Đích Nữ Báo Thù - Chương 4
14.
Lưu phu nhân vốn đã biết chuyện con trai mình qua lại thư từ với thứ muội.
Hơn nữa, sau khi chuyện bại lộ, Lưu công tử cũng chưa từng phản bác, khiến bà ta cũng không rõ thực hư thế nào.
Vì vậy, khi những lời đồn lan rộng, bà ta đành phải tạm thời chấp nhận.
Nhưng hôm nay, nghe được sự thật, bà ta mới vỡ lẽ rằng con trai mình chỉ là quân cờ bị lợi dụng.
Lập tức, bà ta chẳng còn bận tâm đến lễ nghi, lớn tiếng mắng chửi ngay giữa đại sảnh:
“Tốt lắm! Thì ra đứa con hoang trong bụng tiện nhân này lại là của Thẩm gia!”
“Công tử Thẩm gia đúng là giỏi thật đấy! Một bên có hôn ước với Thịnh gia đích nữ, một bên lại lén lút vụng trộm với thứ nữ! Đến khi mọi chuyện bại lộ, lại còn muốn đổ tội lên đầu nhà chúng ta! Đúng là vô liêm sỉ!”
Nghe đến đây, Thẩm phu nhân tức giận đến mức suýt ngất xỉu, chống tay đứng dậy, lớn tiếng phản bác:
“Thẩm gia chúng ta vô liêm sỉ? Ngươi không thấy rõ mọi chuyện hay sao?”
“Rõ ràng là Thịnh gia gia phong bất chính, để thứ nữ trong nhà ngang nhiên chen chân vào hôn sự của trưởng nữ! Còn nhỏ tuổi đã học đâu ra mấy thủ đoạn dơ bẩn để quyến rũ nam nhân?”
“Cũng may Thịnh lão gia tính tình rộng lượng, mới chịu bao dung cho con tiện nhân này! Nếu đổi lại là nhà ta, loại nữ nhân không biết liêm sỉ thế này—đánh chết là vừa!”
Phụ thân ta nãy giờ cố nhịn nhục, nhưng đến khi nghe câu này, ông ta không chịu nổi nữa.
Cả đời ông ta dựa vào danh tiếng thanh liêm mà thăng tiến, vậy mà hôm nay lại bị mắng chửi ngay trước mặt bao người.
Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, giận đến mức quát lớn:
“Còn không mau kéo con tiện nhân này xuống!”
Di nương vội vàng chạy tới, muốn kéo Thẩm Dự và thứ muội tách ra.
Nhưng thứ muội lại vùng khỏi tay bà ta, chạy thẳng đến trước mặt phụ thân, nước mắt lã chã, gào lên:
“Cha! Con không cần những kế hoạch của người!”
“Con chỉ muốn ở bên Thẩm ca ca ngay bây giờ!”
“Đừng tưởng con không biết! Người vốn muốn chờ sau khi Thẩm ca ca thành thân, mới ép con chết tâm mà gả vào Lưu gia, đúng không?!”
“Công tử Lưu gia đã nói với con tất cả rồi! Đừng hòng lừa con nữa! Con chỉ cần Thẩm ca ca! Con chỉ muốn ở bên chàng ấy!”
Câu nói này như một nhát dao chí mạng, xé toang bộ mặt giả dối của phụ thân.
Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, tay ôm chặt lấy ngực, loạng choạng ngã phịch xuống ghế.
Lưu phu nhân vỗ tay cười lạnh, từng tiếng “Tốt lắm! Hay lắm!” đầy châm chọc vang vọng khắp đại sảnh.
Trong tiếng cười nhạo của bà ta, phụ thân đột nhiên lảo đảo, rồi ngã sầm xuống đất.
Không còn đứng dậy được nữa.
15.
Phụ thân tỉnh lại sau nửa tháng hôn mê.
Nhưng vừa mở mắt, ông ta lập tức kinh hoảng phát hiện mình không thể nói chuyện, cũng không thể cử động.
Ông ta há miệng phát ra mấy âm thanh khàn khàn, cố gắng giơ tay lên, run rẩy ra hiệu với ta.
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, thong thả nói:
“Phụ thân đừng hoảng hốt, đại phu nói người bị trúng gió, dẫn đến bán thân bất toại. Từ nay về sau, chỉ có thể nằm trên giường mà thôi.”
“Nhưng cũng không sao, chỉ cần người chịu uống thuốc, vẫn có thể bảo toàn mạng sống.”
Sắc mặt phụ thân càng lúc càng u ám, nằm bệt xuống giường, hô hấp dồn dập.
Không lâu sau, dường như ông ta chợt nhận ra điều gì, lập tức ngóc đầu dậy, ánh mắt hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa.
