“Đạn Mạc” Se Duyên - Chương 1
01
Ta đang thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, cả người mơ màng buồn ngủ.
“Ngươi dám tranh giành nam nhân với tiểu thư, đúng là phản rồi!”
Mama kéo thứ muội, Ôn Khinh Yến, quỳ xuống bên bờ suối, một cái tát mạnh giáng lên mặt nàng ta.
Làn da trắng mịn lập tức hiện rõ dấu năm ngón tay thô kệch.
Âm thanh giòn tan khiến ta từ từ mở mắt.
“Khinh Yến à, Tạ công tử là biểu ca, cũng là phu quân tương lai của ta. Ta biết ý định của ngươi. Nếu ngươi hầu hạ tốt, sau này có lẽ ta sẽ cho ngươi làm thiếp.”
Ôn Khinh Yến là con của ngoại thất của cha ta. Mấy năm trước, sau khi mẹ nàng qua đời vì bệnh, nàng được đưa về phủ.
Về địa vị, nàng thậm chí còn không bằng con thứ, chỉ có thể coi là con riêng.
Vậy nên, cho nàng ta làm thiếp trong phủ đã là may mắn lắm rồi.
Ôn Khinh Yến nằm rạp trên mặt đất một lúc mới chầm chậm đứng dậy.
Bây giờ đã là mùa thu, vậy mà nàng ta vẫn mặc một chiếc áo mỏng. Nhiệt hơi nước nóng phả vào người khiến chiếc áo dính sát vào cơ thể, làm nổi bật dáng hình thanh tú của nàng.
Nhìn vòng eo thon thả và đôi chân dài ẩn dưới lớp váy thẳng tắp, ta cảm thấy bực bội.
Sao nàng ta lại xinh đẹp đến vậy?
Ánh mắt ta dừng lại trên khuôn ngực phẳng lì của nàng ta, cơn ghen tị kỳ lạ mới dần lắng xuống.
Dù khuôn mặt có đẹp đi chăng nữa, thì cũng chỉ là đồ ngực phẳng mà thôi.
Ta không khỏi ưỡn bộ ngực kiêu hãnh của mình ra.
Ánh mắt Ôn Khinh Yến lập tức tối lại, hai tay nàng ta nắm chặt đất, chìm sâu vào bùn.
Ta thầm nghĩ, đúng như ta đoán, nàng cũng có điểm ghen tị với ta.
“Khinh Yến xin cảm tạ tỷ tỷ…”
“Còn không mau lại đây xoa bópcho ta?”
02
Tay của Ôn Khinh Yến to hơn những cô nương bình thường, nhưng trắng trẻo và mềm mại. Ta thích nàng ta xoa bópcho mình hơn cả các mama và nha hoàn khác.
Quả nhiên, đôi tay biết cầm kỳ thi họa này khác biệt, khi chạm vào ta, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, vô cùng cẩn trọng.
Đột nhiên, vài dòng chữ hiện ra trước mắt ta.
【Nữ phụ ác độc thật ngu ngốc, đến mức không nhận ra thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang!】
【Rồi nàng ta sẽ phải trả giá vì dám làm nhục Yến ca của ta. Đợi đến khi bị chém thành từng mảnh cho chó ăn đi!】
【Tay của Yến ca thật đẹp, đặc biệt là khi giết người. Ngón tay thon dài của chàng ấy có thể bóp cổ nàng ta chỉ trong một cái nhấc tay!】
Ta từ từ ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn thấy cằm của nàng ta, rồi là một phần cổ trắng ngần cúi xuống.
Ôn Khinh Yến ngoan ngoãn quỳ bên bờ suối nước nóng, trên mặt còn in dấu bàn tay, đang xoa bópcho ta.
Ôn Khinh Yến không ngờ ta sẽ ngẩng đầu, nàng ta cúi nhìn ta từ trên cao, như thể đang chìm trong một ảo tưởng nào đó, ánh mắt nóng bỏng đến đáng sợ.
Như thể muốn thiêu chết ta vậy.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khiêm nhường, cung kính thường ngày.
Ta hoàn toàn ngơ ngác.
Đầu ta trống rỗng, chỉ nghĩ về những dòng chữ ta vừa thấy, giờ chúng đã biến mất.
“Tỷ tỷ, Khinh Yến xoa bóp không tốt sao?”
Ôn Khinh Yến đã thu lại ánh mắt vừa rồi, nàng ta cúi thấp đầu, ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ ta, rồi dần dần dùng lực. Ta vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khó thở.
Ta nhớ lại những dòng chữ kia —【Tay của Yến ca thật đẹp, đặc biệt là khi giết người, ngón tay thon dài của chàng ấy có thể bóp cổ nàng ta trong chớp mắt】.
Nàng định giết ta sao?
