Đích Nữ Báo Thù - Chương 1
1
Mở mắt ra, ta vẫn đang ở trong lầu các.
Thứ muội quỳ trên mặt đất, liên tục giáng từng cái bạt tai lên mặt mình, đánh đến khi hai má sưng đỏ mới chịu dừng lại.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Nàng nhướn mày, khóe môi cong lên đầy đắc ý:
“Đích tỷ, ngươi khi dễ thứ muội, cứ chờ mà thân bại danh liệt đi!”
Lời nói quen thuộc vang lên bên tai, khiến ta không khỏi nín thở.
Không thể tin được, ta thực sự đã trùng sinh về ngay yến tiệc sinh thần của chính mình.
Kiếp trước, cũng chính vào hôm nay.
Thứ muội vẫn luôn thân cận với ta, nhân lúc ta thay y phục giữa bữa tiệc, lừa ta lên lầu các cũ kỹ.
Sau đó tự mình tát mặt đến sưng đỏ, rồi vu vạ rằng ta khi dễ nàng.
Thậm chí còn sắp xếp từ trước, để đám đông xông vào bắt quả tang, đẩy ta vào cảnh thân bại danh liệt, ch/ết trong tủi nhục.
Không ngờ ông trời lại cho ta cơ hội làm lại một lần nữa!
Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đắc thắng của nàng, kích động đến mức cả người run rẩy.
Quả nhiên, ông trời có mắt!
Thứ muội thấy ta run rẩy, cứ tưởng ta đang sợ hãi, càng cười ngông cuồng hơn.
“Thế nào, đích tỷ? Lễ vật mừng sinh thần ta tặng ngươi, ngươi có thích không?”
Khoảnh khắc tiếp theo, ta vung tay chộp lấy cây kéo bên cạnh, hung hăng rạ/ch một đường dài lên mặt nàng!
“A——!”
Thứ muội ôm lấy mặt, đ/au đ/ớn hét thảm. M/áu tươi tuôn ra xối xả, nàng kinh hoàng nhìn ta, không thể tin nổi người mà nàng từng cho là dịu dàng hiền thục lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
“M…M/áu! M/áu! Thịnh Mục Ninh, ngươi… ngươi đ/iên rồi sao?”
Ta siết chặt cây kéo trong tay, từng bước từng bước ép sát nàng.
“Đúng, ta đi/ên rồi! Không phải ngươi nói ta khi dễ ngươi sao? Không phải ngươi muốn ta thân bại danh liệt sao?”
“Thứ nữ vẫn mãi là thứ nữ, ngay cả cách vu oan giá họa cũng chỉ biết dùng cách tự bạt tai.”
“Giờ để ta dạy ngươi xem, đích nữ sẽ khi dễ người thế nào!”
02.
Kiếp trước, ta chết vào đúng ngày đại hôn của thứ muội.
Đáng lẽ đó phải là ngày ta khoác lên hỷ phục, trở thành thê tử của hắn. Nhưng vì bị thứ muội hãm hại, thanh danh ta hoàn toàn bị hủy hoại.
Ngay trong ngày đại hôn, vị hôn phu của ta, Thẩm Dự, đứng trước bao người, lạnh lùng tuyên bố:
“Thẩm gia là thế gia thanh danh trăm năm, tuyệt đối không thể cưới một độc phụ khi dễ thứ muội! Nhưng nể tình Thẩm – Thịnh hai nhà giao hảo, hôn ước vẫn giữ nguyên. Chỉ là, tân nương sẽ đổi thành người bị hại – thứ nữ. Thẩm gia không câu nệ đích thứ, nhưng tuyệt đối không thể để ô uế gia môn!”
Lời này vừa dứt, xung quanh liền vang lên những lời tán thưởng, khen Thẩm gia quả là danh môn thế gia, công chính vô tư.
Chỉ có ta, sắc mặt trắng bệch, không thể tin nổi, lao đến trước mặt hắn chất vấn:
“Thẩm Dự, chúng ta thanh mai trúc mã hơn mười năm, chàng không tin ta sao?”
Thẩm Dự cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Biết người biết mặt không biết lòng, bề ngoài đoan trang, nhưng sau lưng lại khi dễ thứ muội, còn bị bắt tại trận! Phẩm hạnh thấp kém như thế, nếu là nữ nhi Thẩm gia, e rằng đã sớm dùng một dải lụa trắng tự vẫn, giữ gìn gia phong trong sạch! Chứ đâu có thể mặt dày đến tận hôm nay mà khiến người ta phải xấu hổ thay!”
Tim ta như bị ai bóp nghẹt, không thể ngờ người từng thề non hẹn biển rằng sẽ không cưới ai ngoài ta, nay lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, thân thể ta run lên, không chịu nổi mà ngất lịm.
Khi mở mắt ra, trên đầu giường đã đặt sẵn một dải lụa trắng.
