Diễm Dao Bất Phàm - Chương 143
Dung Bách và Tiêu Thanh nhìn nhau, cảm thấy có chút hoang mang.
– – Hầu gia nghĩ thật nhiều thật phức tạp, Vương gia nhà bọn họ sao có thể làm ra chuyện leo tường chứ, hai người bọn họ đến, thật sự chỉ là đưa đồ, kèm theo bảo vệ Giang cô nương thôi.
Tiêu Thanh chắp tay hành lễ lần nữa: “Hầu gia oan uổng Vương gia nhà chúng tôi rồi, Vương gia thật sự không có ý này, chỉ đơn thuần sai chúng tôi đến đưa đồ cho Giang cô nương, tiện thể trông nom sự an toàn của Giang cô nương.”
Nhạc Xương Hầu cười lạnh: “Con bé đang ở Hầu phủ, có ta ở đây, thiên hạ không có nơi nào an toàn hơn Hầu phủ, không cần Nhiếp Chính Vương phải lo lắng.”
Nói xong, Nhạc Xương Hầu lại quả quyết bổ sung: “Đừng tưởng ta không biết, Vương gia nhà các ngươi nhất định là sai hai người đến dò la tin tức, cứ nói với hắn, ta đang đợi hắn ở đây, hắn có gan thì đến cửa khiêu chiến.”
Tiêu Thanh: “…”
Dung Bách: “…”
Vương gia nhà bọn họ rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Hầu gia, vậy mà dọa Hầu gia sợ thành ra thế này.
Dung Bách không nhịn được, lên tiếng giải thích: “Hầu gia không cần lo lắng, Vương gia nhà chúng tôi không thể nào leo tường vào được, nếu không có lời mời của ngài, Vương gia nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Lần này Nhạc Xương Hầu trực tiếp giữ hai người lại: “Hai vị tối nay cũng ở lại đây đi, không được về báo tin, kẻo Thịnh Quyết biết ta đang đợi hắn ở đây, sẽ không đến nữa.”
Hai người: “…”
Có câu không biết nên nói hay không — Vương gia nhà bọn họ về đã đi tắm rồi, lát nữa xem sổ sách xong chắc là đi ngủ, lấy đâu ra thời gian leo tường đến Hầu phủ chứ.
Đây chẳng phải là vu oan giá họa sao.
Nhạc Xương Hầu hừ một tiếng: “Tối nay hai người cứ cùng ta canh giữ ở sân đi, nhất định sẽ thấy bộ dạng chật vật leo tường của Vương gia nhà các ngươi.”
Dung Bách: “…”
Không phải chứ, hai người bọn họ cũng phải ở sân chịu gió lạnh cùng sao?
Nhạc Xương Hầu nói là làm, sau khi trời tối, đuổi hết người hầu trong sân đi, chỉ để lại Tiêu Thanh và Dung Bách ở lại, sau đó trừng mắt bắt đầu canh gác.
Bây giờ đang là đầu thu, ban đêm gió lớn, lá rụng xào xạc, ba người im lặng ngồi canh một chiếc bàn đá, mấy chiếc ghế đá, trên mặt đều là vẻ mặt tê dại.
Chờ đến khi trời hoàn toàn tối, Giang Lạc Dao ra ngoài đưa áo ấm cho ba người: “Cha, đêm lạnh, hay là vào phòng tránh rét đi ạ.”
Nhạc Xương Hầu rất cứng đầu, thậm chí còn cho rằng Giang Lạc Dao cũng đang dùng kế dụ ông: “Nói thật với cha, có phải Thịnh Quyết đã bàn bạc với con, bảo con đuổi cha đi, sau đó hắn lén vào phủ không?”
Giang Lạc Dao hoang mang: “Sao cha lại nghĩ như vậy, từ khi con và Vương gia chia tay đến giờ, chưa gặp lại nhau lần nào, lấy đâu ra thời gian để bàn bạc chứ?”
“Tưởng như không có thời gian, nhưng thực ra chỗ nào cũng là thời gian, cha bây giờ không còn đơn giản như trước nữa, cha đã đoán được mưu kế của hắn rồi, bây giờ đang đợi hắn mắc câu đấy.” Nhạc Xương Hầu tuy bị lạnh nhưng vẫn rất đắc ý, “Cha còn không hiểu hắn sao? Nhiếp Chính Vương, người này gian xảo, lắm mưu mô lắm, chuyện tưởng như không thể, hắn lại âm thầm lên kế hoạch từ trước, biết đâu ván cờ này đã được bày ra từ lâu rồi, chỉ đợi cha lơ là cảnh giác, hắn sẽ đến cướp người.”
Giang Lạc Dao: “…”
Tiêu Thanh: “…”
Dung Bách: “…”
Ba người đồng loạt im lặng, không biết nên nói gì nữa.
Giang Lạc Dao không lay chuyển được cha mình, chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy cha phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bị nhiễm lạnh ban đêm rồi ngày mai lại đau đầu phát sốt.”
Nhạc Xương Hầu xua tay: “Bản hầu không yếu ớt như vậy, không sợ như Thịnh Quyết. Thịnh Quyết có thể chạy lung tung ban đêm, bản hầu cũng không kém cạnh.”
Giang Lạc Dao chỉ biết thở dài, quay về phòng.
Cùng lúc đó, tại Nhiếp Chính Vương phủ.
Sau khi tắm rửa xong, Thịnh Quyết nhận được thư hồi âm của Giang Lạc Dao. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng vì Hứa Lạp đang ở bên cạnh nên không thể hiện ra quá nhiều.
Hắn khẽ ho một tiếng, bảo Hứa Lạp không cần lau tóc cho mình nữa, lui xuống đi.
Hứa Lạp hiểu ý, lập tức lui ra, còn chu đáo đóng cửa lại.
Thịnh Quyết lúc này mới buông bỏ vẻ ngoài cao quý kiềm chế, tràn đầy vui mừng mở thư ra.
Vừa nhìn vào, nét chữ hiện ra y hệt như của chính mình.
Cảm giác này thật kỳ diệu, Thịnh Quyết lần đầu tiên có được trải nghiệm như vậy. Hắn đè nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nghĩ thầm, đây chính là cô nương do chính tay mình dạy dỗ, nét chữ giống mình như vậy, thật khiến người ta có cảm giác tự hào thành tựu.
Thịnh Quyết tỉ mỉ đọc bức thư vài lần, từ đầu đến cuối, từng chữ từng câu, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ của nàng khi viết bức thư này.
Đối với nàng, hắn thật sự không có gì không hài lòng.
Thật may mắn biết bao.
Không ngờ có một ngày, hắn chỉ cần ở trong phủ cũng có thể gặp được ý trung nhân định mệnh. Nàng sẽ không phụ lòng hắn dù chỉ một chút, sẽ đáp lại hắn, đối xử tốt với hắn, cũng sẽ nhớ đến hắn.
Điều thú vị hơn nữa là… người lại do chính Nhạc Xương Hầu tự tay đưa đến cho hắn.
Thịnh Quyết đưa tay lên day trán, khẽ cười.
Không biết bây giờ Nhạc Xương Hầu có còn đang đắc ý không, hắn cứ thả lỏng vài ngày, để Nhạc Xương Hầu bớt cảnh giác, đợi đến rằm tháng này, rồi sẽ nghĩ cách cướp người.
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, hình như sắp mưa.