Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 3
Hai năm sau, cuộc tranh đấu đã hạ màn. Tam hoàng tử ngồi lên ngôi vị cữu ngũ chí tôn.
Ngụy Cẩn thấy đại thế đã mất, chỉ có thể uống thuốc độc tự sát. Trước khi chết, hắn còn ép Ngụy phu nhân phải tự vẫn theo.
Giang Đắc Bảo được phong làm Thống lĩnh thái giám, lại liều mình cứu tân hoàng khi tàn dư của Đại hoàng tử ám sát, trở thành kẻ được sủng tín nhất trong cung, tiếp nhận vị trí của Ngụy Cẩn, thống lĩnh toàn bộ thái giám trong cung.
Quyền lực của chàng ngày càng lớn. Chúng ta chuyển đến một tòa phủ đệ xa hoa hơn, kim ngân châu báu chất đầy một phòng.
Thế nhưng ta lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ hơn, mà chỉ có một nỗi bất an mơ hồ.
Giữa trưa, ta ngồi dưới hành lang đọc sách, chợt cảm thấy sau gáy lạnh buốt. Một cánh tay dài vòng qua ôm lấy eo ta.
“Đào Đào lại đọc sách à? Đọc gì thế?”
Ta mấp máy môi mấy lần, rồi mới lắp bắp đáp: “《Liệt truyện nịnh thần》…”
Sắc mặt của Giang Đắc Bảo, đã không còn có thể dùng hai chữ “kinh ngạc” để hình dung nữa.
“Ta muốn xem bọn họ làm thế nào mà phát đạt, điểm dựa lớn nhất là gì, Hoàng thượng trọng dụng bọn họ vì mục đích gì, và tại sao cuối cùng lại có kết cục thê thảm như thế.”
Ta cắn răng, dứt khoát nói hết những gì trong lòng: “Ta muốn biết, nếu ta là bọn họ, thì làm sao mới có thể có một kết cục tốt đẹp!”
Chàng nhìn ta đầy suy tư.
Hành lang rất tĩnh lặng, chỉ có gió thổi làm rèm châu khẽ vang lên những tiếng leng keng.
“Hiện giờ ta đích thực đã ở giữa cơn sóng, sinh tử chẳng thể tự mình quyết định… Nhưng ta không phải nịnh thần, và tân hoàng cũng sẽ không để ta trở thành nịnh thần. Điều duy nhất ta có thể bảo đảm chính là—người có được kết cục tốt đẹp, chắc chắn sẽ là Đào Đào.”
Không. Người mà ta muốn được sống thật tốt chính là chàng.
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng cuối cùng ta chỉ nhẹ nhàng thở dài, chẳng nói gì thêm.
Giang Đắc Bảo không thu nhận châu báu nữa.
Thế nhưng vẫn có kẻ hao tổn tâm cơ suy nghĩ hồi lâu, nghe nói Giang Tổng quản cực kỳ sủng ái một vị phu nhân, liền tưởng chàng có sở thích ấy, vì vậy đưa đến phủ hai mỹ nhân xinh đẹp.
Giữa trời tuyết, ta nhìn hai vị giai nhân kiều diễm y phục phong phanh, trên mặt cố nặn ra nụ cười, tức giận hỏi: “Giờ quà cáp quý giá biến thành mỹ nhân luôn rồi kìa, không biết Giang tổng quản có thu nhận không?”
Chàng cười cười đuổi người đi, rồi ôm ta vào lòng, khẽ thì thầm bên tai: “Đào Đào, sao nàng phải tức giận? Trong lòng ta chỉ có nàng thôi.”
Nhưng có lẽ, chính vì trong lòng chàng chỉ có ta, nên dục vọng của chàng ngày càng lớn.
Lần đó, ta đi dạo chợ, chẳng may đánh rơi túi tiền.
“Cái túi này có phải của cô nương không?”
Một nam tử thư sinh cầm túi tiền lên, mỉm cười hỏi ta: “Không biết có thể hỏi khuê danh của cô nương đây không?”
