Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 1
1.
Năm ta mười sáu tuổi, ngồi trong một kiệu nhỏ, bị người ta đưa đến ngoại trạch của tiểu thái giám Giang Đắc Bảo.
Giang Đắc Bảo là nghĩa tử của thái giám tổng quản – Ngụy Cẩn. Ngụy Cẩn quyền khuynh triều dã, còn cha ta—một kẻ tham tài háo sắc, làm tri huyện—lại vì thượng cấp sắp xuống tra sổ sách, lo lắng chuyện tham ô bị bại lộ, liền gấp rút tìm một chỗ dựa.
Nghe nói Ngụy Cẩn muốn chọn vợ cho nghĩa tử, mấy vị tỷ muội thứ xuất ngày thường tô son điểm phấn, khoe khoang rực rỡ liền đồng loạt đóng chặt cửa phòng, chỉ sợ mình không may bị chọn trúng.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, chủ động tìm tên người cha cặn bã kia, đồng ý cuộc hôn sự này. Điều kiện duy nhất là ông phải thả Liên di nương đi.
Liên di nương là mẹ ruột của ta. Sớm muộn gì ta cũng phải xuất giá, nếu người còn không rời khỏi cái nhà này, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị chính thất hành hạ đến chết.
Trước khi thành thân, ta hỏi Liên di nương: “Di nương, thái giám và nam nhân bình thường có gì khác nhau?”
“Chính là… cái đó… không thể sinh con…” Liên di nương ấp úng hồi lâu cũng không nói rõ ràng, cuối cùng chỉ nắm lấy tay ta khóc lóc, than rằng bản thân vô dụng, liên lụy đến ta.
Ta bừng tỉnh: Không thể sinh con!
Hóa ra còn có chuyện tốt như vậy!
Năm kia, cha từng nạp một tiểu thiếp, nàng chỉ lớn hơn ta một tuổi. Nàng lúc nào cũng hoạt bát, vui vẻ, tràn đầy sức sống, thường cùng ta ra hậu viện bắt dế, thả diều. Cho đến khi bụng nàng dần lớn lên, tất cả những trò vui mới chấm dứt.
Khuôn mặt tươi cười thường ngày dần dần nhuốm đầy lo âu. Nàng siết chặt khăn tay, bất an hỏi ta: “Đào Đào, nghe nói nữ nhân sinh con chẳng khác nào bước qua Quỷ Môn Quan. Muội nói xem, lần này ta có thể bình an sinh hạ hài tử không?”
“Không sao đâu…” Ta chỉ biết an ủi nàng hết lần này đến lần khác.
Đêm nàng lâm bồn, tiếng khóc thê thảm vang khắp viện. Liên di nương lo lắng lần tràng hạt trong tay, miệng không ngừng niệm kinh cầu bình an.
Ta lén lút đến bên ngoài phòng nàng, thấy bà đỡ vội vã bưng kéo sắt đã nhúng nước sôi cùng từng xấp vải trắng đi vào, rồi lại bưng từng chậu máu tươi ra ngoài.
Nước máu đỏ thẫm bị hắt xuống rãnh nước bên cạnh, hòa vào bùn đất và lá khô, trông vừa ghê rợn vừa chói mắt.
Ta bị ngăn bên ngoài, chỉ có thể nghe tiếng khóc của nàng ngày một yếu dần.
Cuối cùng, cả nàng và đứa trẻ đều không thể sống sót.
Sau khi trở về, ta mê man ngủ li bì suốt hai ngày. Trong mộng, từng cảnh tượng lặp đi lặp lại, tất cả đều là một màu đỏ thẫm của máu.
Ta nghĩ, nếu không sinh con, có lẽ ta có thể sống lâu hơn một chút. Vì thế, ta không còn bài xích cuộc hôn nhân này nữa, thậm chí còn có chút mong chờ.
Trước khi xuất giá, ta cầm lấy bàn tay đầy vết thương chồng chất của Liên di nương, dặn dò: “Di nương, đừng thức đêm thêu thùa nữa. Hãy cùng Đại Sơn thúc đi thật xa, đừng quay về nữa!”
Liên di nương sững sờ nhìn ta, gương mặt nhu nhược ngày thường bỗng thêm vài phần kiên quyết. Người trịnh trọng gật đầu.
2.
Người vén khăn voan đỏ của ta là một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi, da dẻ trắng nõn mịn màng, lông mày thanh tú, dung mạo sáng sủa.
Người ta gả cho… diện mạo còn xuất sắc hơn cả ta…
Trong lòng ta khẽ động, mặt hơi nóng lên, thầm cảm thấy có chút vui mừng.
Chàng quan sát ta từ trên xuống dưới vài lần, chân mày bất giác nhíu chặt.
“Sao lại nhỏ vậy?”
Ta vội vàng phản bác: “Không nhỏ đâu, ta đã tròn mười sáu rồi.”
