Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 6
04
Một ngày nọ, chàng nói với ta rằng chàng thật ra là Giang Thành, một tiểu tướng quân trà trộn vào sơn trại để truy tìm đại đương gia – kẻ chưa từng lộ diện.
Trước đây, quan binh từng bao vây một trà lâu do sơn tặc chiếm đóng, nhưng đại đương gia đã trốn thoát. Sau đó, hắn lại lén lút tụ tập tay chân, tiếp tục cướp bóc khắp nơi. Nếu không bắt được hắn, lũ sơn tặc này sớm muộn cũng quay lại, khiến bá tánh không ngày nào yên ổn.
Ta nghe Giang Thành kể xong, chợt hỏi: “Chẳng lẽ đại đương gia là một nữ nhân?”
Chàng trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chúng ta cũng từng nghi ngờ, nhưng khu lều trại đó không dễ tiếp cận. Nếu ngươi có cách—”
Ta cười hì hì, vòng tay ôm lấy cổ chàng, ghé tai thì thầm: “Nếu đại đương gia thật sự là nữ nhân, thì ta biết là ai rồi.”
Là Hồng tỷ.
Một lần ta từng thấy nàng lạnh lùng ép phu quân mặt tròn quỳ xuống nhận lỗi, trong mắt hoàn toàn không có một chút tình cảm. Nàng làm việc thì lười nhác, ngày nào cũng giặt đi giặt lại mấy bộ y phục cũ.
Lần đầu tiên nàng kéo ta qua một bên, ta còn cảm nhận được lớp chai sạn trên tay nàng – đó là dấu vết của người nhiều năm luyện võ.
Giang Thành nghe xong, hồi lâu mới lộ ra vẻ chán ghét, mở miệng nói: “Ôm đủ chưa? Mau buông tay ra!”
Ta cười tít mắt: “Đủ rồi đủ rồi, lời này đáng giá một cái ôm mà.”
Có được mục tiêu rõ ràng, hành động cũng trở nên thuận lợi hơn.
Một đêm nọ, đại quân triều đình giương cao đuốc lửa, bao vây toàn bộ sơn trại, bắt hết đám tặc nhân hung ác.
Hồng tỷ định dùng lại trò cũ, trà trộn vào nhóm nữ nhân bị bắt cóc để chạy trốn, nhưng đã bị ngăn lại. Sau khi tra tấn nghiêm khắc, quả nhiên nàng ta chính là đại đương gia thần bí bấy lâu nay.
Thì ra gã phu quân mặt tròn kia chỉ là bức bình phong của nàng ta.
Trước đây, Hồng tỷ cũng là một nữ nhân giang hồ, nhưng vì nhà tan cửa nát mà bị ép gả cho một sơn tặc. Sau khi phu quân bị quan binh tiêu diệt, nàng liền âm thầm tiếp quản thế lực cũ, xây dựng lại sơn trại.
Sau khi rời khỏi sơn trại, ta quấn chặt áo choàng, đi theo đội quân rời núi.
Từ xa, ta thấy Giang Thành cưỡi ngựa, đứng lặng bên đường, bóng dáng chàng ẩn hiện giữa ánh lửa mập mờ, trông như một vị thần lạnh lẽo, cô độc.
Thần linh vươn tay về phía ta, chậm rãi nói:
“Là ta đưa nàng đến đây.”
“Đi cùng ta, rời khỏi đây.”
Sau một tháng bị sơn tặc bắt giữ, ta bình an vô sự trở về nhà.
Nhưng thiên hạ vốn lắm điều thị phi, chẳng ai tin rằng ta không bị vấy bẩn.
Mọi người bàn tán xôn xao, cha mẹ ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ, nhưng lại không dám để lộ vẻ buồn phiền trước mặt ta.
“Đào Đào, vị tiểu tướng quân đưa con về… có thật sẽ đến cầu thân không?” Mẹ ta dè dặt hỏi.
Ta nhớ đến lúc Giang Thành tiễn ta về tận cửa.
Chàng ngồi trên lưng ngựa, nhìn ta như có điều muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “Ta sẽ cho nàng một lời giải thích. Hãy đợi ta.”
Vì vậy, ta dịu dàng gật đầu: “Vâng.”
