Diễm Dao Bất Phàm - Chương 87
Nhạc Xương Hầu dặn dò nàng ngắn gọn: “Thịnh Quyết không hiền lành như con tưởng tượng đâu, Lạc Dao, con phải cẩn thận, phải đề phòng hắn nhiều hơn.”
Giang Lạc Dao bị gọi đến giữa chừng yến tiệc, ngơ ngác nghe một tràng máo mép, trong lòng bỗng cảm thấy cha mình thật trẻ con: “Cha, những lời này cha đã nói cả ngàn vạn lần trong thư rồi, con nghe đến phát ngán rồi.”
“Sao con không chịu tin cha chứ.” Nhạc Xương Hầu có chút nóng nảy, thấy Nhiếp chính vương ở đằng xa đang đi tới gần, lão cha già này sắp bốc hỏa đến đỉnh đầu rồi, “Con nói xem, con đối xử tốt với hắn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.”
Giang Lạc Dao khó hiểu: “Cha, tại sao cha lại nói hắn như vậy?”
Lúc này, Thịnh Quyết đã đi đến.
Nhạc Xương Hầu khuyên bảo thất bại, chỉ có thể vỗ trán, tránh để cơn tức giận làm nổ tung cả đỉnh đầu.
Khi Thịnh Quyết đến gần Giang Lạc Dao, tay áo rộng giấu thứ gì đó, làm ra vẻ thần bí không chịu lấy ra, vừa gặp đã muốn nàng đoán xem đó là gì.
Nhạc Xương Hầu trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không vui.
Thịnh Quyết đắc ý liếc qua lão, rồi lại nhìn về phía Giang Lạc Dao.
Mỗi lần gặp nàng ở bên ngoài đều khác với lúc nhìn nàng ở trong phủ, khi nhìn gần trong phủ, nàng có dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, còn khi gặp ở trong cung, dưới mái ngói đỏ tường son, nàng lại mang một vẻ đẹp khác.
Nhìn gần, nhìn xa, đều vô cùng xinh đẹp.
Hắn nghĩ, trong cung có rất nhiều tiểu thư khuê các, nhưng không ai có thể sánh bằng nàng.
Về khí chất, nàng đủ kiêu sa, lanh lợi, cho dù những cô gái khác có đọc bao nhiêu sách cũng khó mà sánh kịp.
Về dung mạo, nàng càng xinh đẹp hơn, da thịt mịn màng như tiên nữ bước ra từ trong tranh, dáng người thướt tha, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần.
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn thoáng qua, Giang Lạc Dao dưới ánh nắng mặt trời da trắng như tuyết, trắng hơn những người khác không chỉ gấp một lần, cổ thon trắng nõn như sâu non, có thể nói là eo thon cổ ngọc, độc nhất vô nhị trên đời.
Thịnh Quyết càng nhìn càng thấy thoải mái, liền quên mất người cha đang nhìn chằm chằm bên cạnh nàng.
Nhạc Xương Hầu ho khan một tiếng, cười lạnh nói: “Vương gia chú ý ánh mắt của mình một chút, đây là trong cung, không phải Nhiếp chính vương phủ, nhất ngôn nhất hành của Vương gia đều phải cẩn thận.”
Thịnh Quyết thậm chí còn không liếc nhìn lão ta một cái: “Từ trước đến nay đều là bọn họ cẩn thận trước mặt bản vương, bản vương không phải loại người phải cẩn thận trước mặt lũ kiến hèn.”
Nhạc Xương Hầu ra hiệu bằng ánh mắt với Giang Lạc Dao—— Con gái, mau nhìn xem, người này kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức nào.
Giang Lạc Dao không muốn bị cuốn vào cuộc chiến ghen tuông giữa hai người bọn họ.
Cả đám người này, đều đã lớn cả rồi, sao bỗng nhiên lại trở nên trẻ con đến thế?
“Vậy cha tìm con có chuyện gì?” Giang Lạc Dao quyết định vẫn nên đuổi cha mình đi trước, nàng nói: “Nếu không có việc gì, xin cha hãy đi làm việc của mình trước đi.”
Nhạc Xương Hầu:!!!
Quả nhiên là Nhiếp chính vương đã dạy hư con gái mình rồi, xem kìa, giờ con gái đã thấy mình phiền phức, lại còn mở miệng đuổi mình đi nữa chứ.
Nếu mình đi rồi thì sao?
Để Nhiếp chính vương ở lại đây trò chuyện với nó ư?
“Ta là cha của con, cho dù không có việc gì, chẳng lẽ không thể đến thăm con sao?” Nhạc Xương Hầu không vui, ông quay đầu nhìn Nhiếp chính vương, rồi cố ý nói cho đối phương nghe: “Bản hầu muốn trò chuyện với con gái mình, nếu Vương gia không có việc gì, chi bằng đi trước đi.”
Thịnh Quyết nhướng mày: “Bản vương đúng là có việc tìm nàng.”
Giang Lạc Dao nghe nói có việc, lại càng không muốn giữ cha mình ở lại đây, nàng vừa bảo cha mau đi, vừa giảng đạo lý cho ông: “Cha, cha đã lớn tuổi rồi, đừng trẻ con nữa, Vương gia đã nói là có việc cần tìm, không thể giống như cha, không có việc gì cũng kiếm chuyện được.”
Nhạc Xương Hầu rất không cam lòng, chậm rãi đi sang một bên, đồng thời nhất định phải đợi Thịnh Quyết nói ra chuyện gì đó.
Thịnh Quyết lấy ra ô mai sương đường mà mình vừa chọn lúc nãy, không mở ra, chỉ thần thần bí bí cho nàng xem hình dáng bên ngoài tấm khăn gấm, cứ như bên trong là thứ trân quý hiếm có nào đó.
Lúc ở trong cung Thái hậu, Nhạc Xương Hầu chỉ lo phân tâm nhìn ra ngoài, thật sự không nhìn thấy Nhiếp chính vương lúc nào đã chọn mấy viên ô mai sương đường.
Giờ đối phương vừa lấy khăn gấm ra, ông lập tức sững sờ, còn tò mò hơn cả Giang Lạc Dao, vươn cổ ra muốn xem đó là thứ gì.
Thịnh Quyết lập tức thu lại, không cho ông xem.
Giang Lạc Dao thấy hai người họ lại đối đầu với nhau, vội vàng đuổi cha mình đi trước: “Cha, người ta Vương gia đã nói là chuyện chính sự rồi, cha đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Nhạc Xương Hầu tức giận vô cùng, hỏi nàng: “Lạc Dao, con thấy hắn có gì tốt mà phải bênh vực hắn nói chuyện?”
Chưa đợi Giang Lạc Dao trả lời, Thịnh Quyết đã thêm dầu vào lửa: “Bênh vực cũng đâu cần lý do, ngài nói có phải không, Hầu gia?”
Giang Lạc Dao: “…”