Đích Nữ Báo Thù - Chương 2
05.
Dù hôm đó Thẩm Dự đã cố hết sức để rũ sạch quan hệ với thứ muội, nhưng những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được điều bất thường.
Vì thế, ngay sáng hôm sau, tin đồn về ba người chúng ta đã lan truyền khắp nơi.
Mọi người đều xôn xao bàn tán, suy đoán xem đứa bé trong bụng thứ muội rốt cuộc là của ai.
Có kẻ nói là của Thẩm Dự, có người khẳng định là của công tử Lưu gia.
Lại có lời đồn ác ý hơn rằng thứ muội vốn phóng đãng, không biết đã tư thông với bao nhiêu nam nhân, đến mức chính nàng ta cũng không rõ cha đứa trẻ là ai.
Nghe thấy những lời này, thứ muội tức giận đến mức đập nát cả một phòng đầy đồ quý giá, làm loạn cả một hồi.
Đến tối, phụ thân ta – người vừa trở về từ chuyến công vụ, liền vội vã xông vào viện của ta.
Vừa bước vào, không nói một lời, ông đã vung tay giáng xuống mặt ta một bạt tai.
“Đồ nghịch nữ! Chuyện xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Ai cho phép ngươi đem chuyện thứ muội có thai rêu rao cho thiên hạ biết? Ngươi đúng là quá hồ đồ!”
Nhìn khuôn mặt giận dữ của ông, ta cười lạnh, giọng nói sắc bén phản bác:
“Phụ thân có phải đã đi nhầm viện, nói sai người rồi không? Rõ ràng là thứ muội không biết đã mang thai con hoang của ai, khiến Thịnh gia mất sạch thể diện. Sao người không trách nàng ta, lại quay sang trách ta?”
Có lẽ ông không ngờ đứa con gái trước giờ vẫn luôn nhu thuận, lại có thể phản bác mình như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, giận đến mức mất kiểm soát, vội vàng buột miệng:
“Ai nói đó là con hoang? Đứa bé đó rõ ràng là của Thẩm Dự…”
Lời vừa thốt ra, ông liền giật mình im bặt.
Ta siết chặt tay, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo như dã thú rình mồi trong rừng sâu.
Thì ra là vậy.
Thịnh lão gia—phụ thân của ta, từ đầu đã biết rõ chuyện giữa thứ muội và Thẩm Dự.
Không chỉ biết, mà còn là chính tay ông thúc đẩy nó thành sự thật!
06.
Kiếp trước, sau khi bị vu oan trên lầu các rằng ta khi dễ thứ muội, ta vội vàng chạy đi tìm phụ thân để giải thích.
Hôm đó, ông cũng giống hệt hôm nay—vừa gặp ta đã không chút do dự giáng xuống một bạt tai.
“Đồ nghịch nữ! Ngươi còn dám nói bị oan? Hôm nay bao nhiêu người tận mắt chứng kiến ngươi ra tay đánh thứ muội! Vậy mà còn mặt mũi nói bản thân trong sạch sao?”
“Ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì mẫu thân của ngươi—cao cao tại thượng quá lâu, đến mức không biết chính mình là cái gì nữa rồi!”
“Lại đây! Giam nàng vào phòng, không cho phép bước ra ngoài nửa bước!”
Lời vừa dứt, ta ôm nửa khuôn mặt đau rát, ngã ngồi dưới đất, trái tim lạnh lẽo đến run rẩy.
Ta không thể tin nổi vào những lời này.
Năm xưa, mẫu thân ta đã dốc sạch gia tài giúp phụ thân trải đường quan lộ.
Sau khi ông đỗ đạt, đối xử với bà vô cùng tốt, thậm chí còn mở yến tiệc ngay trong phủ, trước mặt bao người bày tỏ lòng cảm kích với ân tình của mẫu thân.
Sau khi bà khó sinh qua đời, ông còn từng thề thốt rằng đời này sẽ không nạp thêm thiếp thất, lại càng không để bất cứ ai uy hiếp đến địa vị của ta trong phủ.
Chính nhờ những lời thề ấy mà ông nhận được vô số lời ca tụng là người biết ơn, là chính nhân quân tử.
Cũng nhờ đó mà danh tiếng ông ngày càng vang xa, trên quan trường thăng tiến không ngừng.
Nhưng hôm nay… sao ông lại có thể nói mẫu thân là một độc phụ?
Ta không hiểu nổi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đám gia nhân lôi ta vào phòng, nhốt kín lại.
Đến tận đêm khuya, di nương đến thăm ta, và cũng mang đến cho ta một đáp án.
Khi ấy, trên người bà ta khoác một bộ trường bào màu lục, dáng vẻ vô cùng cao quý và đoan trang.
Đó vốn là y phục mà chỉ chính thất phu nhân mới có tư cách mặc!
Chiếc váy dài mềm mại, ôm lấy thân hình yểu điệu của bà ta, tôn lên đường cong uyển chuyển.
