Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 5
02
Bọn chúng đưa ta về một trại sơn tặc dựng tạm trong núi sâu.
Có lẽ lần cướp bóc này thu hoạch không tệ, dù bị bịt mắt giam trong phòng, ta vẫn nghe được tiếng cười hò reo từ xa vọng lại.
Cơn mệt mỏi kéo đến, ta thiếp đi lúc nào không hay. Không biết đã trôi qua bao lâu, một người đẩy cửa trúc bước vào.
Chàng tháo bỏ miếng vải bịt mắt, cúi người, hơi thở ấm nóng lẫn với mùi rượu phả vào cổ ta.
Chàng say rồi.
Cảm giác tim đập thình thịch, ta không khỏi có chút ngượng ngùng.
Chàng… chàng định hôn ta sao?
Ta căng thẳng nhắm chặt mắt lại.
Nhưng chàng chỉ tháo dây thừng trói tay ta, rồi thấy ta ngoan ngoãn đến mức chẳng phản kháng gì, ngón tay liền búng lên trán ta một cái.
“Hừ, nhóc con mà đã mơ tưởng gì rồi?”
Ta: …
Chàng uống không ít, người cũng có chút nóng lên, áo ngoài tùy tiện khoác hờ trên vai, trông càng thêm vài phần phóng túng.
Ta nhìn thấy chàng đang sống sờ sờ trước mặt, nước mắt lại chực trào ra.
Chàng có vẻ buồn cười: “Không phải tự ngươi tìm tới à? Khóc cái gì?”
Chàng rót một chén nước, còn đưa ta một cái đùi gà nướng.
Bụng ta đã đói đến mức kêu vang, nhận lấy, vừa khóc vừa ăn.
Chàng liếc ta một cái: “Ngươi tin ta đến vậy sao? Không sợ ta bỏ thuốc?”
Ta sững lại.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu ta lại hiện lên cái đêm gió tuyết vây bủa, nơi ta và chàng từng tựa vào nhau sưởi ấm.
Không chút do dự, ta nghẹn ngào đáp: “Tướng công sẽ bảo vệ ta, không bao giờ hại ta.”
Chàng im bặt.
Trầm mặc hồi lâu, chàng cười khẩy: “Ta làm cái nghề liếm máu trên lưỡi đao, ngươi chắc chắn nhận nhầm người rồi.”
Ta nấc nghẹn, nghẹn ngào nói: “Không thể nhầm được. Kiếp trước, chúng ta đã thành thân…”
Chàng nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, tay đặt lên cằm, làm bộ làm tịch mà suy ngẫm: “Chẳng trách thấy ngươi hơi quen. Nếu kiếp trước đã là phu thê, vậy chẳng phải nên làm lại những chuyện đã từng làm sao? Chi bằng bây giờ ôn lại một chút?”
Dứt lời, chàng bế bổng ta lên, thẳng hướng giường mà đi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, chàng đã cởi áo ngoài, đè ta xuống.
Nhìn đôi mắt chàng ngập đầy ý cười trêu ghẹo, lòng ta chợt quặn lại, liền vươn tay ôm lấy eo chàng.
Chàng sững sờ.
Chắc là không ngờ ta lại chủ động như vậy.
Ta chỉ cảm thấy đau lòng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Trên người chàng, vết thương chồng chất, xanh tím loang lổ, có cả những vết sẹo cũ và mới.
Kiếp này, chàng cũng sống không tốt sao?
Rõ ràng ta và Tiểu Đào Hoa đã đốt thật nhiều giấy tiền, làm thật nhiều việc thiện, chỉ mong chàng có thể đầu thai vào một kiếp sống an yên sung túc.
Nhưng cũng không sao, bây giờ ta đã tìm được chàng rồi.
Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bù đắp cho chàng, không để chàng chịu khổ nữa!
Vừa thầm hạ quyết tâm, ta vừa vô thức cử động, khiến chiếc giường cũ kỹ vang lên tiếng cót két.
