Diễm Dao Bất Phàm - Chương 9
Thịnh Quyết cầm chén lên, không hề cảm thấy gì, định bụng uống một hơi cạn sạch.
Nhưng nước thuốc vừa mới hâm nóng, còn hơi bỏng miệng, không thể uống trực tiếp được, Thịnh Quyết khựng lại một chút, không được thuận lợi, vô tình nếm thử một ngụm.
Đắng, chát, còn có vị ngọt hậu khiến người ta buồn nôn.
Thịnh Quyết lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Lời nói lúc nãy của Giang Lạc Dao vẫn còn nhẹ nhàng chán, chén thuốc này không chỉ đắng và chát bình thường, nếu là vị đắng chát thuần túy thì cũng coi như dễ chấp nhận.
Nhưng chén thuốc này… vừa đắng vừa chát lại còn xen lẫn vị ngọt, giống như đồ ngọt bị bỏ vào trong canh chua thiu, khiến người ta chỉ cần uống một ngụm là muốn nôn.
Thịnh Quyết đặt chén thuốc sang một bên, giống như vừa uống phải thuốc độc vậy, tránh chén thuốc như tránh tà.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, Thịnh Quyết nhìn chằm chằm vào chén thuốc với vẻ mặt chán nản, phát hiện trên mặt nước thuốc còn có một lớp bọt trắng, không rõ lắm, khi bị hơi thở của hắn thổi qua, nó sẽ nhanh chóng tản ra mép chén.
Thật kinh tởm.
Hắn thật sự không nói nên lời.
Đây là thứ mà con người có thể uống sao?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nhiếp chính vương, thấy hắn mãi không chịu cầm chén thuốc lên, ma ma ở bên cạnh liên tục dặn dò, nào là nước thuốc phải uống lúc còn nóng mới phát huy tác dụng, uống nước thuốc nguội sẽ buồn nôn, thậm chí còn xung khắc với dược tính, làm bệnh cảm nặng thêm.
Thịnh Quyết: “…”
Hắn thật sự muốn ném cái chén thuốc kia đi, rồi phủi tay bỏ đi.
Nhưng mà…
Triệu chứng cảm lạnh phát sốt đã bắt đầu lan ra toàn thân rồi, Thịnh Quyết cảm thấy nếu mình không uống chén thuốc này, đừng nói là ngày mai không dậy nổi, e là đêm nay cũng khó mà ngủ yên được.
Hắn bực bội thở dài một tiếng, liếc nhìn chén thuốc như nhìn kẻ thù.
Trong phòng yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người đều nín thở chờ hắn uống thuốc, hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, trên thực tế là sát khí đằng đằng cầm chén thuốc lên…
Trong không gian yên tĩnh, Thịnh Quyết nghe thấy một âm thanh không đúng lúc.
Giống như một con thú nhỏ đang gặm quả mọng, có người đang từng ngụm từng ngụm ăn thứ gì đó.
Vì đang buồn phiền và bực bội, Thịnh Quyết cau mày khó chịu, ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua một vòng trong phòng, tìm thấy người phát ra âm thanh.
—— Giang Lạc Dao đang cầm đĩa mứt quả, vừa ăn từng miếng mứt nhỏ, vừa dùng đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn mình.
Nàng đã ngủ đủ giấc nên thần sắc thoải mái, tâm trạng cũng rất tốt, cứ như đang xem một vở kịch hí khúc.
Thịnh Quyết: “…”
Quả nhiên giống như lời cha nói, đối phương hành sự chẳng hề có quy củ, hoàn toàn dựa theo tâm tình.
“Bản vương đến xem thử đích nữ Giang gia rốt cuộc đã đọc được bao nhiêu sách, có phải là một kẻ vô dụng chỉ biết thêu thùa hay không.” Thịnh Quyết có chút chột dạ, bèn kiếm đại một lý do đường hoàng, “Bản vương cũng là vì muốn kiểm tra việc học của ngươi, phụ thân ngươi đã giao phó ngươi cho vương phủ, bản vương cũng cần phải quan tâm đến việc học hành của ngươi.”