Thứ muội mặc hỷ phục đỏ thẫm do chính tay ta thêu, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt ta, khóe môi nở nụ cười đầy đắc ý.
“Đích tỷ tỉnh rồi à? Khiến ta chờ thật lâu! Thời khắc bái đường đã trôi qua, nhưng không sao, hôm nay tâm trạng ta rất tốt. Đích tỷ còn chưa biết đúng không? Mẫu thân ta đã được nâng làm chính thất phu nhân, mà ta cũng đường hoàng xuất giá với thân phận đích nữ của Thịnh gia!”
Nàng chậm rãi đặt tay lên bụng, giọng điệu đầy thỏa mãn:
“Tất cả những điều này, đều phải cảm tạ đích tỷ! Nếu không nhờ tỷ ngày ngày nói rằng đích thứ không có khác biệt, luôn dắt ta đi khắp nơi, thì một nữ nhi của di nương như ta làm sao có cơ hội tiếp cận công tử Thẩm gia? Đương nhiên cũng chẳng thể động lòng với hắn, càng không thể mang thai đứa con của hắn, rồi đường hoàng một bước lên mây mà trở thành thê tử chính thức của Thẩm Dự!”
Ta chết lặng. Cơn phẫn hận cuộn trào trong lồng ngực khiến toàn thân ta run lên.
Từ nhỏ ta đã mất mẹ, không huynh không muội, chỉ có nàng là người thân cận nhất. Vì nàng là con gái của di nương, ta luôn đối xử với nàng như ruột thịt.
Chẳng ngờ nàng chẳng những không cảm kích, mà còn bày mưu tính kế, dồn ta vào đường cùng để chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về ta.
Thứ muội nhìn ta chật vật, nụ cười càng thêm đắc ý.
“Đích tỷ không cần tuyệt vọng thế đâu! Dù gì, Thẩm Dự cũng từng thật lòng với tỷ mà! Chỉ tiếc rằng, Thẩm gia coi trọng thanh danh, tuyệt đối không thể cưới hai tỷ muội cùng lúc. Thẩm gia cũng không thể để Thẩm Dự từ hôn đích nữ mà cưới một thứ nữ như ta.”
“Cho nên… chỉ có thể hy sinh tỷ mà thôi!”
Nàng cười lạnh, ánh mắt tràn đầy mỉa mai.
“Nhưng tỷ cũng đừng trách ta! Phải trách chính tỷ mới đúng! Ai bảo tỷ ngu ngốc, không biết nhìn người, lại còn mơ tưởng đích thứ ngang hàng? Nếu thật sự không có khác biệt, vậy tại sao tỷ có thể đường đường chính chính gả cho Dự ca ca, còn ta lại chỉ có thể như con chuột nơi mương tối mà lén lút bên hắn? Ta nói cho tỷ biết, ta chưa từng có một ngày nào không muốn thay thế tỷ! Chỉ có tự tay giết chết tỷ, ta mới hả dạ!”
Lời vừa dứt, nàng liền ra lệnh cho nha hoàn siết chặt dải lụa trắng quanh cổ ta.
Hơi thở dần cạn kiệt, ta không ngừng giãy giụa giữa cơn thống khổ.
Thấy ta đau đớn quằn quại, thứ muội bật cười sảng khoái.
Nàng cứ thế cười mãi, cho đến khi đã ngắm đủ cảnh ta giãy chết.
Cả thế giới chìm vào bóng tối.
Mang theo oán hận tận xương tủy, ta nhắm mắt lại.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngay ngày yến tiệc sinh thần năm đó!
03.
Tiếng cửa bị phá ra vang vọng khắp lầu các.
Thẩm Dự dẫn theo một đám người xông vào, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong đã lớn tiếng quát:
“Thịnh Mục Ninh, ngươi đánh thứ muội, đúng là…!”
Nhưng câu nói chưa kịp dứt, hắn đã bị gương mặt đầy vết máu của thứ muội làm cho sững sờ tại chỗ.
Đám phu nhân quyền quý theo sau cũng đồng loạt xôn xao.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Sao mặt mày lại thành ra như vậy? Xuống tay quá tàn nhẫn rồi!”
Thẩm Dự hoàn hồn sau thoáng sững sờ, lập tức tức giận chỉ tay về phía ta, giọng đầy phẫn nộ:
“Đúng là điên rồi! Ngươi lại có thể ra tay độc ác như vậy với thứ muội của mình sao?”
Những lời đó như đổ thêm dầu vào lửa, khiến ánh mắt mọi người càng thêm khinh bỉ, ác ý bủa vây lấy ta.
“Tưởng đâu nàng ta đối xử tốt với thứ muội lắm, hóa ra đều là giả dối!”
“Đúng vậy! Lúc nào cũng làm ra vẻ cao thượng, nói gì mà đích thứ ngang hàng, cuối cùng vẫn là khi dễ thứ muội sau lưng!”
Thứ muội nhìn đám đông nghiêng về phía mình, lại càng đắc ý.
