“Đạn Mạc” Se Duyên - Chương 4
16
“Ôn công tử? Thật là duyên phận, từ lần đầu gặp ngươi ta đã muốn gặp lại, giờ lại tình cờ gặp ở đây.”
Tiểu sa di nở nụ cười nham hiểm, tay cầm dao tiến lại gần, ta quay người bỏ chạy, nhưng vấp phải rễ cây, ngã xuống đống lá rụng.
Không đau lắm, nhưng khi ta kịp đứng dậy thì đã quá muộn.
Xong rồi, có lẽ lần này ta không thoát được.
Nhưng cơn đau mà ta tưởng tượng không đến, Ôn Thanh Yến bất ngờ xuất hiện, đứng chắn trước mặt ta.
Ta không nhìn thấy tiểu sa di, chỉ thấy một vật đen tròn rơi mạnh xuống đất rồi lăn xuống sườn núi.
Hắn quay lại, nói với ta: “Tỷ tỷ, đừng sợ.”
Giọng nói khàn khàn, vì ngay trước ngực hắn có một con dao cắm sâu vào.
Lưỡi dao đã cắm hết vào ngực, theo vị trí này thì có lẽ đã đâm trúng phổi.
“Không sao đâu, ta không đau, tỷ xem, không có máu đâu mà…”
“Ngươi nói dối.”
Áo đen đã ướt đẫm một mảng lớn.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa mở miệng đã ho ra một ngụm máu, rồi vội vàng lau đi, sợ ta hoảng sợ.
“Đừng sợ, lát nữa chúng ta sẽ xuống núi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bôi chút thuốc là…”
Ta ngắt lời hắn: “Không kịp đâu.”
“Cái gì…”
Từ xa, một nhóm người ăn mặc như dân làng đã chạy tới. Ôn Thanh Yến dường như nhận ra điều gì đó: “Tỷ tỷ, đừng đi…”
Mọi người vây quanh hắn, khuôn mặt và ngọc bội đeo bên hông đã nói lên tất cả.
“Tiểu thế tử?”
“Đúng rồi, là tiểu thế tử!”
“Thế tử bị thương rồi, mau gọi thần y tới!”
Trong đạn mạc từng nói, thần y có thể cứu sống người từ cõi chết trở về, đã nhiều lần cứu Ôn Thanh Yến khỏi nguy nan, hơn nữa lần này hắn bị thương cũng không nặng lắm…
Khi ta lùi lại, đôi chân run lên bần bật.
“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?”
Ôn Thanh Yến gọi ta.
Ta không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn bọn họ luống cuống cầm máu cho hắn.
Hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, bởi khi cất lời lần nữa, giọng hắn rõ ràng trở nên hoảng loạn: “Tỷ tỷ, tỷ định bỏ đi?”
“Tỷ tỷ, ta đau lắm, máu chảy nhiều quá, ta sợ lắm, đừng bỏ đi có được không?”
Ôn Thanh Yến bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống, ta không ngờ hắn có thể khóc nhiều như vậy.
Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng bị mọi người đè lại: “Thế tử, cẩn thận vết thương, thần y, thần y đến chưa!”
“Cút, tất cả cút hết cho ta!”
Hắn hét lên khàn khàn, lồng ngực phập phồng dữ dội, máu lại trào ra.
Không được, ta không thể ở lại nữa, nếu không hắn…
Ta quay người chạy, bắt đầu đi nhanh rồi dần dần chuyển thành chạy.
Toàn bộ khu rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của hắn: “Ôn Hoài Nguyệt, đừng đi!”
Nhưng tiếng hét đột ngột im bặt, không biết hắn đã ngất hay bị thần y đánh ngất.
17
Đã hơn nửa năm kể từ khi ta trở lại Kinh thành, giờ ta đã đính hôn với Vệ Hầu, chỉ còn đợi đến ngày lành tháng tốt vài ngày nữa để trở thành thê tử của hắn.
” Ôn tiểu thư, nàng nên nhìn về phía trước, thứ muội của nàng chắc chắn cũng không muốn nàng mãi buồn rầu thế này.”
Tên thị vệ thân cận của Vệ Hầu an ủi ta, ân cần như vậy, không trách được Vệ Hầu lại thích hắn.
Mọi người đều nghĩ rằng Ôn Khinh Yến đã bị thổ phỉ giết hại khi đi lễ Phật, dù sao trong Ôn phủ có rất nhiều thứ nữ, mất đi một người không được sủng ái cũng chẳng ai để ý.
