“Đạn Mạc” Se Duyên - Chương 2
06
Tiệc thu cũng chỉ là ngắm hoa cúc và làm thơ, kiểu giả vờ tao nhã này ta không làm được. Vì có thiết lập là nhân vật ngốc nghếch, từ nhỏ ta đã không hợp với việc đọc sách, hễ nhìn thấy sách là buồn ngủ.
May mắn thay, tiệc thu còn có mục đích khác là tạo cơ hội cho các công tử thế gia và tiểu thư quý tộc chưa thành hôn trong kinh thành làm quen với nhau.
Ta kéo Ôn Thanh Yến đi quanh yến tiệc.
【Wow, toàn là soái ca!】
【Chảy nước miếng…】
【Thật muốn có thêm vài tập như này nữa!】
Đạn mạc đến rồi!
Ta lập tức hăng hái lên, chọn mục tiêu đầu tiên —Trương công tử của An Bá phủ.
Trương công tử phong lưu, học thức sâu rộng, gia thế vững chắc, cũng là một lựa chọn không tồi. Dù cha ta là quan trong triều, nhưng so với thế gia như nhà họ Trương thì vẫn còn kém một chút.
Nếu không, tại sao Ôn Thanh Yến lại dám tìm cách báo thù ta, chính vì nhà họ Tạ và nhà họ Ôn không đủ khiến hắn kiêng dè.
【Đây chẳng phải là Trương công tử sao, nhân phẩm và gia thế đều tuyệt vời!】
Quả nhiên, ta biết ánh mắt của mình không tệ mà.
【Đúng vậy, sau này có thể làm thuộc hạ của Yến ca, nhất định không tồi!】
Ta vội vã đổi hướng, tránh xa Trương công tử, chạy thẳng đến chỗ Triệu công tử, con trai thủ phụ.
【Triệu công tử cũng đẹp trai quá, không hổ danh là cánh tay đắc lực của Yến ca!】
Không sao, tiệc thu có nhiều công tử thế gia như vậy, ta không tin tất cả đều là người của Ôn Thanh Yến!
Nhưng sau một vòng, cả đạn mạc đều tràn ngập 【người của Yến ca】.
Ta ngồi phịch xuống ghế đá, chán nản. Tuy Ôn Thanh Yến là phản diện, nhưng đó chỉ vì hắn đối nghịch với lợi ích của nam chính, chứ không có nghĩa là năng lực của hắn kém.
Hơn nữa, dựa theo đạn mạc, tương lai gần như cả triều đình đều là người của Ôn Thanh Yến, có thể nói hắn thực sự là quyền thần.
Vậy ta còn chạy đi tìm chỗ nào nữa chứ!
07
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại gấp gáp đi tìm phu quân như vậy…”
Ôn Thanh Yến từ nãy đến giờ luôn ủ dột, ta cũng phần nào đoán được suy nghĩ của hắn qua những dòng đạn mạc. Hiện tại, hắn muốn kết giao với các công tử thế gia, nhưng vì ta, hắn không có cơ hội.
“Để tìm cho ta một chỗ dựa.”
Ta thở dài nặng nề, tại sao lại khó đến thế?
Nghe vậy, Ôn Thanh Yến đột ngột ngẩng đầu lên: “Dựa vào bọn họ… Ý ta là, không nhất thiết phải dựa vào nam nhân, tỷ còn có thể dựa vào chính mình… hoặc dựa vào ta…”
Ta không có kiên nhẫn nghe hắn giảng đạo lý: “Không dựa vào họ thì dựa vào ngươi sao?”
Ta cảm thấy vô cùng thất bại, quên mất giới hạn, lại hét vào mặt hắn như ngày xưa.
Ta biết mình không thông minh, nên lựa chọn tốt nhất với ta không phải là đấu đá trong phủ hay trong cung để xoay chuyển cuộc đời, mà là tìm một phu quân tốt để rời xa tất cả.
Đột nhiên, đạn mạc lại hiện lên.
【Đây chẳng phải là Vệ Hằng, Vệ Hầu gia, người duy nhất không chịu khuất phục dưới trướng Yến ca sao!】
【Yến ca đã mời hắn ba lần nhưng đều bị từ chối, chỉ vì nhà hắn đủ mạnh, ngay cả Yến ca cũng không làm gì được hắn. Nếu không vì Vệ Hầu không muốn tranh đoạt quyền lực, hắn cũng sẽ là kình địch lớn của Yến ca!】
【Cho ta Vệ Hầu cũng được, cần gì ai nữa!】
Quả thật là người sinh ra dành cho ta, điều quan trọng nhất là, hắn từng ngỏ ý cầu hôn ta!