Ta nâng chén thuốc đã sắc từ sớm, đưa đến bên môi ông ta, cười nhẹ giọng nói:
“Phụ thân đang tìm ai? Di nương sao?”
“Bà ta bị ta đày ra trang viên ở vùng quê rồi.”
“Phụ thân cũng đừng trách ta, thật sự là ta chẳng còn cách nào khác.”
Nhìn ông ta kích động muốn vùng dậy, ta thản nhiên đè tay ông ta xuống, nhét trở lại chăn.
Rồi ta chậm rãi nói:
“Hôm đó, phụ thân ngất đi, nên không biết chuyện sau đó… Nhưng nói ra cũng thật đau lòng…”
“Thứ muội thấy phụ thân ngất xỉu, cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn một mực đòi bỏ đi cùng Thẩm ca ca.”
“Dù có tức đến phát điên, di nương vẫn muốn giữ nàng ta lại.”
“Di nương vốn rất thông minh, bà ta biết chuyện này đã ầm ĩ đến mức không thể dàn xếp được nữa. Nếu ngày mai triều đình có người can thiệp, chắc chắn địa vị của phụ thân trên quan trường cũng bị ảnh hưởng.”
“Đến lúc đó, Thẩm gia và Lưu gia đều sẽ không tha cho Thịnh gia.”
“Vậy mà thứ muội lại không nghe lời. Không những không chịu ở lại, nàng ta còn oán trách di nương, nói rằng nếu không phải di nương xúi giục, nàng ta đã không dại dột mà ve vãn Lưu công tử. Kết quả lại khiến Thẩm ca ca hiểu lầm nàng ta!”
Lời vừa dứt, phụ thân tức đến mức phun ra một búng máu, rồi ngất đi ngay tại chỗ.
Ông ta hiểu rồi.
Tất cả… đều đã kết thúc.
Ngay cả một chủ mẫu danh gia, nếu dạy dỗ con gái làm chuyện bất chính, cũng sẽ bị nghiêm trị.
Huống hồ chỉ là một di nương thấp kém?
Hôm ấy, khi biết chuyện, Lưu phu nhân ngay lập tức lao tới, tóm lấy tóc di nương, giáng cho bà ta một cái tát nảy lửa.
Vừa đánh, bà ta vừa mắng nhiếc:
“Tiện nhân! Hóa ra là ngươi đứng sau giật dây!”
“Ta đã nghi từ lâu, nhà ai có con gái tử tế mà lại dám bày trò như vậy?!”
“Thì ra chính ngươi, một mụ thiếp hèn mọn, đã dạy con gái mình cái thói hồ ly tinh này!”
“Ngươi đúng là phản rồi! Xúi giục nữ nhi quyến rũ công tử nhà ta, còn làm ô uế thanh danh Lưu gia!”
Bà ta nheo mắt nhìn về phía ta, cười lạnh:
“Thịnh tiểu thư, Thịnh gia không định quản sao? Nếu không, hôm nay ta sẽ lập tức nộp đơn kiện lên quan phủ!”
Ta vội vàng bước lên trấn an:
“Lưu phu nhân, xin bớt giận. Chẳng đáng để người làm bẩn tay mình vì hạng người này.”
“Một di nương dám cả gan xúi giục tiểu thư Thịnh gia, đúng là đại nghịch bất đạo. Ta sẽ đích thân xử lý.”
Nói xong, ta phất tay ra lệnh cho hạ nhân bịt miệng di nương, rồi lôi bà ta ra ngoài, áp giải thẳng đến trang viên ở quê.
Lưu phu nhân lúc này mới hừ lạnh, dẫn theo công tử Lưu gia rời đi.
Buồn cười thay, thứ muội hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Thậm chí, khi Lưu phu nhân đánh di nương, nàng ta đã nhân cơ hội chuồn đi.
Nàng ta lén lút cùng Thẩm Dự bỏ trốn.
Đúng là… được con gái như vậy, thật uổng công di nương nhẫn nhục chịu đựng suốt bao nhiêu năm.
16.
Từ sau ngày phụ thân thổ huyết, bệnh tình ông ta càng thêm trầm trọng.
Ta không rời nửa bước, đích thân ở bên chăm sóc.
Có lần, Hạnh Nhi đi chợ về, ghé sát tai ta thì thầm:
“Tiểu thư, bên ngoài ai cũng khen người hiếu thảo!”
Ta chỉ cười mà không nói.
Chuyện này, giờ đã lan truyền khắp kinh thành.
Chốn thiên tử trị vì, lại liên quan đến ba nhà danh môn, chuyện này sớm muộn cũng phải có kết cục.