Một vài người có xót xa vài ngày, rồi cũng chẳng ai quan tâm nữa.
Nhưng ta thì khác, hầu như đêm nào ta cũng mơ thấy hắn.
Mơ thấy khuôn mặt kinh hãi và tuyệt vọng của hắn khi ta bỏ đi hôm đó.
Đêm nay, ta lại choàng tỉnh từ cơn ác mộng, và đạn mạc lại xuất hiện.
【Yến ca vì cứu Ôn Hoài Nguyệt mà bất chấp tất cả.】
【Đoạn ấy ta khóc suốt, Yến ca thật thâm tình.】
【Đúng vậy, khi nào thì tỷ của ta mới hiểu được tấm lòng của Yến ca!】
【Yến ca thực ra từ lâu đã có tình cảm với Ôn Hoài Nguyệt rồi, trước đây ngăn cản Vệ Hầu cũng là do ghen tỵ!】
【Khi nào Yến ca mới quay lại đây? Thê tử của hắn sắp bỏ đi với người khác rồi!】
Điều này còn đáng sợ hơn cả cơn ác mộng của ta.
Từ khi trở về sau chuyến đi lễ Phật, ta có thể nhìn thấy đạn mạc bất cứ lúc nào. Lúc đầu, chúng chỉ đơn giản là thông tin bình thường, chẳng hạn như Ôn Thanh Yến đã hồi phục hoàn toàn dưới sự chữa trị của thần y.
Ví dụ như hắn đã bắt đầu tiếp nhận những cựu thần của cha mình, thế lực như rễ cây mọc sâu dưới lòng đất, bắt đầu thâm nhập và bám rễ vào hoàng quyền để giành lấy quyền lực.
Nhưng dần dần, nội dung đạn mạc trở nên kỳ lạ.
Như những gì vừa rồi.
Ta vốn là nữ phụ ác độc, Ôn Thanh Yến sao có thể có tình cảm với ta được?
【Thực ra Ôn Hoài Nguyệt đã động lòng với Yến ca từ lâu rồi.】
【Đúng thế, ta cũng thấy vậy, từ khi biết Yến ca không phải đệ đệ của cô ấy, rõ ràng mối quan hệ trở nên mờ ám, đến mức có thể kéo sợi tơ ái tình rồi!】
Ta ép bản thân không nghĩ đến Ôn Thanh Yến, đạn mạc mới dần biến mất.
Trước đây, chỉ cần gặp Ôn Thanh Yến thì đạn mạc mới xuất hiện, bây giờ chỉ cần nghĩ đến hắn, đạn mạc cũng hiện lên.
Thật phiền phức!
18
Ngày thành thân nhanh chóng đến.
Để tránh tai mắt người đời, ta mặc hỷ phục đỏ rực và ngồi vào kiệu hoa để đến phủ Vệ Hầu.
Vệ Hầu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Ta và tên thị vệ đổi chỗ, hắn khoác hỷ phục tương tự và cùng Vệ Hầu bái đường thành thân, bước vào động phòng, còn ta thì trốn vào biệt viện.
Dù chỉ là người thay thế, nhưng suốt một ngày chải chuốt và chuẩn bị lễ nghi ở Ôn phủ đã khiến ta mệt mỏi và đói bụng, chưa kịp thay áo cưới đã ăn sạch điểm tâm trên bàn.
【Yến ca, nhanh lên, thê tử của ngươi sắp bỏ trốn với người khác rồi!】
【Yến ca thật oai phong!】
【Yến ca đẹp trai quá!】
Đạn mạc lại bắt đầu hiện lên liên tục, mà toàn là những lời khen vô nghĩa.
Nhưng rõ ràng ta không hề nghĩ về Ôn Thanh Yến.
【Yến ca nhất định phải khiến Ôn Hoài Nguyệt không thể xuống giường được!】
Câu này làm ta hoảng hốt đến mức nghẹn luôn.
Nước, nước, nước!
Từ xa, một chén trà được đưa tới, ta vội vàng uống cạn, rồi ai đó vỗ nhẹ lưng giúp ta thở đều.
“Tỷ tỷ, cẩn thận chút.”
Tiếng choang vang lên, chén trà rơi xuống đất và vỡ tan.