Chàng nhìn ta một lúc lâu, rồi bật cười.
Hai ngón tay nhẹ nhàng tách bàn tay ta ra, giọng nói khàn khàn, giống như một lời thì thầm đầy thân mật bên tai: “Đừng động, bên ngoài có người.”
Hơi thở chàng vây quanh ta, khiến đầu óc ta choáng váng.
Một lúc lâu sau, chàng mới xoay người, đưa lưng về phía ta.
“Đi rồi đấy. Chỉ có một cái chăn, chịu khó dùng chung. Nếu ngươi dám ngáy hay nghiến răng làm ta mất ngủ, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Ta ngượng ngùng nhỏ giọng: “Tướng công, trước khi ngủ, có thể dẫn ta… đi giải quyết một chút không?”
Chàng: “…”
Chàng cứng đờ, vẻ mặt xám xịt.
“Thật phiền phức! Chưa thấy cô nương nào không biết xấu hổ như ngươi!”
Chàng hậm hực ném áo khoác cho ta, lạnh giọng: “Trời lạnh đấy, tự mình khoác vào. Đi nhanh lên!”
Đi ra khỏi phòng, ta mới thấy nơi này chính là một sơn trại dựa vào vách núi, có khoảng hai, ba chục căn nhà trúc dựng lên sơ sài, xung quanh còn có vài cái lều rách nát.
Một con đường nhỏ quanh co dẫn xuống núi, ở lối vào có mấy đại hán canh giữ.
Đây đúng là một nơi dễ thủ khó công.
Sau khi ghi nhớ địa hình, ta xử lý xong mọi việc rồi theo chàng về phòng.
“Giờ có thể ngoan ngoãn ngủ rồi chứ?” Chàng trừng mắt nhìn ta.
Chợt nhớ ra chuyện gì, ta nhỏ giọng nói: “Tướng công, thực ra kiếp trước, ta và chàng chưa từng… chưa từng làm gì cả. Khi đó chàng… là một thái giám…”
Chàng lập tức cứng đờ.
Một lúc sau, vẻ mặt hắn vặn vẹo, gằn giọng hỏi: “Ngươi đang đùa giỡn ta đấy à?”
Ta vội xua tay: “Nhưng thái giám thì có sao đâu? Ta chưa từng để tâm!”
Chàng: “…”
Lần đầu tiên trong đời, chàng bị chọc đến nghẹn họng không nói nên lời.
Giường quá nhỏ, ta nghiêng người, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy chàng như những đêm kiếp trước.
“Tướng công, ta không quấy rầy chàng nữa, ngủ ngon nhé. Ta sẽ trông chàng.”
Chàng: “…”
“Bỏ tay ra! Nếu còn động vào ta, ngươi đi ngủ dưới đất!”
Tướng công hung dữ quá!
Ta rụt tay lại, chỉ khẽ tựa trán vào lưng chàng, giữ một khoảng cách vừa thân mật vừa không quá mức.
Gió núi lùa qua khe cửa, thổi qua những cành cây phát ra tiếng xào xạc.
Nhưng trong lòng ta lúc này lại yên bình hơn bao giờ hết.
Chỉ cần có tướng công bên cạnh, ta đã thấy an lòng.
03
Tướng công kiếp này không còn gọi là Giang Đắc Bảo nữa, chàng bảo ta cũng như những sơn tặc khác, gọi chàng là “Tiểu Giang”.
Một nam nhân mặt tròn thấy chúng ta vừa bước ra khỏi phòng, liền chạy tới khoác vai chàng, cười đầy ẩn ý: “Đêm qua làm nam nhân rồi, cảm giác thế nào?”
Tiểu Giang bật cười, vung tay đấm hắn một cái: “Tốt lắm! Nếu muốn biết cảm giác thế nào, thì về hỏi thê tử ngươi đi!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười đùa:
“Đúng là lợi thế của kẻ có nhan sắc, có cô nương bỏ cả thân phận tiểu thư nhà giàu mà chạy theo.”