Hai ngày sau, nhị ca từ bên ngoài trở về, tức giận quăng thanh đao xuống đất:
“Tên Giang Thành này, có lẽ là gạt muội rồi!”
“Ta đã tra xét rõ ràng, Giang Thành là con trai út của Giang đại tướng quân Nam Quận, thân phận cao quý. Từ nhỏ, hắn đã đính hôn với thiên kim tiểu thư của Thượng thư phủ! Muội chắc chắn không phải đang bị lừa sao?”
Không thể nào.
Chàng sẽ không lừa ta.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trái tim chợt lạnh lẽo.
Ở Lô Châu, cô nương khi xuất giá thường tự tay thêu váy cưới.
Ta bắt đầu thêu trên nền vải đỏ thượng hạng, từng mũi kim bằng chỉ vàng lấp lánh, mỗi đường nét đều là mong chờ một cuộc đoàn tụ.
Ta chìm trong hạnh phúc, dù bị kim đâm vào tay cũng không thấy đau.
Nhưng Giang Thành không bắt ta đợi quá lâu.
Người của tướng phủ đến rồi.
Nhị ca lén đưa ta ra đại sảnh, cả hai vừa nấp sau bức bình phong thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của một bà mối:
“Giang phủ quyền thế hiển hách, dù tiểu tướng quân là con út, nhưng cũng là bậc thiếu niên anh hùng.”
“Lệnh thiên kim được ngài ấy để mắt tới, dù chỉ làm thiếp, cũng là phúc phận lớn lao.”
Thiếp…?
Ta và nhị ca đều sững sờ.
Bà mối vẫn hồ hởi nói tiếp:
“Giang tướng quân rất coi trọng lệnh thiên kim, nên mới phái chúng ta đến đây. Dù là thiếp, nhưng chính thê còn đang giữ đạo hiếu, phải hai năm nữa mới có thể xuất giá.”
“Cô nương ấy là danh môn khuê tú, sau này tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho lệnh thiên kim. Chỉ cần năm nay gả đi, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý…”
Trong lòng ta như có một khối băng lạnh lẽo bao trùm.
Thì ra… đây chính là “lời giải thích” mà Giang Thành hứa hẹn.
Cũng đúng thôi.
Kiếp trước, chàng đã hoàn toàn quên ta.
Còn ta, đối với chàng mà nói, chẳng qua chỉ là một cô gái xa lạ bị bắt đi một tháng mà thôi.
Chúng ta chưa từng làm gì quá phận.
Chàng chịu trách nhiệm, ban cho nữ nhi nhà thương nhân như ta một thân phận thiếp thất, đó đã là ân sủng đối với chàng rồi.
Ta bước ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt cha mẹ tái nhợt, bèn nhẹ nhàng mỉm cười trấn an họ.
Sau đó, ta lạnh lùng xé nát tờ hôn thư, từng mảnh giấy bay tán loạn, tựa như trái tim ta bị chà đạp thành từng mảnh nhỏ.
“Ta có nghe nói Giang phủ đời đời trung liệt, chắc không đến mức cưỡng ép lương nữ làm thiếp, đúng chứ?”
“Nếu không, phiền các vị quay về nói với Giang tướng quân—”
“Ta—không—đồng—ý!”
Ta ngẩng đầu, nhìn nhị ca cười thê lương: “Không phải nhà mình muốn mở rộng buôn bán sang Tây Nam sao? Nhị ca, cho muội theo với.”
Huynh ấy lập tức gật đầu.
Ta trầm tư một lát, sau đó thì thầm: “Trước khi đi Tây Nam, hãy cùng muội đến hai nơi.”
05
Dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng chuông ngựa gõ nhịp trong giấc mộng, ta quay về chốn kinh thành, nơi cũ nhưng giấc mộng đã vỡ vụn.
Mặc cho triều đại thay đổi, Hoàng đế cũng đã đổi mấy người, nhưng kinh thành vẫn sừng sững không đổi thay.
Nơi đây lưu giữ quá nhiều ký ức, có vui có buồn.
Ngôi nhà mà ta và Giang Đắc Bảo từng chung sống nay đã bị phá bỏ, thay vào đó là một tửu lâu tráng lệ, khách đến như mây, đi như gió.