“Mang tiếng đọc sách thánh hiền, vậy mà lại đi dò hỏi khuê danh của thê tử người ta, sách của ngươi bị chó gặm hết rồi à?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Ta quay đầu nhìn lại, liền thấy Giang Đắc Bảo đang đứng dưới gốc cây cách đó mấy bước, ánh mắt âm u, khuôn mặt lạnh lẽo như sương.
Chàng chẳng nói thêm lời nào, chỉ nén giận kéo ta về phủ.
“Đào Đào, nam nhân ban nãy… có phải bề ngoài cũng ra dáng lắm không?”
Chàng cúi đầu nhìn ta, đầu ngón tay lạnh buốt chầm chậm vuốt ve đường nét dưới cằm ta. Lực không lớn, nhưng khiến ta không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng.
Ta áp mặt vào lòng bàn tay chàng, hết lần này đến lần khác trấn an, chàng mới dần dần bình tĩnh lại.
“Đào Đào, đừng thân cận với nam nhân khác, cũng đừng nói chuyện với bọn họ. Nếu như nàng thật sự gặp được người mình thích, ít nhất… ít nhất cũng đợi ta chết rồi, nàng hẵng đi tìm hắn, được không?”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt đầy cầu khẩn.
Ta lắc đầu: “Tướng công, ta sẽ không tìm ai khác. Cả đời này, ta chỉ ở bên chàng.”
Chàng ấy nghe xong, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn, giam ta vào lòng thật chặt, như thể muốn khảm ta vào trong da thịt mình.
Từ đó về sau, chàng ấy tăng thêm người canh chừng ta suốt ngày đêm.
Dù ta đi đến đâu, cũng có vài người lặng lẽ đi theo sát.
Ta không thích cảm giác bị giám sát này.
Mấy ngày sau, Giang Đắc Bảo cũng nhận ra sự chán nản của ta, nên thu lại phần nào, cho rút bớt người đi.
Nhưng mỗi khi chàng không trực đêm, đều sẽ chạy về, ôm chặt ta ngủ.
Có lần ta khát nước nửa đêm, nên dậy rót nước uống.
Vừa quay đầu lại, liền thấy chàng đã ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn ta, như một đứa trẻ.
Ta bất đắc dĩ ôm lấy chàng, kéo chàng nằm xuống.
“Ta sẽ không đi đâu cả. Ta chỉ ở bên chàng thôi.”
8.
Có đôi khi ta nghĩ, nếu có một đứa trẻ vừa giống ta, lại vừa giống Giang Đắc Bảo, thì tốt biết bao. Có lẽ như vậy, thói quen lo được lo mất của chàng cũng sẽ bớt đi phần nào.
Phải, bởi vì chàng đã cho ta vô tận dũng khí, nên ta không còn sợ việc sinh con nữa.
Chỉ tiếc rằng, phu thê như chúng ta, vĩnh viễn chẳng thể có một đứa con của riêng mình.
Lần đó, khi ta lên Minh Giác Tự dâng hương, vô tình đụng phải một bé gái gầy gò yếu ớt.
Nó ngã ngồi xuống đất, nhưng không khóc, chỉ vội vã bò dậy, lo lắng hỏi ta: “Tỷ tỷ có đau không? Tiểu Đào Hoa thổi phù phù cho tỷ nè.”
Phương trượng nói đứa trẻ này là cô nhi được chùa thu nhận. Vì sinh ra vào tháng ba, mùa hoa đào rơi, nên được đặt tên là Tiểu Đào Hoa.
Ta tên Đào Đào, con bé tên Đào Hoa, thật là có duyên phận.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã yêu thích đứa trẻ này. Sau khi xin phép phương trượng, ta liền đưa nó về phủ.
Giang Đắc Bảo nhìn thấy đứa bé thì nhíu mày:
“Nàng muốn có con thì có biết bao nhiêu danh môn vọng tộc sẵn sàng dâng thứ tử, thứ nữ cho chúng ta. Thông minh có, lanh lợi có, khỏe mạnh có, nàng thích loại nào cũng được. Sao lại cứ nhặt về một đứa như thế này…”
Chàng nhìn bé gái gầy yếu, nhỏ xíu như con mèo con, rồi nuốt lại phần sau câu nói.
Trẻ con bốn tuổi đã biết quan sát sắc mặt người khác.