“Ôn, Ôn Thanh Yến…”
Gần một năm không gặp, Ôn Thanh Yến đã cao hơn, vai cũng rộng hơn, càng thêm vẻ trưởng thành. Dù đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm đến đáng sợ.
“Ngươi còn một năm nữa mới…”
“Sao vậy, tỷ tỷ không hoan nghênh ta sao?”
Ôn Thanh Yến ngồi xuống, lau vết nước bên miệng ta: “Hay tỷ tỷ không muốn ta trở về, tỷ vẫn lạnh lùng như trước, phải không? Ta đã đỡ cho tỷ một dao, đây là cách tỷ đối xử với ta sao? Quá khiến ta đau lòng rồi.”
Dù hắn nói vậy, nhưng không có chút biểu hiện gì là đau lòng thật sự, giống như người đầy tuyệt vọng cách đây một năm không phải hắn.
“Vậy ngươi đã khỏi hẳn chưa?”
Hắn bật cười: “Tỷ muốn nghe câu trả lời nào, khỏi hay chưa khỏi?”
Thấy hắn cười, ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức bị hắn đè xuống giường.
19
Trong lúc hỗn loạn, cổ áo hắn mở rộng, để lộ lồng ngực săn chắc, rồi hắn nắm lấy tay ta đặt lên đó.
Cảm giác ấm áp, ta có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, nhưng cũng chạm phải một vết sẹo lồi lên.
“Tỷ tỷ, chỗ này đau lắm.”
Ta không rõ hắn đang nói về vết sẹo hay trái tim.
“Đau thì đi tìm đại phu.”
Ta rút tay lại, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ hắn phát hiện ra bàn tay ta đang run rẩy và ánh mắt không ổn định của mình.
“Tỷ tỷ thật sự không muốn nhìn thấy ta sao? Không muốn gặp lại đệ đệ của mình?”
“Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, và ngươi cũng không phải đệ đệ của ta… Hôm nay là ngày ta thành thân, lát nữa phu quân sẽ tới, ngươi mau đi đi.”
Ta cố gắng khuyên nhủ hắn, không dám cũng không muốn căng thẳng với hắn.
“Phu quân?” Hắn cười nhạt, “Là Vệ Hầu, người đang ân ái với tiểu thị vệ của hắn sao?”
Ta giật mình: “Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Ôn Thanh Yến hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dạy cho hắn một bài học, trong đêm tân hôn thì để hắn ngủ một giấc thôi, dám lừa gạt nàng mà giấu ta.”
【Ngủ một giấc là còn nhẹ, làm cho hắn bất lực luôn đi!】
【Cuộc sống hạnh phúc của Vệ Hầu đã tiêu tan, ha ha ha…】
【Đó là cái giá phải trả khi chọc vào Yến ca.】
Nhưng theo như đạn mạc trước đó, Ôn Thanh Yến không hề e dè Vệ Hầu, chưa bao giờ ra tay với hắn. Điều này khiến ta có linh cảm không tốt.
“Ngươi đến Kinh thành là để làm gì?”
“Làm gì sao?” Ôn Thanh Yến cười nhẹ, rồi cúi xuống ghé sát tai ta, “Đương nhiên là để cướp dâu rồi.”
“Nhưng ta là tỷ tỷ của ngươi!”
“Vừa nãy tỷ tỷ chẳng phải đã nói sao? Tỷ từ lâu đã biết ta không phải đệ đệ của tỷ, chúng ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, thì có gì là không thể?”
20
Ôn Thanh Yến đã trở về sớm hơn dự kiến, hắn đã tìm ra sự thật về việc cha hắn bị vu oan, đã giết kẻ thù và khôi phục lại thân phận.
Hiện giờ, hắn là Ôn Hầu, quyền lực khuynh đảo triều đình.
Những điều này ta đều biết từ đạn mạc.
【Chuyện Vệ Hầu thích nam nhân đã lan ra khắp Kinh thành, Hoàng đế biết chuyện, phạt hắn phải về Giang Nam và vĩnh viễn không được quay lại Kinh thành. Dù hắn thật đáng thương, nhưng ta không nhịn được cười.】
【Đó là cái giá phải trả khi chọc vào Yến ca!】
【Thế còn Hoài Nguyệt của chúng ta thì sao?】
【Yến ca đã chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ cần nói rằng Vệ Hầu lừa cưới, thực ra Ôn tiểu thư chưa hề thành thân, Hoàng đế vì muốn chuộc lỗi thay cho Vệ Hầu mà đã phong cho Ôn tiểu thư làm huyện chủ!】
【Wow, tỷ tỷ của ta và Yến ca bây giờ là ngang hàng rồi, điều này ở thời cổ đại là rất hiếm!】
【Đúng vậy, ai mà dám chọc vào tỷ của ta, không cần Yến ca ra tay, tỷ ấy cũng đủ sức nghiền nát họ rồi!】
21
Ta gặp lại Ôn Thanh Yến khi Hoàng đế triệu ta vào cung.
