta.
“Diệp Tang, ngươi nhất định phải giúp ta hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc ta rời đi, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”
06
Tiếp theo, chúng ta làm theo kế hoạch, mỗi người một nhiệm vụ.
Ta là chính thê của Vương Dũng, phu quân mất tích ba năm nay trở về, ta đương nhiên phải đi “quan tâm” một chút.
Vừa gặp mặt, Vương Dũng đã tỏ thái độ khó chịu với ta.
“Ngươi còn mặt mũi mà đến đây sao?”
Ta biết hắn chắc chắn sẽ lôi chuyện ta và tiểu sư đệ ra để nói.
Chuyện trắng cũng có thể bị hắn nói thành đen.
Ta tiên hạ thủ vi cường:
“Ba năm qua, phu quân cùng nữ nhân kia sớm tối bên nhau, ngày ngày cày cấy cùng nhau, cuộc sống hẳn là rất thoải mái nhỉ.”
Vương Dũng ngạc nhiên nhìn ta, rồi ngay lập tức trên mặt hắn hiện lên vẻ hung dữ.
“Diệp Tang, ta còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi lại dám chất vấn ta trước.”
Như mọi khi, vừa nói dứt câu hắn liền giơ tay lên định đánh ta.
Ba năm nay chắc hắn bận cho lợn ăn, bỏ bê việc luyện quyền, nắm đấm của hắn mềm oặt vô lực.
Ta chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, hắn đã kêu gào thảm thiết.
Là ta sai, ta quên mất phải nói với hắn, ta đã không còn là ta của ba năm trước.
Và ta của hiện tại, có thù tất báo.
Hắn dùng nắm đấm, ta cũng dùng nắm đấm đáp trả.
Nắm đấm của ta như mưa rơi liên tục lên người hắn, chỉ trong chốc lát đã đánh hắn ngã lăn ra đất.
Hắn ôm đầu, miệng vẫn không quên đe dọa:
“Diệp Tang! Đồ đàn bà chanh chua! Ngươi dám đánh ta, ta là phu quân của ngươi!”
“Phu quân thì sao? Ta vẫn là thê tử của ngươi đấy, ngươi chẳng phải cũng đánh ta không chút nương tay sao?”
Hắn vẫn cứng miệng:
“Nam nhân dạy dỗ nữ nhân, thiên kinh địa nghĩa!”
Lời hắn nói thật khó nghe, làm bẩn cả tai ta.
Ta liền cởi giày nhét vào miệng hắn, bắt chước dáng vẻ ngày xưa của hắn, túm tóc hắn kéo lê khắp phòng như điên dại.
Đầu hắn va vào góc bàn, rồi eo đập vào cột nhà, hắn không nhìn rõ đường, hai chân quặp vào nhau, nhưng ta cũng chẳng thèm bận tâm.
Ngày trước hắn chơi ta thế nào, ta liền chơi hắn y như vậy.
Đến khi ta chơi chán rồi, cúi đầu nhìn, tên khốn này lại ngất đi mất rồi.
Mới chỉ vậy thôi, ta còn chưa rút dao ra nữa mà.
Đàn ông to xác thế này, mà yếu đuối chẳng chịu nổi trò chơi.
Hôm nay tạm thời chơi đến đây thôi, tiếp theo đến lượt Hà Phương ra sân khấu.