Ta không ham mê quan tước, chỉ cầu được bình an thoát thân.
Và quả nhiên, mấy ngày sau, triều đình phái quan viên đến Thịnh phủ.
Chuyện thứ muội cùng Thẩm Dự bỏ trốn, rốt cuộc cũng bị Lưu gia tố lên Hoàng thượng.
Phụ thân bị cách chức.
Về phía Thẩm gia, Thẩm lão gia lấy đại nghĩa diệt thân, trực tiếp tuyên bố trục xuất Thẩm Dự khỏi gia phả, từ nay về sau cắt đứt quan hệ phụ tử.
Vị quan truyền chỉ trầm giọng nói:
“Hôm đó, khi Hoàng thượng biết chuyện, long nhan đại nộ, trách mắng Thịnh đại nhân dạy con không nghiêm.”
“Lẽ ra tội này sẽ còn nặng hơn nữa, may mắn có Quận chúa đứng ra nói đỡ, khen ngợi Thịnh tiểu thư là người hiếu thuận, lại là người vô tội trong chuyện này, mới giúp Thịnh phủ thoát được hình phạt.”
Nghe đến đây, ta quỳ rạp xuống, cúi đầu thật sâu.
Tận hai đời đều treo lơ lửng trên sợi dây số phận, đến tận giây phút này, ta mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi quan viên rời đi, ta lập tức tới thăm phụ thân, khi ấy ông ta vẫn còn hôn mê.
Những ngày qua, dưới sự chăm sóc của ta, ông ta ngày càng ngủ nhiều hơn, tỉnh táo lại càng ít đi.
Có lẽ, cũng không còn chống chọi được bao lâu nữa.
Nhưng nếu có một ngày ông ta tỉnh lại, ta nhất định sẽ nói cho ông ta biết—
Danh tiếng đúng là một thứ rất hữu dụng.
Năm xưa, ông ta lợi dụng mẫu thân, mượn danh “người biết ơn báo đáp”, từ đó thăng quan tiến chức, một đường thuận lợi trên quan trường.
Mà bây giờ, ta cũng tự mình tạo ra thanh danh “hiếu nữ”, nhờ đó…
Bình yên thoát khỏi vũng lầy dơ bẩn này.
17.
Xuân đi thu đến, thoáng chốc mấy tháng trôi qua.
Trong viện, hải đường đã rụng đầy đất, chỉ còn lại những đóa cúc vàng nở rộ—loài hoa mẫu thân yêu thích nhất.
Ta tính toán ngày tháng, rồi quay sang Hạnh Nhi:
“Ngừng thuốc đi.”
Hạnh Nhi khẽ giật mình, nhưng rồi gật đầu nhận lệnh.
Ta nhìn về phía xa, nơi mây trắng trôi hờ hững, khẽ thở dài.
Thịnh phủ hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong tay ta.
Có những chuyện… đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Buổi tối hôm đó, ta dẫn theo mấy hạ nhân đã ký tử khế, chặn đường thứ muội ngay tại trang viên của di nương.
Lúc này, nàng ta bụng bầu vượt mặt, gương mặt tiều tụy, thoạt nhìn thê thảm vô cùng.
Thấy ta xuất hiện, nàng ta sững sờ, sau đó gào lên:
“Thịnh Mục Ninh! Sao ngươi biết ta ở đây?!”
“Ngươi đến để cười nhạo ta phải không?!”
Ta bình thản nhìn nàng ta, khẽ nhếch môi cười nhạt:
“Ta vẫn luôn biết ngươi ở đây.”
“Không chỉ biết ngươi ở đây…”
“Ta còn biết, Thẩm Dự đã vứt bỏ ngươi rồi.”
Thứ muội lập tức hoảng loạn, giọng the thé hét lên:
“Có phải ngươi làm không?! Là ngươi đúng không?!”
“Ngươi lại đi dụ dỗ Thẩm ca ca, đúng không?!”
“Ta biết mà! Nếu không phải do ngươi, Thẩm ca ca sao có thể bỏ ta được!”
Ta cười lạnh một tiếng:
“Đương nhiên không phải ta.”
“Một kẻ như Thẩm Dự, đến lúc gặp chuyện thì chỉ biết vứt bỏ ngươi giữa đường—loại nam nhân như vậy, dù có dâng tận tay ta cũng không thèm.”
“Nói đúng ra, ngươi nên cảm ơn ta mới phải.”
“Nếu không có ta cho người cứu ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi.”
Thứ muội trợn trừng mắt, cười nhạo:
“Chẳng lẽ ta còn phải cảm kích ngươi?”
