Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 4
10.
Tiểu Đào Hoa khóc nức nở, lay ta tỉnh dậy.
Ta cố gắng gượng dậy để lo hậu sự, lau rửa thân thể cho Giang Đắc Bảo, thay y phục mới cho chàng.
Đôi đệm gối đầu gối thêu hoa đào mà chàng vẫn luôn tiếc không nỡ bỏ, lớp vải mòn rách và bông lót bên trong ta đã vá lại không biết bao nhiêu lần. Giờ đây, chúng nằm lặng lẽ trong quan tài, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình.
Ta và Tiểu Đào Hoa đưa linh cữu chàng đi suốt bảy ngày, đến Nam Thành – quê hương của chàng.
Đó là một thị trấn nhỏ quanh năm chìm trong sương mù, ân oán triều đình giờ xa xôi tựa như giấc mộng hư ảo.
Tiền bạc Giang Đắc Bảo để lại, ta quyên phần lớn cho thiện đường, phần còn lại mua một tiểu viện ở rìa thành.
Chàng được an táng núi sau nhà, bên cạnh một rừng đào hoang.
Ta mở một tiệm bánh nhỏ, trong đó bánh táo đỏ và bánh nhân óc chó là ngon nhất, thường chưa kịp làm xong đã có khách xếp hàng chờ.
Có một thanh niên thường đến sớm nhất, đứng giữa sương lạnh buốt tay để chờ ta cả buổi sáng.
Hắn cười nói: “Nương tử ta ốm nghén, mấy ngày nay chẳng ăn được gì, chỉ thèm bánh nhân óc chó nhà cô.”
Ta cười, tặng thêm cho hắn một hộp.
Hắn làm ta nhớ đến buổi hoàng hôn hôm ấy, một chàng thanh niên tuấn tú, trong cơn men lâng lâng, đã mua bánh nhân óc chó cho nương tử tham ăn của mình.
Ta đưa tay ôm chặt ngực.
Mùi vị ấy… sao mà ngọt ngào đến thế.
Tiểu Đào Hoa ngày một trưởng thành, tính tình lanh lợi, thi thư, nữ công, nấu nướng đều giỏi giang.
Chỉ có nét chữ là xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như bị chó gặm, mãi không sửa được.
Hệt như cha con bé vậy.
Sống ở đây lâu dần, ta kết giao thêm nhiều người, cũng có không ít nam nhân nhờ bà mối đến cầu hôn.
Bà mối luôn miệng ca ngợi, nào là thư sinh này nho nhã lễ độ, thương nhân kia giàu có hiền lành.
Ta chỉ cười, nhẹ nhàng từ chối từng người một.
“Tiên phu của ta rất hay ghen, chàng sẽ không vui đâu.”
Bởi vì ta đã từng có được một bảo vật vô giá, thế gian này chẳng ai có thể sánh bằng.
Đắc Bảo, Đắc Bảo…
Chàng xem, ta đã sống thật tốt, ta đã làm việc thiện, ta đã trân trọng sinh mệnh này.
Một hôm, khi ta thức dậy chải đầu, chợt phát hiện trong mái tóc đen tuyền đã điểm một sợi bạc chói mắt.
Chưa kịp buồn lòng, liền nghe ngoài cửa có tiếng bịch, một người ngã xuống.
Dạo gần đây trong thành có nhiều dân chạy nạn.
Thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, gầy gò xanh xao, áo quần rách tả tơi, hẳn cũng là một trong số đó.
Chúng ta đã cưu mang hắn.
Ai ngờ rằng, về sau Tiểu Đào Hoa và thiếu niên ấy lại từ oan gia hóa thành tâm đầu ý hợp.
Một người nói: “Không cưới nàng, không lấy ai khác.”
Một người nói: “Không gả cho chàng, không lấy ai khác.”
Ta may cho Tiểu Đào Hoa một bộ giá y đỏ thẫm, tiễn con bé lên kiệu hoa.
Cha ta mấy năm trước nạp một tiểu thiếp, chỉ hơn ta có một tuổi. Nàng hoạt bát vui tươi, tính tình tràn đầy sức sống. Chúng ta thường cùng nhau bắt dế, thả diều sau viện. Mãi đến khi nàng mang thai, mới dần yên ổn lại.
Vậy nên, ngày con gái đi lấy chồng, lòng ta vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Không biết con bé sẽ gặp người thế nào, cuộc sống sẽ ra sao…
Cảm xúc rất phức tạp, nhưng chưa từng có hai chữ “hối hận”.
Bây giờ cũng vậy.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đào Hoa hạ sinh một đứa trẻ.
Làn da bé con nhăn nheo, chân mày đọng chút vảy vàng nhạt, mỗi khi ngáp, cả khuôn mặt lại đỏ bừng.
Lúc đó, ta mới biết, thì ra trẻ sơ sinh vừa xấu xí, lại vừa đáng yêu đến thế.
Đôi phu thê trẻ bàn bạc với ta, con cháu của chúng sau này đều mang họ Giang.
Ta đến rừng đào, báo tin vui này cho tướng công.
Chàng không cần lo lắng đâu, chúng ta vẫn luôn nhớ đến chàng.