Chàng khẽ cười khẩy một tiếng: “Nhìn thân hình gầy yếu này, nhiều lắm cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Ngày thường nhớ ăn nhiều một chút đi.”
Chàng chắp tay sau lưng, hờ hững nói tiếp: “Tình cảnh của ta, nàng biết. Hoàn cảnh của nàng, ta cũng rõ. Chúng ta coi như biết gốc biết rễ nhau cả rồi. Tuy gả cho ta có hơi thiệt thòi cho nàng, nhưng…”
“Không ấm ức, không ấm ức.” Ta lập tức tỏ rõ lập trường.
Chàng mất kiên nhẫn: “Đừng chen miệng vào! Ta mỗi tháng có thể xuất cung một lần, nàng cứ ngoan ngoãn giữ nhà là được. Trừ cái rương dưới đáy tủ không được động vào, còn lại nàng có thể tùy ý sử dụng. Được rồi, ta nói xong rồi, nàng có yêu cầu gì không?”
A, còn có thể đưa ra yêu cầu sao?
Ta e dè nói: “Ta hy vọng chàng đối xử tốt với ta, một đời một kiếp, một đôi người.”
“Hahahaha…” Chàng bật cười ha hả, cười đến nỗi nước mắt cũng sắp trào ra: “Nàng sợ là chẳng hiểu gì hết!”
“Ta là thái giám, là thái giám không có căn cơ đó!” Chàng hung hăng làm một động tác cắt phăng đi thứ gì đó. “Ta đã quen sống một mình, không có tâm tư dành cho nữ nhân. Nếu không phải nghĩa phụ uống say trong tiệc thọ, cố chấp muốn cưới vợ cho từng nghĩa tử, còn cha nàng lại có lòng cầu xin, ta cũng chẳng muốn làm lỡ dở nàng.”
Chàng không để ý đến ta nữa, nói xong liền tiện tay vò nát khăn voan, ném qua một bên: “Ngủ đi, ta ra tiền sảnh qua đêm.”
Ta kéo tay áo chàng: “Không ngủ chung sao?”
Chàng bực bội nói: “Ta có làm được gì đâu, ngủ chung chỉ thấy bứt rứt. Hơn nữa, ai biết nàng có ngáy hay nghiến răng không, lỡ làm ồn khiến ta ngủ không ngon?”
Ta không ngáy, cũng chẳng nghiến răng. Nhưng ta cũng lười giải thích. Ngủ một mình thì ngủ một mình, dù sao chiếc giường này vừa rộng vừa mềm, thoạt nhìn cũng rất thoải mái.
Ta cũng đã rất mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Giang Đắc Bảo đã ngồi đợi trong tiền sảnh. Chàng chỉ vào mấy thỏi bạc vụn trên bàn: “Trước tiên cứ dùng tạm đi, đợi tháng sau ta về rồi tính.”
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Một lạng bạc chỉ mua được nửa thạch gạo, thịt heo cũng ba mươi văn một cân. Ba lạng bạc một tháng, ngay cả muốn ăn thêm một xâu kẹo hồ lô cũng không đủ…”
Chàng có lẽ không ngờ ta lại phản bác, liền cáu kỉnh nói: “Gạo ở phố Đông rẻ hơn, thịt cũng chỉ hai mươi văn một cân, nàng chịu khó đi bộ qua đó mua, một canh giờ là đến.”
“Phu quân…” Ta đành phải nhắc nhở chàng, “Tối qua chàng còn nói ta nên ăn nhiều một chút.”
Giang Đắc Bảo nghe ta gọi như vậy, cả người thoáng cứng lại, rồi ngay sau đó phản ứng như bị rắn độc cắn, nhảy dựng lên: “Đừng gọi như thế! Nhột chết đi được!”
“Vậy, tướng công?”
“…Tùy nàng, muốn gọi gì thì gọi.” Chàng gãi đầu, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thêm năm mươi văn, một xu cũng không hơn.”
Chàng đi đến cửa, lại ngoái đầu nhìn ta, cười xấu xa: “Ăn nhiều đồ ngọt, cẩn thận đau răng đấy.”
3.
Qua mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, ta phát hiện ra những tật xấu thường thấy ở thái giám – tự ti, đa nghi, tham tiền – Giang Đắc Bảo đều có đủ.
Cũng may, cũng may, chàng không phải kẻ háo sắc hay bạo ngược, vừa khéo tránh được những điều ta ghét nhất. Ta quyết định sẽ cố gắng sống cho thật tốt. Dẫu hiện giờ chàng chưa mấy để mắt đến ta, nhưng ta tin rằng, sớm muộn gì cũng sẽ thu phục được trái tim chàng.
Ở hậu viện của cha ta, thân là thứ nữ không được sủng ái, chuyện gì ta cũng phải tự mình làm. Ta dùng mấy món đồ mình tự thêu đổi lấy một bó mạ non, trồng thẳng hàng thẳng lối trong sân. Lại dựng một cái chuồng gà nhỏ ở góc tường, mua hơn chục con gà con về nuôi.
