Đích Nữ Báo Thù - Chương 3
10.
Ta vội vàng bước lên, nắm lấy cánh tay Thẩm phu nhân.
“Bá mẫu, tâm ý của hai vị trưởng bối, ta hiểu cả. Chỉ là… không biết Thẩm Dự có nghĩ như vậy hay không…? Từ sau chuyện hôm đó, chàng chưa từng tìm đến ta lần nào.”
Thẩm phu nhân lúc này đã bị chọc giận đến bốc hỏa, nghe vậy liền lập tức buông lời cứng rắn:
“Con yên tâm! Thẩm Dự nhất định sẽ đồng ý! Trước đây là do nó hồ đồ, ngu xuẩn, tự chuốc lấy rắc rối! Nếu còn dám có lần sau, Thẩm gia chúng ta cũng không tha cho nó!”
Ta giả vờ như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cố ý làm ra vẻ lơ đãng mà nói:
“Vậy là tốt rồi… Nếu ngày mai Thẩm Dự có thể đến, thì sau này, khi các tiểu thư quyền quý hỏi ta về chuyện kia, ta cũng có thể yên tâm mà trả lời rồi.”
Quả nhiên, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân lập tức gật đầu chắc nịch:
“Nhất định phải đi! Hơn nữa, phải làm thật long trọng!”
Ta khẽ cười, nhẹ nhàng cúi đầu cảm tạ, rồi mới yên tâm rời khỏi Thẩm phủ, trở về Thịnh gia.
Nhưng để ngọn lửa ngày mai cháy mạnh hơn một chút, ta cố ý sai hạ nhân lớn tiếng chạy đến viện của phụ thân báo tin.
Ta chỉ sợ thứ muội nghe không rõ mà thôi.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau, nàng ta đã hốt hoảng lao ra khỏi phòng, túm lấy một gã sai vặt, cuống quýt hỏi:
“Thẩm gia đến… đến cầu thân sao? Họ đến cầu thân cho ai?”
Gã sai vặt ấp úng, không dám trả lời.
Ta chậm rãi bước lên, cười rạng rỡ:
“Đương nhiên là ta rồi, thứ muội.”
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, đôi mắt đỏ rực vì tức giận.
“Không thể nào! Thẩm ca ca yêu ta! Từ đầu đến cuối đều là ta! Hắn sẽ không cưới ngươi!”
Từ sau bữa tiệc sinh thần hôm ấy, nàng ta cũng chẳng buồn giả bộ nữa.
Ta cúi xuống, ghé sát bên tai nàng ta, chậm rãi nói:
“Nhưng thì sao? Người có hôn ước với hắn là ta. Cuối cùng, hắn vẫn chỉ có thể cưới ta mà thôi.”
“Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!”
Thứ muội gào lên, hai tay vung loạn muốn cào rách mặt ta, đến mức gã sai vặt cũng không thể ngăn lại.
Cảnh tượng náo loạn nhanh chóng thu hút sự chú ý của phụ thân và di nương.
Di nương vội vàng giữ chặt lấy thứ muội đang nổi điên, còn phụ thân thì chỉ lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt âm trầm.
“Ngươi đã đến Thẩm gia?”
Ta khẽ cười, giọng điệu mềm mại:
“Đúng vậy, phụ thân. Bây giờ bên ngoài lời đồn đã lan khắp nơi. Con là vị hôn thê của Thẩm Dự, đương nhiên phải đến hỏi cho rõ ràng. Không ngờ, vừa mở lời, Thẩm gia đã vội vã sốt sắng, nói rằng Thẩm gia gia nghiệp lớn, khó tránh khỏi bị tiểu nhân dòm ngó. Để tránh phiền phức, họ muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ giữa con và Thẩm Dự.”
Vừa nghe xong, thứ muội lập tức gào khóc, ôm lấy di nương, miệng không ngừng la hét muốn đi tìm Thẩm Dự.
Phụ thân cau mày, quắc mắt trừng nàng ta một cái, rồi lại nhìn ta bằng ánh mắt tối tăm, không rõ suy nghĩ.
“Mục Ninh đã trưởng thành, biết tự lo liệu chuyện của mình, đó là chuyện tốt.”
Nói xong, ông ta lập tức ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị hôn lễ.
Ta nhìn sắc mặt phụ thân và di nương, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì?
Nhưng nếu trong cái nhà này còn có một kẽ hở để ta lợi dụng, thì chỉ có thứ muội ngu xuẩn kia mà thôi.
Chỉ mong ngày mai nàng ta có thể làm náo loạn một trận thật lớn, khiến tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa nàng ta và Thẩm Dự, để ta có thể nhân cơ hội thoát thân.