Tiệm bánh mà ta cùng Tiểu Đào Hoa mở ở nam thành cũng đã bị bánh xe thời gian chôn vùi, chỉ có rừng đào bên ngoài là vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn được mở rộng thêm vài lần.
Vì thế, ta không thể tìm thấy nơi mà năm xưa đã chôn cất tướng công.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì bây giờ chàng sống rất tốt.
Một thiếu niên phong lưu, lưng khoác giáp vàng, ngựa phi như gió – đó chính là hình tượng mà Đắc Bảo của ta từng khát khao trở thành.
Chàng đã quên tất cả, có một cuộc đời mới, cũng tốt thôi.
Ta đem bộ hỉ phục đỏ thẫm do chính tay mình khâu vá chôn dưới gốc đào.
Giang Thành là người như thế, bị từ chối rồi sẽ không dây dưa nữa.
Có lẽ cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Hãy xem như tất cả chỉ là một giấc mộng, mộng tan, ta cũng nên sống cuộc đời vốn dĩ thuộc về ta.
Chỉ là… số phận thật khó đoán… Chúng ta thật sự sẽ không gặp lại sao?
Tây Nam – Một năm sau
Tây Nam hiểm trở, nhưng ta và nhị ca nỗ lực mở rộng sản nghiệp, cuối cùng cửa hàng phấn son của chúng ta cũng khai trương được một chi nhánh ở đất Thục.
Các cô nương nơi đây mạnh mẽ, thích làm đẹp, cửa hàng của ta làm ăn rất phát đạt.
Khách ghé qua có người vì thích son phấn mới, có người lại chỉ để… xem ta.
Tiểu chưởng quầy ôn nhu nho nhã, am hiểu trang điểm cho nữ nhi, ăn nói dễ nghe, ai mà không thích chứ?
Ta vốn giả trang nam nhi để tiện bề làm việc, không ngờ lại vô tình cướp mất ánh hào quang của nhị ca, khiến huynh ấy đến giờ vẫn chưa tìm được ý trung nhân.
Nhưng cửa hàng phấn son đôi khi cũng có khách nam.
Có người mua cho thê tử, nữ nhi, cũng có kẻ… không hiểu nổi suy nghĩ của bản thân.
“Mỗi người chọn một hộp, ta trả tiền.”
Một tiểu bổ khoái sụt sịt: “Đầu lĩnh, ta là con út trong nhà, mẹ ta đã gần sáu mươi rồi, lại chưa cưới vợ, ta mua son phấn để làm gì chứ?”
Người dẫn đầu là một bổ khoái trẻ tuổi, dáng vẻ phong độ, nghe vậy bực bội đáp: “Ta cũng chưa cưới đây! Bây giờ không có, sau này chẳng lẽ cũng không có à? Cầm lấy, đừng lắm lời.”
Ta bật cười, giữ lấy tay hắn: “Lâm đại ca, cửa hàng ta làm ăn tốt lắm, không cần huynh phải miễn cưỡng…”
Hắn đỏ mặt, nhét vào tay ta một thỏi bạc: “Hồ chưởng quầy, bọn ta thật lòng muốn mua, cứ nhận đi.”
Từ sau khi ta giúp hắn bắt một nữ đạo tặc, Lâm bổ đầu này liền cách ba hôm lại ghé cửa hàng.
Ta thở dài, nghĩ thầm: Chậc, bổ khoái không biết giá phấn son, lại bị lỗ vốn rồi.
Thôi thì xem như tạo quan hệ tốt với quan phủ.
Nhóm bổ khoái mua không ít hàng, ta quay vào kho mở thùng hàng vừa nhập về để kiểm kê, nhưng khi vừa mở ra…
Bên trong lại có một người.
Mái tóc rối bời, gương mặt góc cạnh.
Ta bị dọa đến che miệng sững sờ, còn người kia thì trông có vẻ chật vật.
Là Giang Thành.
Sát khí trên gương mặt chàng trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, rút lại đoản kiếm vốn định dùng để đe dọa ta, trong mắt lóe lên một tia thất thần: “Đào Đào?”
Ta lập tức bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc, “rầm” một tiếng, đóng nắp thùng lại.