Hắn nói dối mà chẳng hề kiêng dè, chẳng hề đúng mực.
Bởi vì các quý nữ ở Kinh thành cho dù trong nhà có mời tiên sinh đến dạy đọc thơ, viết chữ thì phần lớn cũng chỉ dạy sơ sài, sẽ không lấy tiêu chuẩn bồi dưỡng trạng nguyên lang để yêu cầu các cô nương, người nhà chỉ yêu cầu con gái mình có chút khí chất thi thư, khi luận bàn cùng người khác sẽ không tỏ ra kém cỏi mà thôi, căn bản không có chuyện “kiểm tra việc học”.
Hắn để ép Giang Lạc Dao đọc thuộc lòng sách cho mình nghe, bất kỳ lời nói thoái thác hoang đường nào cũng có thể nói ra được.
Thế nhưng, thật trùng hợp là, Giang Lạc Dao thật sự đã học được rất nhiều bài học mà các vị tiên sinh truyền dạy.
Nàng vốn yếu ớt, quanh năm không ra ngoài, cha sợ nàng buồn chán, bèn tìm vài vị tiên sinh đến dạy nàng biết chữ, đọc sách, thưởng thức cổ tịch, ngày qua ngày dạy dỗ, nàng có thể nhắm mắt đọc thuộc lòng rất nhiều đoạn văn.
Giang Lạc Dao gật gật đầu, cất giọng ôn hòa…
Thịnh Quyết nhắm mắt lắng nghe, nghe thấy giọng nói của đối phương nhẹ nhàng êm ái, rõ ràng đang đọc thuộc lòng những đoạn văn khô khan nhưng lại giống như đang thì thầm bên tai, không hề có cảm xúc dư thừa, bình thản như mặt nước phẳng lặng, trong veo, an yên, nhìn một cái là thấy đáy, tâm cũng theo đó mà tĩnh lặng lại.
Thịnh Quyết bất tri bất giác sinh ra buồn ngủ, hắn quên mất mục đích ban đầu của mình, ngược lại chống cằm, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Giọng nói của Giang Lạc Dao càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức cuối cùng, nàng hỏi Hứa Lạp: “Vương gia cứ như vậy mà ngủ thiếp đi rồi sao?”
Hứa Lạp chau mày: “Vương gia hôm nay bị nhiễm lạnh, cũng rất dễ buồn ngủ, thêm vào tác dụng của bát thuốc kia nữa, Vương gia ngủ một giấc này, e là phải đến tận ngày mai. Cô nương cũng đừng đọc nữa, nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Lạc Dao đưa mắt nhìn Thịnh Quyết, sau đó dùng ánh mắt hỏi Hứa Lạp – Vậy hắn phải làm sao?
Hứa Lạp còn có thể làm sao bây giờ, Hứa Lạp chỉ đành bất đắc dĩ ở đây chờ Vương gia nhà mình tỉnh lại.
Giang Lạc Dao nói với hắn, nếu Vương gia ngại di chuyển, chi bằng đến nhĩ phòng bên cạnh nghỉ ngơi tạm, ngày mai trời sáng tuyết ngừng rồi hãy đi.
Cũng được.
Hứa Lạp đi qua thử gọi Vương gia nhà mình, không gọi được, đối phương ngủ quá say, căn bản không nghe thấy tiếng gọi.
Hứa Lạp: “…”
Giang Lạc Dao cũng hết cách, đành phải tìm áo choàng của mình, khoác lên người Thịnh Quyết, để hắn ngủ rồi cũng đừng bị nhiễm lạnh, nếu không ngày mai lại phải uống thuốc.
Cũng may có chiếc áo choàng lớn này của nàng, sáng hôm sau khi Thịnh Quyết tỉnh lại mới không bị bệnh nặng thêm.