Vì chuyện của Vệ Hầu, Hoàng đế cảm thấy quá áy náy nên muốn ban cho ta một mối hôn sự. Trong điện Bàn Long, một đám công tử thế gia quỳ la liệt.
Hoàng đế bảo ta chọn ai thấy vừa mắt thì người đó sẽ làm phu quân của ta.
Ta nhìn qua, toàn là người quen, đều là những kẻ mà hôm đó trong tiệc thu ta đã dùng đạn mạc để dò xét. Kẻ thì phẩm hạnh không tốt, kẻ thì lại là người của Ôn Thanh Yến.
Ta đang định từ chối thì Ôn Thanh Yến vội vã bước vào từ ngoài điện.
Hắn nhìn ta một cái rồi quỳ xuống: “Bệ hạ, thần và huyện chủ có tình cảm sâu đậm, kính mong bệ hạ ban hôn!”
Kể từ ngày hắn nói muốn cướp dâu, hắn không xuất hiện nữa, nay tái ngộ, cả người trông mệt mỏi rã rời, bộ y phục hôm ấy vẫn chưa thay, nhiều chỗ đã rách nát, thậm chí có cả vết máu. Không biết là hắn bị thương hay đó là máu của người khác.
“Nhưng Ôn Hầu trở về muộn rồi, ngươi phải xếp sau tất cả.”
Hoàng đế lười nhác chỉ về phía ngoài đại điện.
Ôn Thanh Yến không nhúc nhích, nghiến răng: “Thần đã bình định giang hồ loạn lạc, muốn dùng công trạng đổi lấy ân điển…”
Hoàng đế gật gù: “Cũng đáng lắm. Được rồi, Thanh Yến, nói cho trẫm nghe, ngươi muốn cưới huyện chủ vì lý do gì?”
Giọng Hoàng đế có vẻ không đúng, như thể cố tình đặt câu hỏi này.
“Trước đây, Thanh Yến chỉ có thể mượn thân phận thứ nữ của Ôn gia để giữ mạng, không phải cố tình giấu diếm. Ta cũng muốn sớm khôi phục thân phận và nói cho Hoài Nguyệt biết sự thật, nhưng lúc đó ta không có quyền thế, chỉ có con đường chết, thậm chí còn có thể liên lụy đến Hoài Nguyệt. Vì thế ta chỉ có thể nhẫn nhịn, chôn giấu tình cảm vào trong lòng. Còn bây giờ, ta không muốn che giấu nữa.
“Ôn Hoài Nguyệt, ta thích nàng, nàng có thể để ta làm phu quân của nàng không?”
Ta há miệng nhưng không biết nói gì.
“Xem ra huyện chủ không muốn để ngươi làm phu quân rồi. Vậy đến người kế tiếp…”
“Không, ta đồng ý!”
22
Từ ngày được ban hôn trong đại điện, đạn mạc không còn xuất hiện nữa.
Cho đến đêm tân hôn của ta và Ôn Thanh Yến, ta đã mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ, mọi thứ tối đen như mực, chỉ có hai giọng nói vang lên.
“Báo cáo chủ hệ thống, mã số 007 đã hoàn thành nhiệm vụ thành công!”
“Tốt lắm, lần này tình tiết rút gọn khá tốt, bây giờ người đọc không còn thích những truyện dài hơn một triệu chữ nữa, một số tình tiết hoàn toàn có thể lướt qua, ví dụ như sử dụng đạn mạc, vừa tạo xung đột, vừa đẩy nhanh tiến độ.”
“Tháng này thưởng thêm cho ngươi.”
“Vẫn là do ngài chỉ đạo giỏi, những đạn mạc đó không có câu nào thừa cả, toàn là nội dung tinh gọn.”
“Thôi được rồi, mau tiến vào thế giới tiếp theo đi.”
“Rõ, thưa sếp!”
Hết.