Nàng cố nhịn đau, bò đến bên cạnh ta, giọng nói yếu ớt mà đáng thương:
“Đều là lỗi của muội… là muội chọc giận đích tỷ, nên tỷ ấy mới đánh muội… Mọi người đừng trách tỷ ấy…”
Ta cười nhạt, không chút do dự vung tay, tát mạnh lên mặt nàng một cái nữa.
“Bây giờ mới biết lỗi của ngươi sao? Ngươi tư thông với công tử Lưu gia, chưa cưới đã hoài thai, làm mất hết thể diện của Thịnh gia! Nếu không dạy dỗ ngươi một trận, người ngoài còn tưởng Thịnh phủ không có quy củ!”
Cả lầu các lập tức chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thẩm Dự trừng mắt, rõ ràng bị tin tức này làm cho sững sờ.
Hắn không thể tin nổi quay sang thứ muội, giọng run lên:
“Cái gì? Ngươi… ngươi mang thai với công tử Lưu gia?”
Ta nhìn thẳng vào hắn, từng chữ thốt ra đều vô cùng lạnh lẽo:
“Đúng vậy, thư từ qua lại giữa bọn họ vẫn còn trong hộp trang sức của thứ muội. Ngươi có muốn tận mắt kiểm chứng không?”
04.
“Cái gì… chuyện này là thật sao?”
“Trời ơi! Bảo sao công tử Lưu gia nhất quyết không chịu thành thân, thì ra là có liên quan đến thứ nữ của Thịnh gia!”
“Cũng phải thôi, chưa biết chừng Lưu phu nhân đã sớm hay tin, chỉ vì nàng ta là thứ nữ nên mới không chịu nhận làm con dâu!”
“Nhưng giờ đã có thai rồi, chắc hẳn cũng không thể không đồng ý!”
Những lời bàn tán xôn xao như từng nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng Thẩm Dự.
Hắn tức giận đến mức trừng mắt nhìn chằm chằm thứ muội.
Nàng ta đã sớm bị dọa đến trắng bệch cả mặt.
Bởi vì nàng thật sự không thể chối cãi được—quả thật giữa nàng và công tử Lưu gia có thư từ qua lại.
Đây cũng là do thứ muội khéo léo tính toán.
Vì sợ ta phát hiện ra chuyện nàng cùng Thẩm Dự vụng trộm sau lưng ta, nên nàng cố tình diễn trò cho ta xem, khiến ta tưởng rằng nàng chỉ xem Thẩm Dự như một người ca ca mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không dám thừa nhận chuyện này trước mặt Thẩm Dự.
Bởi vì đối với nữ tử, danh tiết quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nàng sợ giữa mình và Thẩm Dự sẽ vì chuyện này mà rạn nứt. Nhưng kết quả là, chính nàng lại tự tay đào hố chôn mình, giờ có khổ cũng không nói thành lời.
Thẩm Dự giận đến mức mắt đỏ bừng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Cuối cùng, thứ muội không chịu được nữa.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người, nàng ta gắng gượng bò từ dưới chân ta đến trước mặt Thẩm Dự, nước mắt lưng tròng:
“Thẩm ca ca, không phải như chàng nghĩ đâu! Chàng còn không hiểu lòng ta sao, ta đối với chàng…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Dự đã giận dữ, vung chân đá mạnh vào ngực nàng ta, khiến nàng ngã lăn ra đất.
“Câm miệng!”
“Ta hiểu cái gì? Ngươi mang trong bụng một đứa con mà không biết cha nó là ai, vậy mà còn dám đổ tội cho đích tỷ của mình khi dễ ngươi? Một nữ nhân vô liêm sỉ như ngươi, nếu là nữ nhi Thẩm gia, e rằng đã sớm bị treo cổ tự vẫn rồi!”
Những lời này, chẳng phải kiếp trước hắn đã từng nói với ta hay sao?
Lúc này, nghe hắn dùng chính những lời đó để mắng chửi thứ muội, trong lòng ta không khỏi cười lạnh.
Kiếp trước, ta đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục, vậy mà nay, cuối cùng cũng đến lượt nàng ta nếm trải!
Thứ muội ôm chặt lấy lồng ngực đau đớn, vẫn cố bấu víu lấy vạt áo Thẩm Dự.
“Thẩm ca ca, chàng không tin ta sao…”
Nhưng Thẩm Dự lại sợ nàng càng nói càng lộ ra điều gì đó bất lợi cho mình, liền vội vàng rũ sạch quan hệ:
“Ta tin hay không thì có ích gì? Ngươi đi mà giải thích với gia chủ Thịnh gia đi!”
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.
Chỉ còn lại thứ muội nằm trên đất, như một tên hề đang hứng chịu ánh mắt khinh thường của mọi người.
Bữa tiệc sinh thần này, cuối cùng cũng kết thúc trong sự nhục nhã của nàng ta!