“Thiếu nữ đến tuổi đều biết mộng xuân thôi! Không biết đêm qua Tiểu Giang ca có khiến nàng ta vừa lòng không, ha ha ha…”
Tiểu Giang đã nghe quen những lời này, nhưng nghe xong vẫn không kìm được mà liếc nhìn ta, ánh mắt thoáng chút bối rối.
Ta mỉm cười trấn an chàng.
Tướng công, kiếp trước ta đã nghe những lời cay nghiệt còn khó nghe hơn thế, ta không sợ đâu.
“Đừng chạy loạn, tối ta đến đón ngươi.”
Chàng đưa ta đến khu vực gần suối, nơi có vài chiếc lều dựng lên, giao phó vài câu rồi rời đi.
Nơi này tập trung tám nữ nhân, đều là những cô nương bị bắt từ trà quán năm trước.
Ta nghe nói trước đây còn nhiều hơn, nhưng những ai không chịu nổi cảnh ngày làm lụng khổ cực, đêm lại bị sơn tặc chèn ép, đều đã nhảy xuống vực tự vẫn.
Cô nương được gọi là “tẩu tử” trong miệng Tiểu Giang – cũng chính là thê tử của nam nhân mặt tròn kia, tên Hồng tỷ, cũng sống tại đây.
Ta và nàng ấy có lẽ là trường hợp đặc biệt nhất – chỉ cần làm việc ban ngày, nhưng tối lại được quay về phòng của “phu quân” mình.
Ta hiểu rõ, ở nơi không có luật lệ và đạo lý này, nếu không có Tiểu Giang che chở, e rằng số phận ta cũng chẳng khác gì những cô nương khác.
Nhưng chàng có thật sự bảo vệ ta mãi mãi không?
Kiếp trước, ta tin tưởng Giang Đắc Bảo không chút nghi ngờ.
Nhưng kiếp này, chàng đã không còn nhớ ta, thậm chí chẳng chịu tiết lộ tên thật.
Ta có thể dốc lòng tin tưởng chàng sao?
Những cô gái trong trại vẫn lặng lẽ làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt trống rỗng, rồi lại cúi xuống như thể không muốn dây dưa.
Chỉ có Hồng tỷ chủ động kéo ta qua một góc, cười thân thiết mà bắt chuyện: “Nghe nói muội theo Tiểu Giang là tự nguyện? Hai người biết nhau từ trước sao?”
Ta ngập ngừng đáp: “Không quen biết… Nhưng ngay từ lần đầu gặp chàng, ta đã cảm thấy kiếp trước ta mắc nợ chàng, nhất thời không kịp chạy.”
Hồng tỷ khẽ thở dài, trong mắt lộ vẻ hoài niệm xa xăm:
“Cũng đúng, người ta vẫn nói nữ nhân ngu ngốc, cả đời bị một chữ tình trói buộc.”
“Ban đầu ta cũng không cam lòng sống cuộc sống này, nhưng vì phu quân, ta đã ở lại…”
Nàng ấy vỗ nhẹ lên tay ta, chân thành khuyên: “Tiểu Giang có bản lĩnh, đầu óc cũng lanh lợi. Nghe nói đại đương gia cũng đang bồi dưỡng hắn. Muội là nữ nhân đầu tiên hắn mang về, cứ an tâm mà sống ở đây đi.”
Ta gật đầu, giả vờ xấu hổ mà đồng tình, nhưng trong lòng lại không ngừng lắc đầu.
Không được, ta nhất định phải đưa chàng rời khỏi đây.
Tướng công không nên sống cả đời trong chốn thảo khấu này.
Ngoài những lúc đi cướp bóc, sơn tặc cũng thường vào rừng săn bắn, vừa để rèn luyện thân thủ, vừa để kiếm thêm thịt.
Hôm nay, Tiểu Giang săn được một con thỏ, lột da, quét mật ong lên nướng vàng ruộm.