Chỉ là lúc đó, vì mẫu thân muốn tác hợp ta với Tạ Ngôn nên đã khéo léo từ chối.
08
Thấy ánh mắt ta sáng lên, khác hẳn vẻ chán nản vừa rồi, Ôn Thanh Yến cũng nhìn theo hướng ta nhìn và thấy Vệ Hầu.
Sắc mặt Ôn Thanh Yến trông khó coi.
“Tỷ tỷ, Vệ Hầu tuy thân phận cao quý, nhưng phủ đệ của hắn lại không ở Kinh thành, đường xá xa xôi, không phù hợp với thân thể yếu ớt của tỷ… Hơn nữa, tỷ tỷ cũng chưa hiểu rõ hắn, không biết phẩm hạnh ra sao, liệu có đáng để gửi gắm cả đời…”
Không trách Ôn Thanh Yến phản ứng như vậy, triều đình vốn là nơi đầy rẫy sóng ngầm, đấu tranh quyền lực không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Chỉ cần không thuộc về phe mình, đều là kẻ thù.
Bây giờ thế lực của Ôn Thanh Yến chắc chắn đã dần dần thâm nhập, tiếp xúc và nắm rõ thái độ của mọi người.
Dù Vệ Hầu đã nhiều lần khẳng định mình không màng tranh đoạt, nhưng lịch sử từng có nhiều kẻ “giả heo ăn hổ” như vậy. Với tâm cơ của Ôn Thanh Yến, hắn vẫn luôn kiêng dè và đố kỵ với những người như Vệ Hầu, kẻ không chịu khuất phục trước hắn.
“Ôn tiểu thư, nghe nói nàng đã từ chối lời cầu hôn của Tạ gia?”
Vệ Hầu tuy không đẹp như Ôn Thanh Yến, nhưng đường nét khuôn mặt sắc sảo, toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ, cũng là giấc mộng của không ít tiểu thư quý tộc trong Kinh thành.
“Ta và biểu ca không có tình cảm…”
Ta cũng bắt chước các tiểu thư khác, làm ra vẻ e ấp, khuôn mặt Vệ Hầu lập tức đỏ ửng.
“Vậy, Ôn tiểu thư có muốn cùng ta đi dạo thuyền trên hồ không?”
“Ta nguyện ý…”
Ta còn chưa kịp nói hết câu, đã nghe thấy tiếng thét kinh hoàng.
Từ xa, Ôn Thanh Yến ngã xuống đất, ôm lấy mắt cá chân, nước mắt rưng rưng nhìn ta đang chạy tới: “Tỷ tỷ thứ tội, Khinh Yến không cố ý làm phiền, chỉ là ta bị trẹo chân, chắc sẽ sưng mất…”
Sưng rồi chứ không phải là chắc sẽ sưng.
Dù mang giày vớ, ta vẫn có thể thấy mắt cá chân của hắn sưng to rõ rệt.
Ta chẳng màng đến hình tượng, ngồi xổm xuống: “Sao ngươi lại ngã giữa đường thế này?”
Ta định đưa hắn đi chữa trị, thì thấy mấy công tử thế gia cũng vây lại.
” Ôn tiểu thư không sao chứ?”
“Ta biết chút y thuật, có thể giúp nàng xem qua.”
“Ngự y nhà ta giỏi về chữa trẹo chân…”
Chẳng phải đây là những công tử thế gia mà đạn mạc vừa nhắc đến sao?
“Tốt quá, vậy ta giao muội muội cho các vị, xin hãy chăm sóc tốt cho nó.”
Sự bao dung cao thượng của ta làm chính ta cũng cảm động.
Quan trọng nhất là, ta đã có mục tiêu, thật tiện để thoát khỏi kẻ phiền phức này.
09
Trên mặt hồ, ta ngồi trên thuyền với Vệ Hầu, hắn đã gọi ta mấy lần, ta mới tỉnh lại.
“Xin lỗi Vệ Hầu, ngài vừa nói gì sao?”
“Ta đang nói, Ôn tiểu thư đang nghĩ về người trong lòng phải không?”
Vệ Hầu uể oải tựa vào lan can, trên môi nở một nụ cười khó hiểu.
Ta chợt giật mình, cảm thấy có gì đó không ổn.
Ta cười gượng: “Vệ Hầu đùa rồi, ta đã hủy hôn với biểu ca…”
Vệ Hầu lắc đầu, rời khỏi lan can, đứng thẳng người nhìn ta chăm chú, như thể muốn nhìn thấu ta: “Đó chỉ là chuyện hôn nhân do phụ mẫu quyết định, không cần cũng chẳng sao. Ta đang nói đến người mà Ôn tiểu thư giấu trong lòng.”