Dù một ngày nào đó ta không còn, Tiểu Đào Hoa không còn, thì hậu thế vẫn nhớ đến chàng là tổ tiên, thanh minh, trung nguyên đều có người đốt giấy cho chàng.
Chàng mãi mãi không cô độc.
Ta tựa vào gốc cây, khẽ kể chuyện, nhưng không còn ai dịu dàng đáp lại.
Chỉ có những cánh hoa đào theo gió rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên tay ta.
Lũ trẻ ngày một lớn, tiệm bánh cũng giao lại cho đôi phu thê trẻ quản lý.
Ta có nhiều thời gian hơn để ở bên chàng ấy.
Nhưng sức ta ngày càng yếu, trí nhớ cũng kém dần.
Muốn mang cho chàng rượu hoa đào ta vừa ủ, mở hộp ra lại phát hiện mình chỉ cầm theo một ấm trà rỗng.
Đến cả con đường này, vốn có thể nhắm mắt mà đi đến cuối, nay bỗng dài hơn hẳn, suýt nữa ta còn ngã.
Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua tán cây loang lổ chiếu vào mắt ta.
Khóe mắt cay xè, không tự chủ được mà vương đầy lệ.
Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, ta có thể đến bên chàng rồi.
Sắp rồi.
Cuối cùng cũng sắp rồi.
NGOẠI TRUYỆN
Một bàn tay mềm mại ấm áp đặt lên trán ta, vui mừng thốt lên: “Đào Đào, cơn sốt đã hạ rồi.”
Ta khẽ cử động thân mình, chỉ cảm thấy vô số ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu. Có ký ức của kiếp trước, cũng có ký ức của kiếp này.
Tiếng khóc luyến tiếc của Tiểu Đào Hoa cùng bọn trẻ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Ta mở mắt, phát hiện mình đã biến thành một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi.
Không biết vì cớ gì, chủ nhân trước của thân xác này vì ham chơi mà trượt chân ngã xuống hồ, sau đó hôn mê ba ngày. Đến khi tỉnh lại, linh hồn trong cơ thể đã đổi thành ta.
Cha mẹ của nàng là thương nhân có tiếng trong thành, vợ chồng ân ái, gia tư giàu có. Trên nàng còn có hai huynh trưởng tinh quái đến mức ngay cả mèo chó cũng không chịu gần, vậy mà đối với muội muội duy nhất này lại cưng chiều đến tận trời.
Từ đó, ta tận hưởng sự ấm áp của tình thân mà cả hai kiếp trước chưa từng có. Muốn học gì thì học, muốn ăn gì thì ăn, cuộc sống vô lo vô nghĩ, an nhàn yên ổn.
Chỉ là… nơi này tuy tốt, nhưng lại không có Giang Đắc Bảo của ta.
Ta từng ngày trưởng thành trong thành trấn ven hồ này, ai ai cũng biết rằng trong hiệu phấn son của Hồ đại chưởng quỹ có một tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa thông tuệ.
Thậm chí khi còn chưa tròn mười sáu, những người đến cầu thân đã nối liền không dứt.
Cha mẹ nhìn ai cũng thấy ổn, ai cũng thấy thích hợp, mang theo một xấp thiếp mời dày cộp đến hỏi ý kiến ta.
Ta chỉ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Con muốn chờ thêm một chút.”
Chờ bốn mùa luân chuyển, chim di trú quay về.
Chờ gió xuân khẽ khàng đưa chàng trở lại.
Nếu đã có thể chuyển sinh thành người, vậy cớ gì không tham lam thêm một chút? Chẳng hay Đắc Bảo của ta có thể lại một lần nữa xuất hiện nơi thế gian này hay không?
“Muội muội không muốn gả, vậy thì không cần gả! Chẳng lẽ trong nhà nuôi không nổi muội sao?” Nhị ca cao giọng phản bác.
“Ta thấy Đào Đào từ bé đã hay bị thương, còn nói mấy lời kỳ lạ. Sau này đi dâng hương ở chùa Minh Giác mới dần tốt lên.” Mẹ ta ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Hay là qua vài ngày nữa, ta đưa con bé đến chùa thắp hương, cầu một lá bùa bình an?”
Chùa Minh Giác tọa lạc ở ngoại ô, xung quanh trồng đầy đào. Tháng ba đào nở rộ, sắc hoa tựa ánh hoàng hôn, cười cợt theo gió xuân. Người đến thưởng hoa cũng đông không kể xiết.
Nhị ca theo ta và mẹ lên chùa dâng hương, sau đó tiện đường đến sườn núi gần đó ngắm hoa.
Ta vừa cúi xuống nhặt một cành đào rơi trên đất, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Không biết ai là kẻ đầu tiên hô to: “Có sơn tặc! Chạy mau!”
Cả vùng lập tức hỗn loạn, tiếng gào thét lẫn trong bụi đất cuộn lên.
Thành Hồ Châu vốn phồn vinh, trị an nghiêm minh. Ta chỉ từng nghe nói năm ngoái vùng trà trang phía đông có thổ phỉ quấy nhiễu, nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại gặp phải tình cảnh này.