Tiểu Đào Hoa dè dặt kéo tay áo ta, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ ơi, có phải đại ca không thích muội không?”
Ta bật cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của nó: “Đó không phải là đại ca, sau này phải gọi là ‘cha’. Còn ta không phải tỷ tỷ, mà là ‘mẹ’.”
“Tiểu Đào Hoa đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ?”
Ta kéo vạt áo trấn an người lớn đang đứng bên cạnh: “Tướng công à, chàng cũng từng chê ta quá gầy yếu đó thôi.”
Chàng ấy giật giật khóe môi: “Được rồi, nàng thích thì cứ giữ lại.”
Nhưng sau đó chàng ấy rất nhanh đã hối hận.
Đêm đó, Tiểu Đào Hoa ôm chiếc gối nhỏ, đáng thương tội nghiệp chạy sang muốn ngủ cùng ta.
Giang Đắc Bảo ôm chặt lấy ta, không chịu buông.
Ta dịu dàng khuyên nhủ vài câu, chàng ấy mới bực bội vò đầu: “Trẻ con thật là phiền phức, mai vẫn nên mang nó đi chỗ khác thì hơn.”
Nhưng đêm đó, Tiểu Đào Hoa ôm ta ngủ rất ngon, còn khe khẽ ngáy. Còn Giang tổng quản thì bị đẩy ra mép giường, cuộn tròn ở đó, ấm ức qua một đêm.
Sáng hôm sau, khi chàng ấy chuẩn bị rời đi, Tiểu Đào Hoa mắt còn chưa mở đã ngái ngủ lẩm bẩm: “Cha nhớ về sớm nhé…”
Giang Đắc Bảo sững người, hồi lâu mới “ừ” một tiếng.
Khóe môi chàng khẽ cong lên, rất nhẹ, nhưng từ đó về sau, chàng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện đưa Tiểu Đào Hoa đi nữa.
Tiểu Đào Hoa có tài giao tiếp phi thường.
Không quấn lấy ta, thì lại quấn lấy Giang Đắc Bảo.
Rất nhanh, hai người đã thân thiết với nhau.
Chàng ấy còn cố ý tìm về rất nhiều món đồ chơi kỳ lạ hiếm có, đắc ý nói: “Con gái nhà người ta có gì, con gái ta cũng phải có cái đó.”
Ta nhìn chàng ấy cõng Tiểu Đào Hoa trên vai, giúp con bé hái hoa, chợt cảm thấy chàng ấy chính là người chồng tốt nhất trên đời này.
Cũng là người cha tốt nhất trên đời này.
Bởi vì người cha cặn bã của ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng quan tâm đến ta, chứ đừng nói là chơi đùa cùng ta.
9.
Trong triều đình, từ lâu đã có nhiều người phản đối việc thái giám nắm quyền.
Đối mặt với những lời chất vấn của bá quan, Giang Đắc Bảo luôn có thể bình an vượt qua.
Vì vậy, trong những ngày tháng chúng ta sống vui vẻ bên nhau, không ai ngờ rằng ngày chia ly lại đến nhanh như vậy.
Hôm đó tuyết rơi rất dày.
Giang Đắc Bảo giẫm lên nền tuyết trắng xóa, từng bước nặng nề đi vào.
Ta chờ chàng ấy ở cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, tim liền giật thót, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Ta vội chạy đến che ô cho chàng, phủi đi lớp tuyết đọng trên vai: “Tướng công, sao chỉ có một mình chàng? Không ngồi xe về sao?”
Chàng ấy nhận lấy ô, thản nhiên nói: “Tuyết lớn, không tìm được xe ngựa. Ta chỉ muốn nhanh chóng về gặp nàng.”
Tối nay, chàng ấy rất khác lạ.
Bất kể ta nói gì, làm gì, chàng ấy đều chỉ mỉm cười nhìn ta, như thể nhìn mãi cũng không đủ.
Chàng cho người dẫn Tiểu Đào Hoa đi chỗ khác.
Lặng im hồi lâu, chàng mới chậm rãi mở miệng.