Lúc này, có tiếng bước chân vội vàng phía sau.
Lâm bổ đầu quay lại, nói:
“Hồ chưởng quầy, ta quên nhắc huynh một chuyện. Gần đây có đạo tặc xuất hiện, quan phủ đang hỗ trợ vương phủ truy lùng. Nếu có dấu hiệu khả nghi, cứ sai người đến báo với ta.”
Ta mỉm cười tiễn hắn ra ngoài, sau đó sai người khiêng thùng vào phòng mình.
Chờ tất cả lui đi, ta khóa cửa, mở thùng ra: “Ra đây.”
Giang Thành bị thương ở chân.
Ta đỡ chàng đến giường ngồi xuống, chàng chỉ chăm chú nhìn ta, không chớp mắt.
“Nàng sao lại ở đây?”
Câu hỏi này, ta vốn cũng muốn hỏi chàng.
Nhưng nghĩ lại, ta lấy tư cách gì để hỏi chàng đây?
Vì thế, ta giữ im lặng.
Chàng chờ ta một lúc, sau đó nghẹn ngào: “Khi ấy… vì sao nàng từ chối?”
Chàng cắn răng, ánh mắt nặng nề:
“Ta đi tìm nàng, nhưng gia đình nàng chỉ nói rằng nàng đã rời nhà du ngoạn.”
“Nàng từ chối, có phải vì những lời nàng từng nói với ta… về tình cảm, về sự bảo vệ, đều là giả dối không?”
Biểu cảm này, giống như người bị phụ bạc là chàng vậy.
Rốt cuộc, ta có gây rắc rối cho chàng không?
Vậy nên, ta thẳng thắn đáp:
“Không vì sao cả, ta chỉ không muốn làm thiếp.”
“Ta từng nghĩ, kiếp này, chàng vẫn sẽ cưới ta làm chính thất, một đời một kiếp, chỉ có ta.”
Ta tưởng mình đã lạnh nhạt rồi, nhưng khi nói ra, hốc mắt vẫn đỏ lên.
Chàng sững sờ.
Chàng vẫn luôn băn khoăn về tình cảm của ta, nhưng không ngờ nguyên nhân lại là thế này.
Chàng trầm mặc rất lâu, sau đó cay đắng tự giễu: “Thì ra là vậy… Là ta quá nông cạn. Nàng hận ta cũng là điều đương nhiên.”
Ta có hận không? Nếu xét công bằng, chàng không nhớ gì cả.
Chàng đã chịu trách nhiệm, đã cho ta thân phận, vậy mà ta vẫn không hài lòng…
Có lẽ, do ta quá tham lam rồi.
“Ta không hận chàng.”
“Ta tin tưởng Giang tướng quân, chàng là anh hùng bảo vệ quốc gia.”
“Chàng cứu ta một lần, ta cũng cứu chàng một lần. Từ nay trở đi, chúng ta… không nợ nần gì nhau nữa.”
“Không—nợ—nần?”
Chàng nhấn mạnh từng chữ một, đầu ngón tay siết chặt tấm chăn, đôi mắt tối sầm, im lặng nhắm lại.
Đã đọc truyện này nhg đợt đó ko có ngoại truyện nên buồn mãi. Giờ có ngoại truyện rùi cũng thấy an ủi, nhg làm dài thêm tí nữa về tiểu Giang khỏi bệnh có em bé thì tốt.
truyện hay xúc động quá mấy mom oi
Phần truyện của kiếp trước cực kỳ thích nữ9, mạnh mẽ kiên cường, biết là nam9 kiếp trước tốt với nàng, và nàng cũng đã dành cả 1 đời đền đáp ân tình đó cho chàng, nên sang đến kiếp thứ 2, có phụ mẫu huynh trưởng thương yêu, nàng đáng lẽ cũng nên biết ơn với điều đó, nhưng không, đầu toàn não yêu đương, lạnh nhạt với tình thân, chỉ mải mê chạy theo bóng hình kiếp sau của nam9, cứ tưởng nữ9 sẽ triệt để dứt khoát được với nam9, nhưng khi nghe thấy nam9 thật sự chỉ muốn mình làm thiếp của hắn, lại chỉ vì vài ba lời lại bỏ qua quá dễ dàng, không ưng.