Rõ ràng mang dáng vẻ yếu đuối như liễu trước gió, nhưng từng câu nói thốt ra lại độc ác như rắn rết.
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ khá hơn một chút, nhưng bây giờ xem ra, ngươi cũng giống y như mẫu thân ngươi—vô dụng!”
Ta lập tức lao xuống giường, nhào về phía bà ta, giận đến run giọng:
“Ngươi nói cái gì? Ai cho phép ngươi mặc y phục của mẫu thân ta?”
Bà ta nhẹ nhàng nghiêng người, để ta ngã nhào xuống đất, cười nhạo đầy châm chọc.
“Đương nhiên là lão gia cho phép ta mặc!”
“Không chỉ có vậy đâu. Những thứ vàng bạc, châu báu mà mẫu thân ngươi để lại, sau này tất cả đều thuộc về ta!”
Bà ta cúi xuống nhìn ta, ánh mắt ngập tràn sự khoái trá.
“Ngươi có biết… ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không?”
“Hai mươi năm! Chúng ta đã đợi trọn hai mươi năm!”
07.
Nói rồi, bà ta ung dung bước đến bên bàn, rót đầy một ly trà.
Động tác tao nhã, đoan trang, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự độc ác.
“Năm đó, ta và lão gia vốn là thanh mai trúc mã. Chính mẫu thân ngươi vì muốn gả cho lão gia mà cắt đứt quan hệ với gia tộc.”
“Muốn gả thì gả thôi, ai bảo ta và lão gia sinh ra trong nhà nghèo, không có lựa chọn nào khác chứ? Kỳ thực, chúng ta đều biết, cưới được mẫu thân ngươi sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ của lão gia. Đã vậy, làm thiếp ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Bà ta hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy căm hận.
“Nhưng ngươi có biết, nhà ngoại ngươi quá đáng thế nào không? Họ không cho lão gia cưới ta, còn ép ông ấy phải đuổi ta ra khỏi phủ! Chỉ vì lão gia không có chỗ dựa, yếu thế hơn người, nên mới bị bức đến mức phải quỳ xuống cầu xin. Bọn họ thấy vậy mới đồng ý để ta ở lại Thịnh phủ!”
“Từ đó về sau, trong mắt đám hạ nhân, ta và lão gia chỉ là những kẻ bị khinh miệt! Chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể chờ đợi…”
Bà ta nhìn ta, khóe môi nhếch lên châm biếm.
“Những tháng ngày ấy, bọn ta đã phải nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm trời, cho đến khi cơ hội thực sự xuất hiện.”
Nói đến đây, bà ta bật cười giễu cợt.
“Người ta thường nói, sinh con là cửa ải sinh tử của nữ nhân. Mẫu thân ngươi cũng không ngoại lệ… Chỉ là, cửa ải đó, bọn ta đã dùng hai trăm lượng bạc để quyết định số phận của bà ta.”
Toàn thân ta chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bà ta, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Mẫu thân ta…”
Bà ta nở nụ cười, nụ cười tràn đầy ác ý.
“Đúng vậy, mẫu thân ngươi, chính là bị bọn ta giết chết!”
“Lẽ ra, ngươi cũng nên chôn cùng bà ta rồi mới phải! Nhưng lão gia nói, người nhà ngoại ngươi vốn đã coi thường ông ấy. Nếu cả hai mẹ con các ngươi đều chết, chắc chắn họ sẽ tìm cách đòi lại sính lễ và của hồi môn. Thế nên, chúng ta mới miễn cưỡng giữ lại mạng của ngươi!”
Giọng bà ta tràn đầy chế giễu, mỗi lời nói ra đều như nhát dao sắc bén cắt vào lòng ta.
“Bao nhiêu năm nay, bọn ta luôn dỗ dành ngươi, lợi dụng ngươi, để ngươi giúp nữ nhi của ta mở đường, giúp lão gia có được danh tiếng tốt.”
“Nhưng giờ thì hết rồi! Thời cơ đã đến!”
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy độc ác của bà ta, cả người rét lạnh như rơi xuống hầm băng.
Tất cả những gì ta từng tin tưởng, những gì ta từng trân trọng…
Tất cả chỉ là ảo mộng!
Phụ thân mà ta luôn kính trọng—hóa ra chính là kẻ đã giết chết mẫu thân ta!
Thứ muội mà ta từng thương yêu như ruột thịt—lại chỉ luôn tìm cách lợi dụng ta, từng bước đạp ta xuống vực thẳm.
Tất cả… đều là giả dối!
08.
Quá khứ như cơn gió lạnh lẽo quét qua lòng ta, khiến người ta rét buốt đến tận xương tủy.
Ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt phụ thân lúc sáng lúc tối.
Ông ta chợt thở dài một hơi.
“Mục Ninh, con tưởng rằng làm cho thứ muội mất mặt thì con sẽ được lợi sao?”