Nói rồi, hắn chỉ tay vào trái tim mình.
Người giấu trong lòng?
Ta nhìn xuống ngực mình, giờ chỉ có mối đe dọa lớn là Ôn Thanh Yến nằm trong lòng ta.
Nhưng chuyện đó không thể nói với người ngoài.
Thấy ta không trả lời, Vệ Hầu khẽ cười: ” Ôn tiểu thư, người thẳng thắn không nói lời bóng gió, ta và nàng đều chẳng thể tự mình quyết định, không thể ở bên người mình yêu.”
Vệ Hầu thở dài, ép sát vào người một thị vệ tuấn tú đứng cạnh: “Vì chúng ta giống nhau, ta có thể cùng cô nương chống đỡ thế gian này. Nàng gả cho ta, sẽ tránh được ánh mắt thế tục, còn có thể ở bên người mình yêu.”
“Hơn nữa, ta sắp đi Giang Nam, rời xa Kinh thành thị phi.”
Ta há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Ta chỉ tay vào hai người họ, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi… thích nam nhân sao?”
Nếu các thiếu nữ trong Kinh thành biết, giấc mộng của họ sẽ biến thành ác mộng mất!
Mặt thị vệ tuấn tú lập tức đỏ bừng, đẩy Vệ Hầu ra, nhưng Vệ Hầu không chịu buông tay, mắt nhìn ta chăm chú.
“Ngươi không phải cũng thích nữ nhân sao?”
10
Lời này từ đâu mà ra!
Ta là một người hoàn toàn bình thường…
“Nói bậy!”
Ta tức đến đỏ mặt, nhưng Vệ Hầu lại nghĩ ta ngượng ngùng, quả quyết nói:
“Ngươi tưởng ta không nhận ra sao? Tiểu nha đầu luôn đi theo ngươi ấy.”
Tiểu nha đầu đi theo ta?
Gần đây ta luôn mang theo mama và…
“Ngươi luôn đưa nàng ấy đi khắp nơi, vừa rồi nàng còn cố tình trẹo chân để ngăn ngươi đi dạo thuyền với ta.”
Hắn đang nói đến Ôn Thanh Yến!
“Vệ Hầu hiểu lầm rồi…”
Vệ Hầu cười đầy ẩn ý, ngắt lời ta: “Dù Ôn tiểu thư có che giấu tốt thế nào thì ánh mắt nàng ấy khi nhìn nàng cũng không hề trong sáng đâu.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “trong sáng”.
Không trong sáng…
Hắn có ánh mắt như thế nào? Rõ ràng là ánh mắt đầy nhục nhã và oán hận.
Đúng là hiểu lầm to lớn!
Nhưng ta không thể giải thích, mặt ta càng đỏ hơn.
Vệ Hầu nhìn ta đầy tự mãn, nhưng một lát sau lại thoáng chút tiếc nuối: “Ta đã phát hiện từ lâu rồi, chỉ là lúc đó ta đến muộn một bước. May mà Ôn tiểu thư tỉnh ngộ sớm, hủy hôn với biểu ca của nàng. Biểu ca của nàng chắc chắn sẽ không thể chấp nhận việc được thê tử mình có người trong lòng, nhưng ta thì có thể.”
Hóa ra trước đây hắn cầu hôn ta vì lý do này, thật là nực cười!
Ta rõ ràng là một nữ phụ ác độc đàng hoàng, sao có thể để người khác hiểu nhầm như vậy?
Nhưng không biết vì sao, ta lại chợt nhớ đến ánh mắt nóng bỏng hôm đó bên suối nước nóng và bàn tay to lớn đặt lên cổ ta…
“Vệ Hầu thực sự hiểu lầm rồi, nàng không phải nha hoàn, mà là thứ muội của ta.”
Vệ Hầu và tên thị vệ đều đơ người lại: “Vậy thì, thật là… đáng tiếc.”
Tên thị vệ tuấn tú rõ ràng tỏ ra buồn bã, siết chặt lấy Vệ Hầu, và Vệ Hầu cũng vòng tay ôm lại hắn.
Ta nghiến răng quyết định: “Ta đồng ý lấy ngài.”
Thế cũng tốt, có một phu quân gia thế hiển hách, có thể sau này sẽ là chỗ dựa cho ta, lại còn giúp hai người yêu nhau. Còn cần gì nữa?