Chỉ là… không hiểu vì sao, trong lòng ta vẫn thấp thỏm bất an.
Mẫu thân, người sẽ phù hộ con chứ?
Phù hộ cho chúng ta đều có thể báo thù thành công.
11.
Gió đêm nhẹ lướt qua khung cửa sổ, khiến quyển sách trên bàn – “Thư gửi quân” – khẽ lay động.
Tựa hồ như muốn nhắc nhở ta điều gì.
Sau một hồi trầm tư, ta gọi nha hoàn thiếp thân Hạnh Nhi đến, ghé sát tai nàng ta dặn dò mấy câu.
Sau đó, ta viết một phong thư, giao cho nàng mang đi ngay trong đêm, dặn dò nàng phải đi nhanh về nhanh.
Hạnh Nhi hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vỗ ngực cam đoan với ta:
“Tiểu thư cứ yên tâm! Công tử Lưu gia, nô tỳ từng gặp qua, nô tỳ biết phải nói gì.”
Sự lanh lợi của nàng khiến hốc mắt ta cay cay.
Kiếp trước, ta quá ngu dại, không hề hay biết rằng trong phủ, toàn bộ hạ nhân sớm đã bị phụ thân và di nương thay mới.
Đến ngày ta chết, không một ai đứng ra nói giúp ta, cũng không ai dám bảo vệ ta.
Chỉ có Hạnh Nhi.
Từ nhỏ nàng đã theo hầu ta, nhìn ta chịu oan ức liền không chịu nổi.
Nàng đã che chở cho ta khi phụ thân đánh ta, đã ở bên cạnh ta khi di nương phơi bày sự thật.
Thậm chí, khi ta bị thứ muội siết cổ đến tắt thở, nàng còn liều mạng muốn lao đến cứu ta.
Chỉ tiếc rằng nàng quá yếu đuối, không thể cứu nổi ta.
Không đợi thứ muội ra tay diệt khẩu, nàng đã tự đâm đầu vào cột, đi theo ta xuống hoàng tuyền.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng dần khuất xa, ta không khỏi thở dài.
Chủ tử quá mềm yếu, đến cả nô tỳ thân cận cũng phải chịu khổ theo.
Nhưng kiếp này sẽ không còn như vậy nữa.
Ta sẽ không để ai phải chết oan uổng!
Chạng vạng, Hạnh Nhi vội vàng trở về.
Trước tiên, nàng báo lại rằng bức thư đã đưa đến nơi an toàn.
Sau đó, nàng ghé sát tai ta, thì thầm:
“Tiểu thư, nô tỳ vừa đi ngang qua viện của di nương, thấy bà ta sai bọn bà tử thân cận thu dọn hành lý, có vẻ là định đi đâu đó.”
Bàn tay ta khẽ run, chén trà trong tay suýt nữa đổ xuống.
Những gì ta dự đoán, quả nhiên đã thành sự thật.
Lần này, thứ muội hại ta không thành, ngược lại còn khiến thanh danh chính mình bị hủy hoại.
Di nương và phụ thân đã không còn đường lui.
Bọn họ chỉ có thể tạm thời giữ thứ muội lại, sau đó chờ đợi.
Chờ đến khi ta gả vào Thẩm gia, bọn họ sẽ làm với ta điều giống hệt như đã làm với mẫu thân—âm thầm kết liễu ta mà không ai hay biết.
Đến khi đó, thứ muội đã hạ sinh đứa bé, Thẩm Dự tự khắc biết rõ đó là con hắn.
Khi ấy, muốn để thứ muội đường hoàng bước vào Thẩm gia, chẳng qua chỉ cần dựa vào một câu nói của bọn họ mà thôi.
Tiếc là… ta sẽ không để bọn họ được toại nguyện!
12.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân dẫn theo Thẩm Dự đến cửa cầu thân.
Dù thứ muội đã mất sạch danh tiếng, nhưng Thẩm gia và Thịnh gia dù gì cũng là danh môn vọng tộc nơi đây.
Hơn nữa, Thẩm gia cũng muốn nhân cơ hội này để vớt vát thanh danh.
Vì thế, lần này Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân tổ chức lễ cầu thân vô cùng long trọng.
Nào là lễ vật sính hôn, vàng bạc châu báu… bày kín cả một sân viện.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân vừa gặp ta liền cười tươi rạng rỡ, tựa như chuyện xấu hổ trước đó chưa từng xảy ra.
Nhìn thái độ hết sức sốt sắng của Thẩm gia, phụ thân liền tìm một chỗ vắng người, hạ giọng hỏi ta:
“Ngươi hài lòng chứ? Một hôn sự giẫm lên danh dự của muội muội ngươi mà có được.”