Ta cùng nhị ca bị dòng người hỗn loạn xô đẩy, cuối cùng lạc mất nhau.
Đám sơn tặc cưỡi ngựa cao lớn, miệng huýt sáo hò hét đầy hưng phấn, ngày một áp sát. Ta biết mình không thể chạy thoát, bèn vội chui vào một lùm cây rậm rạp ẩn nấp.
Từng tiếng cười hả hê của bọn cướp, tiếng kêu cứu ai oán không ngừng vọng đến tai.
Chợt một tên thổ phỉ dùng đao vạch tán lá, ánh mắt chạm đến khuôn mặt tái nhợt của ta.
Hắn thoáng sững sờ, ta cũng sững sờ.
Tất cả âm thanh xung quanh tựa hồ biến mất.
Trước mắt ta, gương mặt Giang Đắc Bảo – khuôn mặt đã nhạt nhòa theo năm tháng, nay bỗng nhiên được ai đó tô vẽ lại rõ ràng từng nét.
Chỉ cần ngẩng đầu một chút, ta liền trông thấy cằm chàng vẫn kiên nghị như vậy.
Người thiếu niên trước mặt còn mang nét non nớt, làn da ngăm đen hơn trước, trên người cũng không còn khí chất u ám của kiếp trước.
Nhưng ta nhận ra chàng.
Chính là Đắc Bảo của ta.
Ta nghẹn ngào rơi lệ, chẳng thèm để tâm đến lưỡi đao lạnh băng chỉa về phía mình, mà nắm chặt lấy vạt áo chàng, giọng nói run rẩy mà chất chứa bao nỗi ấm ức:
“Tướng công…”
Chàng đang nắm lấy chuỗi ngọc trên cổ ta, định giật mạnh, nhưng vừa nghe tiếng ta gọi, cả người bỗng cứng đờ, như mèo bị giẫm đuôi.
“Ngươi… Ngươi nói bậy gì đó?!”
Vẫn là giọng nói ấy, ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt.
Chỉ khác là không còn vẻ trầm lặng của kiếp trước, mà nhiều thêm vài phần thanh khiết của tuổi trẻ.
Ta mím môi, bật cười.
“Tiểu Giang, còn lề mề gì đó?!” Một đại hán râu quai nón sấn tới, đảo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi cười ha hả: “Tiểu cô nương này trông cũng không tệ, bắt mang đi luôn!”
“Tiểu Giang” cúi đầu, trông thấy ta vẫn nắm chặt vạt áo chàng không buông.
Ta sợ rằng nếu mình lơi tay, chàng lại biến mất như kiếp trước.
Bỏ ta lại chờ đợi, thật lâu thật lâu.
Chàng trầm ngâm hai giây, sau đó nịnh nọt cười: “Nhị đương gia, chuyến này ta chẳng cần gì, chỉ cần thưởng nàng cho ta là được.”
Đại hán ngửa đầu cười lớn, quất mạnh roi ngựa: “Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng động tâm rồi sao? Được, cho ngươi!”
“Do ngươi túm lấy ta nên mới chậm trễ, giờ thì hay rồi, bị bắt vào trại sơn tặc rồi, chạy không thoát đâu.”
“Tiểu Giang” vừa trói tay ta vừa cười nhạo.
Ta ngước mắt, mỉm cười ngọt ngào: “Chỉ cần có chàng ở đây, ta không sợ gì cả.”
“…Ta thấy đầu óc ngươi có vấn đề thì có.” Chàng càu nhàu, rồi lấy vải đen bịt mắt ta lại.
Lúc này, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất—niềm vui sướng vì đã tìm lại được người mà ta đã đánh mất.
Giang Đắc Bảo đã quay về, nhưng chàng đã quên ta.
Nhưng không sao.
Ta nhớ chàng.
Đây chính là điều duy nhất ta cầu xin Phật tổ ban tặng.
Cũng là món quà sinh nhật tốt nhất mà ông trời dành cho ta.
Đã đọc truyện này nhg đợt đó ko có ngoại truyện nên buồn mãi. Giờ có ngoại truyện rùi cũng thấy an ủi, nhg làm dài thêm tí nữa về tiểu Giang khỏi bệnh có em bé thì tốt.
truyện hay xúc động quá mấy mom oi
Phần truyện của kiếp trước cực kỳ thích nữ9, mạnh mẽ kiên cường, biết là nam9 kiếp trước tốt với nàng, và nàng cũng đã dành cả 1 đời đền đáp ân tình đó cho chàng, nên sang đến kiếp thứ 2, có phụ mẫu huynh trưởng thương yêu, nàng đáng lẽ cũng nên biết ơn với điều đó, nhưng không, đầu toàn não yêu đương, lạnh nhạt với tình thân, chỉ mải mê chạy theo bóng hình kiếp sau của nam9, cứ tưởng nữ9 sẽ triệt để dứt khoát được với nam9, nhưng khi nghe thấy nam9 thật sự chỉ muốn mình làm thiếp của hắn, lại chỉ vì vài ba lời lại bỏ qua quá dễ dàng, không ưng.