“Hoàng thượng đã cho ta chút thể diện cuối cùng, cho phép ta gặp nàng một lần sau cuối.”
Nói đến đây, từ khóe môi chàng bỗng trào ra dòng máu đen.
“Tướng công!” Ta kinh hoàng nhìn chàng ấy, không thể tin vào mắt mình.
Chàng cười nhạt, thản nhiên tiếp tục: “Đây là điều Hoàng thượng đã hứa với ta từ lâu. Phong ta làm tổng quản thái giám, tiếp quản thế lực của Ngụy Cẩn, nắm rõ mọi ngóc ngách, rồi giao lại tất cả cho người.”
“Điều kiện trao đổi, là Hoàng thượng sẽ tha mạng cho nàng.”
“Hôm nay sau buổi chầu, người đột nhiên nói rằng, đã đến lúc.”
“Thật là quá đáng, ngay cả một ngày cũng không chịu để ta nán lại.”
“Ta cứ ngỡ, mình còn có thể chuẩn bị thêm chút gì đó cho nàng và Tiểu Đào Hoa…”
Giang Đắc Bảo cười khổ: “Đào Đào, ta chỉ còn lại một canh giờ nữa, nàng ở bên ta được không?”
Ta gắng gượng kìm nước mắt, dìu chàng ấy ngồi xuống dưới gốc cây đào.
“Rất nhanh thôi, sẽ có người đến tịch thu nơi này. Lời Hoàng thượng nói không thể hoàn toàn tin tưởng được. Ta đã để lại bạc trong hiệu bạc ngầm, nàng và Tiểu Đào Hoa phải đi thật xa khỏi kinh thành, đừng để người nhớ đến nữa.”
“Đào Đào, nếu có kiếp sau…”
Ta đã khóc không thành tiếng:
“Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ ở bên chàng!”
“Đào Đào, nếu ta vẫn là—”
“Tướng công, ta không quan tâm! Ta chỉ cần chàng, chỉ cần là chàng…”
Chàng khẽ cười.
“Năm đó, ta vốn đã nên chết trong lao ngục. Được ở bên nàng thêm mấy năm này, đã là may mắn lắm rồi.”
“Đào Đào của ta, nhất định phải sống thật tốt…”
Đôi bàn tay lạnh lẽo của chàng lại muốn vươn ra vuốt ve trán ta, nhưng giữa chừng đã mất lực mà rơi xuống. Chàng khẽ nhắm mắt lại, thân thể trong lòng ta dần dần trở nên lạnh buốt.
Cái lạnh thấu xương từ cơ thể chàng thấm vào tận tim gan ta.
Giang Đắc Bảo không còn nữa.
Chàng ấy đã chết.
Nhận ra sự thật ấy, trong lồng ngực ta như có một lỗ hổng.
Không có cơn đau xé ruột xé gan, chỉ có giá lạnh.
Cái lạnh đóng băng cả tim gan phế phổi.
Sự trống rỗng vô hạn tràn ngập tâm trí ta, như thể có một đám mây đen kéo ta bay lên giữa trời.
Ta ngất đi.
Đã đọc truyện này nhg đợt đó ko có ngoại truyện nên buồn mãi. Giờ có ngoại truyện rùi cũng thấy an ủi, nhg làm dài thêm tí nữa về tiểu Giang khỏi bệnh có em bé thì tốt.
truyện hay xúc động quá mấy mom oi
Phần truyện của kiếp trước cực kỳ thích nữ9, mạnh mẽ kiên cường, biết là nam9 kiếp trước tốt với nàng, và nàng cũng đã dành cả 1 đời đền đáp ân tình đó cho chàng, nên sang đến kiếp thứ 2, có phụ mẫu huynh trưởng thương yêu, nàng đáng lẽ cũng nên biết ơn với điều đó, nhưng không, đầu toàn não yêu đương, lạnh nhạt với tình thân, chỉ mải mê chạy theo bóng hình kiếp sau của nam9, cứ tưởng nữ9 sẽ triệt để dứt khoát được với nam9, nhưng khi nghe thấy nam9 thật sự chỉ muốn mình làm thiếp của hắn, lại chỉ vì vài ba lời lại bỏ qua quá dễ dàng, không ưng.