Ta nghe vậy liền cười nhạt.
“Phụ thân nói vậy thật kỳ lạ. Rõ ràng là phụ thân dạy con không nghiêm, để thứ nữ tùy tiện chen chân vào hôn sự của đích nữ, còn hoài thai đứa con của vị hôn phu của con. Kết quả, người ta lại không cần nàng ta, khiến danh tiếng Thịnh gia cũng bị liên lụy.”
“Con thì có gì mà hài lòng hay không hài lòng? Ít nhất cũng không vô liêm sỉ như thứ muội của con!”
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy cảnh cáo:
“Chỉ mong sau này con đừng hối hận.”
Hối hận?
Sao ta có thể hối hận chứ?
Vì ta vốn không định gả cho Thẩm Dự!
Bên ngoài, pháo nổ giòn giã, báo hiệu đến giờ dùng cơm trưa.
Thẩm Dự ngồi xuống bên cạnh ta, vẻ mặt có chút cứng nhắc.
Hắn đã lén lút tư thông với thứ muội từ lâu, đã sớm trở có phu thê chi thực.
Trong lòng hắn vẫn thích nàng ta, chỉ là bây giờ vẫn còn nghi ngờ về đứa bé trong bụng nàng, hơn nữa lại bị áp lực của dư luận đè nặng, nên chỉ có thể tạm thời đóng kịch với ta mà thôi.
Nhìn khuôn mặt hắn tiều tụy đi thấy rõ, ta âm thầm cười lạnh.
Không biết lát nữa, khi màn kịch bắt đầu, hắn sẽ chọn đứng về phía ai đây?
Rượu quá ba tuần, bóng dáng Hạnh Nhi lướt qua trước mặt ta.
Ta lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy thứ muội đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, bộ dạng thảm hại đến cực điểm, vừa khóc vừa lao vào đại môn.
Mà theo sau nàng ta—là công tử Lưu gia đang si tình đuổi theo.
13.
Thẩm Dự không thể ngồi yên nữa, lập tức đứng phắt dậy, lao về phía thứ muội.
Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, hắn đã bị Thẩm phu nhân quát lớn, giọng đầy uy nghiêm:
“Thẩm Dự! Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi không thấy nàng ta đến đây cùng công tử Lưu gia sao? Ngươi còn chạy đến đó làm gì?”
Thẩm Dự nghe vậy, thân thể khẽ cứng đờ, đành miễn cưỡng dừng bước.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn không kìm được mà hướng về phía thứ muội.
Có vẻ như nàng ta đã trốn khỏi phủ, trên người phủ đầy bụi bẩn, y phục vốn chỉnh tề nay đã lấm lem, tóc tai rối bù, gương mặt vương đầy nước mắt.
Nhưng nàng ta không để ý đến bất cứ ai, mà chỉ lao thẳng về phía Thẩm Dự.
Chỉ đến khi đứng trước mặt hắn, nàng ta mới nghẹn ngào mở miệng, giọng khàn đặc:
“Ta không tin lời bọn họ… Thẩm ca ca, chàng thực sự không cần ta nữa sao?”
Không gian lặng ngắt như tờ.
Không ai ngờ rằng thứ muội lại dám công khai vạch trần mối quan hệ giữa hai người ngay trước mặt mọi người.
Người đầu tiên phản ứng chính là phụ thân.
“Bốp!”
Ông ta đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát lớn:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo Nhị tiểu thư xuống ngay!”
Điều ông ta lo sợ nhất chính là thứ muội mất bình tĩnh, vì thế mới sai di nương đưa nàng ta đi nơi khác.
Nhưng không ngờ hôm nay nàng ta lại chạy về đây, làm ầm lên ngay giữa buổi cầu thân.
Lúc này muốn kéo nàng ta đi, đã quá muộn rồi.
Khi bị gia đinh lôi đi, thứ muội vẫn khóc lóc gào thét:
“Thẩm ca ca! Đứa bé trong bụng ta là của chàng! Chàng phải tin ta! Ta chỉ yêu một mình chàng! Thẩm ca ca…!”
Thẩm Dự nghe vậy, gương mặt liền trở nên đau khổ.
Dù Thẩm phu nhân đứng bên cạnh quát lớn, ép hắn không được hồ đồ, nhưng hắn vẫn giãy khỏi tay mẫu thân, lao về phía thứ muội.
“Mẫu thân! Ta tin Luyến Nhi! Nàng ấy chỉ có ta, đứa bé trong bụng nàng ấy cũng là của ta!”
Lời vừa thốt ra, Thẩm phu nhân suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, từ phía sau, Lưu phu nhân và di nương đã hốt hoảng chạy đến, cảnh tượng lập tức đại loạn!