“Ngươi tốt bụng vậy sao? Ngươi làm vậy vì cái gì?!”
“Chẳng lẽ ngươi muốn đứa bé trong bụng ta?!”
Lời vừa dứt, di nương bỗng như bừng tỉnh, kinh hoảng nhào lên chắn trước mặt thứ muội, giọng run rẩy:
“Thịnh Mục Ninh! Ngươi… ngươi…!”
Nhìn dáng vẻ run rẩy đó, ta không nhịn được bật cười.
“Di nương, thì ra bà cũng biết sợ cơ đấy.”
“Vậy có phải… năm xưa, mẫu thân ta cũng từng sợ hãi như thế này?”
Di nương lập tức cứng đờ, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía ta.
“Ngươi… sao ngươi biết chuyện đó?!”
“Ngươi làm sao biết được?! Không thể nào! Ngươi không thể nào biết được!”
Ta từng bước tiến lên, từng bước dồn ép bà ta.
“Đương nhiên là mẫu thân ta nói cho ta biết.”
“Năm đó, người chết quá oan ức.”
“Dốc hết cả gia sản, đánh đổi cả một đời—cuối cùng lại chỉ làm áo cưới cho kẻ khác.”
“Người chết không nhắm mắt. Nên đã quay về…”
“Tìm bà báo thù.”
Di nương sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.
Lợi dụng lúc này, mấy hạ nhân lập tức lôi thứ muội ra ngoài.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, tiếng thét kinh hoàng của thứ muội, tiếng gào xé gan xé ruột của di nương…
Tựa như hòa lẫn với âm thanh năm đó, cái đêm mà mẫu thân ta đau đớn giãy giụa trên giường sinh.
Ta khẽ nhắm mắt, lòng dạ khoan khoái vô cùng.
Hét đi, kêu đi.
Hãy giống như mẫu thân ta năm xưa.
Hãy giống như ta kiếp trước.
Trong tuyệt vọng mà chết dần chết mòn.
18.
Thứ muội chết rồi.
Chết giữa đường, không kịp về đến Thịnh phủ.
Ta vốn muốn để nàng ta sống thêm một chút, để khi về đến phủ mới chết đi.
Hôm nay, ta đã ngừng thuốc của phụ thân, hẳn ông ta vẫn còn đang tỉnh táo.
Tiếng kêu thảm thiết ấy, ta cũng muốn để ông ta nghe thử.
Để xem âm thanh của người vợ mà ông ta hận nhất, và tiếng gào tuyệt vọng của đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất—
Có gì khác nhau không.
Đáng tiếc, thứ muội vô dụng, ngay cả đứa bé trong bụng cũng chưa kịp ra đời, đã chết sớm.
Hạ nhân chờ lệnh, hỏi ta nên làm thế nào.
Ta vén màn kiệu, giọng lạnh lùng:
“Treo nó lên cây bằng một dải lụa trắng đi.”
“Bảo với bên ngoài, rằng thứ nữ Thịnh gia bị Thẩm Dự ruồng bỏ, nên tự vẫn mà chết.”
“Ngày mai, tìm thêm vài người, lan truyền chuyện này ra ngoài.”
“Thẩm Dự không phải vẫn tự hào nhà mình là danh môn chính trực sao?”
“Ta sẽ khiến hắn cả đời này đều phải mang tiếng xấu.”
“Cả đời này, không thể ngẩng đầu lên được.”
Sau đó, ta lấy ra hai trăm lượng bạc từ trong bọc, chia cho họ.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi.”
“Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi đều hiểu cả chứ?”
Đám hạ nhân đồng loạt gật đầu, ánh mắt ngầm hiểu.
Đúng lúc này, có người hốt hoảng hô to.
Nhìn lại, phía trang viên đã bốc cháy, ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên giữa trời đêm.
Xem ra, di nương vì mất hết hy vọng, đã tự thiêu mà chết.
Thật đáng tiếc.
Ta vốn muốn để bà ta sống lâu thêm một chút, sống mà chịu đựng thống khổ—
Sống trong địa ngục còn tàn nhẫn hơn là chết đi.
Nhưng thôi, đã chết thì cũng không cần bận tâm nữa.
Ta phất tay, ra hiệu không cần để ý.
Màn kiệu khép lại, tiếng vó ngựa nện trên đường đá.
Cỗ kiệu hướng về Thịnh phủ, chậm rãi mà vững vàng.
Trải qua hai kiếp, cuối cùng, ta đã báo được mối thù này.
Tất cả đã hạ màn.
Từ nay về sau…
Ta sẽ thay mẫu thân sống tiếp phần đời mà người chưa kịp hưởng.
Bình an, giàu sang.
Hạnh phúc.