“Con nên biết rằng, Thẩm Dự vốn chưa từng thật lòng với con. Hôm nay con đắc tội nhà chồng tương lai, ngày sau nếu gả vào Thẩm gia, con nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng tha thứ cho con sao? Khi đó, nếu gặp chuyện gì, ai có thể giúp đỡ con đây?”
Lời của phụ thân như một lời nguyền.
Đêm đó, ta gặp một giấc mộng quái lạ.
Trong mộng, ta thấy mẫu thân đang nằm trên giường sinh.
Máu đỏ tươi loang khắp giường, bà đau đớn vùng vẫy, kêu cứu, nhưng không một ai đến giúp.
Ta gào khóc lao đến, nhưng người đang sinh con lại biến thành ta.
Bên giường, một hàng người đứng đó: phụ thân ta, Thẩm Dự, thứ muội, di nương.
Bọn họ đều mặt không cảm xúc, tựa như đang mong chờ ta chết.
Ta choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa, lớp áo trong đã ướt sũng.
Trực giác mách bảo ta—không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Ta phải thoát khỏi nơi này, nếu không, ngày ta gả vào Thẩm phủ, ta nhất định sẽ có kết cục giống như mẫu thân—bị bọn họ hợp lực giết chết!
Đêm khuya, trời se lạnh, ta đứng trước cửa sổ, nhìn ra hoa hải đường trong viện đang nở rộ.
Loài hoa này là thứ muội thích nhất—rực rỡ, kiều diễm, tựa như chính nàng ta vậy.
Chỉ khiến người ta muốn hủy diệt ngay lập tức!
09.
Hôm sau, ta cố ý trang điểm nhợt nhạt, tạo vẻ tiều tụy rồi đến Thẩm phủ.
Nghe nói Thẩm Dự đã bệnh mấy ngày nay.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân tiếp đón ta vô cùng nồng nhiệt, nhưng quá mức nhiệt tình lại càng lộ rõ vẻ chột dạ.
Bọn họ sao có thể không biết chuyện tốt mà con trai mình đã làm?
Nhưng sự việc ồn ào đến nước này, bọn họ chỉ có thể vờ như không biết.
Dù sao, chẳng lẽ Thịnh gia thật sự vì một thứ nữ mà quyết đối đầu với Thẩm gia, hủy hoại danh dự của chính mình, làm tổn hại đến tình giao hảo giữa hai nhà?
Cho dù có ngày đó đi chăng nữa, chỉ cần ta chịu gả vào Thẩm gia, những lời đàm tiếu bên ngoài tự khắc sẽ lắng xuống.
Quả nhiên, ta vừa ngồi xuống, Thẩm phu nhân đã nắm lấy tay ta, cười thân thiết:
“Mục Ninh dạo này sắc mặt không tốt lắm, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Ở đây, bá mẫu có một gốc nhân sâm thượng hạng, lát nữa sai người đưa sang cho con bồi bổ!”
Lời này đúng như ta mong đợi.
Ta lập tức lấy khăn che miệng, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Bá mẫu không cần bận tâm, mấy ngày nay trong phủ ta có chút lộn xộn… nhưng thôi, không nhắc đến nữa. Hôm nay ta đến đây là muốn gặp Thẩm Dự, có vài chuyện ta cần hỏi rõ ràng.”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân lập tức trắng bệch, lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Con gái ngoan, có phải con lại nghe ai nói linh tinh gì không? Con đừng để trong lòng! Thời buổi này, yêu ma quỷ quái đầy rẫy, nhưng con yên tâm, Thẩm gia chỉ công nhận con là con dâu duy nhất!”
Ta cúi đầu, dáng vẻ càng thêm bi thương.
“Ta và Thẩm Dự từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, những lời đàm tiếu của thứ muội hôm đó, ta đương nhiên không để trong lòng.”
Nghe vậy, hai người họ liền nhẹ nhõm thở phào.
“Nhưng…”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, cố tình tỏ ra do dự:
“Hiện tại, chuyện này đã lan truyền khắp nơi. Sáng nay, khi ta ra ngoài, có mấy vị tiểu thư quyền quý còn hỏi ta xem tin đồn đó có phải thật hay không… hu hu hu…”
Ta vừa nói, vừa vùi mặt vào khăn tay, giả bộ nức nở.
Quả nhiên, Thẩm lão gia không ngồi yên được nữa.
“Lời đồn nhảm! Tất cả đều là lời đồn nhảm! Từ nhỏ Thẩm Dự đã có hôn ước với con, hắn thì lấy ai khác được? Bây giờ xem ra, hôn sự này không thể trì hoãn thêm nữa!”
“Ngày mai! Ngày mai ta sẽ đích thân đến Thịnh phủ bàn chuyện hôn sự! Không thể để kéo dài thêm nữa!”
Thẩm phu nhân cũng vội vàng gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy! Miệng đời đáng sợ, không thể chậm trễ! Ngày mai chúng ta đến Thịnh gia chính thức bàn chuyện hôn sự!”