Chàng đưa ta nửa con, còn mình chỉ cầm lấy một chiếc đùi.
Ta vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, rốt cuộc mở lời: “Tướng công, ta có chuyện muốn nói.”
Chàng đã không buồn chỉnh ta nữa, chỉ hờ hững đáp: “Nói đi.”
Ta đặt đùi thỏ xuống, lau tay, nhỏ giọng: “Chúng ta bỏ trốn đi, rời khỏi đây.”
Chàng khẽ nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh, dưới ánh nến lay động, biểu tình ấy càng trở nên khó đoán: “Ta còn tưởng ngươi ăn ngon, ngủ ngon, đã quên mất việc này rồi chứ?”
Chàng nheo mắt, chậm rãi hỏi: “Không phải ngươi nói sẽ luôn ở bên ta, bảo vệ ta sao? Giờ lại thấy chướng mắt rồi à?”
Ta lấy hết dũng khí đáp: “Chúng ta có tay có chân, tại sao phải sống đời sơn tặc? Huống hồ, ta để ý thấy bọn chúng chỉ mới tụ hợp gần đây, lòng người chưa đồng nhất.”
Chàng hứng thú gật đầu: “Tiếp tục.”
“Canh gác ban đêm rất lỏng lẻo. Nếu nửa đêm chúng ta lẻn đi, trộm ngựa, chạy một mạch đến quan phủ, bọn chúng sẽ không kịp đuổi theo. Ta đã từng học võ, không phải gánh nặng của chàng.”
Chàng nhướng mày, vỗ tay cười khẽ:
“Ngươi nói sẽ bảo vệ ta, không phải chỉ là lời nói suông nhỉ?”
“Nhưng ngươi có nhận ra, nếu lỏng lẻo như vậy, vì sao những kẻ khác không chạy trốn?”
Chàng nhìn ta, ánh mắt rét lạnh: “Vì những kẻ muốn trốn đều đã chết.”
Ta sững sờ.
“Còn nữa, ngươi có từng thấy đại đương gia chưa?”
Ta cau mày suy nghĩ.
Quả thật, ta chỉ từng thấy nhị đương gia, nhưng chưa từng thấy mặt đại đương gia.
Chàng gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó lường:
“Được, bất kể chuyện kiếp trước có thật hay không, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”
“Ta có thể tin ngươi không?”
Ta không chút do dự, đặt tay lên ngực cam đoan:
“Đương nhiên! Hãy tin ta, như ta tin chàng.”
“Trên đời này, không ai muốn bảo vệ chàng hơn ta.”
Chàng khẽ nhắm mắt, hầu kết khẽ trượt lên xuống, sau đó chậm rãi nói: “Lần sau còn nhìn ta như vậy… ngươi sẽ biết hậu quả.”
Đã đọc truyện này nhg đợt đó ko có ngoại truyện nên buồn mãi. Giờ có ngoại truyện rùi cũng thấy an ủi, nhg làm dài thêm tí nữa về tiểu Giang khỏi bệnh có em bé thì tốt.
truyện hay xúc động quá mấy mom oi
Phần truyện của kiếp trước cực kỳ thích nữ9, mạnh mẽ kiên cường, biết là nam9 kiếp trước tốt với nàng, và nàng cũng đã dành cả 1 đời đền đáp ân tình đó cho chàng, nên sang đến kiếp thứ 2, có phụ mẫu huynh trưởng thương yêu, nàng đáng lẽ cũng nên biết ơn với điều đó, nhưng không, đầu toàn não yêu đương, lạnh nhạt với tình thân, chỉ mải mê chạy theo bóng hình kiếp sau của nam9, cứ tưởng nữ9 sẽ triệt để dứt khoát được với nam9, nhưng khi nghe thấy nam9 thật sự chỉ muốn mình làm thiếp của hắn, lại chỉ vì vài ba lời lại bỏ qua quá dễ dàng, không ưng.