Cuối cùng, ta còn nhận nuôi một con chó hoang què chân.
Đến khi Giang Đắc Bảo về nhà sau một tháng, trông thấy căn viện cũ kỹ nay đã khoác lên vẻ mới mẻ, sinh khí dạt dào, chàng gần như sững sờ.
Con chó què thì lập tức nhe răng gầm gừ với chàng. Ta vội kéo nó lại: “Đại Hoàng, đừng sủa! Đây là tướng công của ta, cũng là chủ nhân của ngươi!”
Vẻ mặt cau có của Giang Đắc Bảo liền cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể châm chọc một câu: “Gà bay chó sủa thế này, xem ra nàng sống cũng khá ung dung nhàn nhã đấy.”
Ta cười hì hì nói với chàng: “Không phải là ngày tháng của riêng ta, mà là ngày tháng của chúng ta.”
Ta kéo chàng vào chính sảnh: “Ta biết hôm nay chàng xuất cung, nên đã dậy sớm nấu cơm. Bát canh gà này ta hầm cả buổi sáng đó, chàng nếm thử một ngụm đi?”
Chàng bưng bát lên hớp một hơi, thản nhiên nói: “Hôm nay quả thực mở rộng tầm mắt. Đường đường là tiểu thư nhà quan, vậy mà cái gì cũng biết làm.”
“Ta còn biết nhiều thứ nữa kìa!” Ta đắc ý đưa qua một đôi đệm lót đầu gối, đường thêu tinh xảo, mũi chỉ dày dặn.
Chàng nghi hoặc nhận lấy: “Đây là… cho ta?”
“Lần trước ta thấy chàng cứ xoa đầu gối mãi, hẳn là trong cung làm việc phải nhanh nhẹn, chân cẳng cũng cần giữ gìn cho tốt.” Ta lật mặt sau của đệm lót ra, bên trong thêu hai đóa đào nở rộ tinh tế sống động, “Tướng công nhìn thấy nó sẽ nhớ đến ta, rồi sẽ sớm về nhà thôi.”
“Nhà…” Chàng lặp lại chữ này, ánh mắt phức tạp khó lường, cuối cùng lại lúng túng lầm bầm một câu: “Ai lại rảnh rỗi đến mức đi vạch đôi đệm lót ra mà xem.”
Đêm đó, chàng vẫn ngủ ngoài tiền sảnh.
Gian nhà không cách âm, ta nghe rõ tiếng chàng trở mình trên ghế, lăn qua lăn lại mãi, đến tận khuya vẫn chưa ngủ được.
Hôm sau, lúc Giang Đắc Bảo sắp đi, chàng đứng trước cửa chần chừ hồi lâu, cuối cùng tháo túi tiền trên người xuống, mặt căng thẳng nói: “Trong cung ta cũng chẳng dễ dàng gì, nàng tiêu xài tiết kiệm một chút.”
Chàng vừa rời đi, ta liền mở túi tiền ra đếm, bên trong có mười lạng bạc vụn. Ta vui sướng cất kỹ.
Không bao lâu sau, Giang Đắc Bảo cũng gửi lễ vật hồi đáp.
Một gói giấy dầu bọc bốn miếng bánh táo đỏ nhỏ, bên trong còn có một mẩu giấy.
Trên đó là mấy chữ xiêu vẹo khó coi: [Nương nương ban thưởng, ta không thích ăn đồ ngọt, bỏ đi thì phí.]
Ta bật cười thành tiếng, không cần nghĩ cũng biết, hẳn là người kia đã nghiêm mặt, mím chặt môi, cực kỳ miễn cưỡng viết ra mấy chữ này, sợ ta hiểu lầm là chàng cố tình đưa quà cho ta.
Thực ra, bánh táo đỏ đã hơi khô rồi. Nhưng ta vẫn cắn từng miếng từng miếng nhỏ, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Đã đọc truyện này nhg đợt đó ko có ngoại truyện nên buồn mãi. Giờ có ngoại truyện rùi cũng thấy an ủi, nhg làm dài thêm tí nữa về tiểu Giang khỏi bệnh có em bé thì tốt.
truyện hay xúc động quá mấy mom oi
Phần truyện của kiếp trước cực kỳ thích nữ9, mạnh mẽ kiên cường, biết là nam9 kiếp trước tốt với nàng, và nàng cũng đã dành cả 1 đời đền đáp ân tình đó cho chàng, nên sang đến kiếp thứ 2, có phụ mẫu huynh trưởng thương yêu, nàng đáng lẽ cũng nên biết ơn với điều đó, nhưng không, đầu toàn não yêu đương, lạnh nhạt với tình thân, chỉ mải mê chạy theo bóng hình kiếp sau của nam9, cứ tưởng nữ9 sẽ triệt để dứt khoát được với nam9, nhưng khi nghe thấy nam9 thật sự chỉ muốn mình làm thiếp của hắn, lại chỉ vì vài ba lời lại bỏ qua quá dễ dàng, không ưng.