Chỉ ba dòng chữ ngắn ngủi, nhưng nội dung khiến ta không thể tiêu hóa nổi. Trong lúc hoảng loạn, ta bất giác khóc, nước mắt rơi lên tay Ôn Khinh Yến khiến nàng ta ngẩn người.
Nàng ta nhìn bàn tay mình với vẻ mơ hồ khó hiểu, rồi lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta.
“Tỷ tỷ khóc rồi? Là vì ta sao?”
03
“Tỷ tỷ thực sự thích Tạ công tử đến vậy sao?”
Nàng ta có vẻ lo lắng và bối rối, bàn tay cũng nới lỏng ra.
Không còn bị kiềm chế nữa, ta bình tĩnh lại. Dù những dòng chữ đó là ảo giác của ta hay gì đi nữa, ta cũng không muốn thể hiện điều đó.
Lúc này, mama mang đến bình sữa đu đủ được ban thưởng từ trong cung, đưa cho Ôn Khinh Yến.
“Còn không mau xoa bóp cho tiểu thư!”
Ôn Khinh Yến nhận lấy bình sữa, quen thuộc thoa lên tay, chuẩn bị bôi lên người ta, thì ta nắm chặt tay nàng lại.
“Đổi người.”
Nàng nhìn ta khó hiểu: “Mỗi lần đều là Khinh Yến giúp tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại muốn đổi người?”
Ta nghiến răng: “Khinh Yến cũng đã mười bảy rồi nhỉ? Phu quân tương lai của ngươi sẽ không thích ngực phẳng đâu. Để tỷ tỷ giúp ngươi.”
Mặt Ôn Khinh Yến đỏ bừng, rồi lập tức hoảng loạn có thể nhìn thấy rõ.
“Không cần phiền tỷ tỷ, ta mang về…”
Ta liếc mắt ra hiệu cho mama, bà ấy xắn tay áo, giữ chặt nàng ta, cánh tay thô to hơn cả đùi của Ôn Khinh Yến.
Ta liền lao tới: “Ngươi đã giúp tỷ tỷ nhiều lần như vậy, để tỷ tỷ giúp lại ngươi…”
Vừa nói, ta vừa kéo áo nàng ta.
Không biết nàng ta buộc áo kiểu gì mà kéo mãi không mở ra được, vậy ta làm sao xác nhận những gì ta thấy?
Trong lúc cả hai vật lộn, ta đột nhiên cảm nhận được một vật cứng.
Ôn Khinh Yến vẫn quỳ bên bờ suối nước nóng, giờ bị mama giữ chặt đầu, ngả ra sau nằm dưới đất, ta thì vừa mới hấp tấp lao tới, cơ thể ướt đẫm không một mảnh vải trên người.
Người bên dưới cũng không còn giãy giụa, chỉ có mama vẫn giữ chặt: “Tiểu thư, mau cởi đồ nàng ta ra, lão thân cũng muốn xem tiểu yêu này có tài cán gì mà mê hoặc nam nhân!”
Mặt Ôn Khinh Yến đỏ rực như muốn nhỏ máu, nhưng còn đỏ hơn cả khuôn mặt nàng ta là đôi mắt rực lửa: “Tỷ tỷ, đó là ngọc bội của ta…”
04
Mấy ngày liền ta không ăn, không ngủ được.
Những dòng chữ lúc có lúc không, nhưng dựa vào những gì xuất hiện gần đây, ta đã xâu chuỗi được vài thông tin hữu ích.
Hóa ra ta đang ở trong một thế giới giống như trong một cuốn tiểu thuyết, và ta cùng Ôn Khinh Yến đều là nhân vật trong đó. Điểm khác biệt là, ta là nữ phụ ác độc ngực to não nhỏ, còn thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang.
Nhiệm vụ của ta…
Ta cũng biết những chữ hiện ra đó gọi là “đạn mạc”, là ý kiến của độc giả về diễn biến câu chuyện.
Từ đạn mạc mà xem, Ôn Khinh Yến rất được yêu thích.
Tên thật của Ôn Khinh Yến là Ôn Thanh Yến, cũng chính là “Yến ca” trong đạn mạc, người quyết đoán, vô tình, tâm cơ thâm sâu, lại giết người không gớm tay.
Tóm lại, tất cả những gì diễn ra hiện tại đều là do hắn giả trang để ẩn nhẫn.
Giờ ta đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, bởi trước khi biết chuyện này, ta đã làm không ít việc nhục mạ Ôn Thanh Yến.
Chưa tìm được đối sách, ta đành giả bệnh nằm trong phòng, tránh gặp thì tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trong thời gian đó, Ôn Thanh Yến có đến mấy lần, nhưng ta đều tìm cách đuổi hắn đi.
Hôm nay, Tạ Ngôn đến. Ta vốn định không gặp, nhưng hắn lại đứng dưới gốc cây đào, cầm con diều, áo trắng phiêu diêu như ngọc.
Hắn là biểu ca của ta, con của a di, mẫu thân của ta đã mời hắn đến ở trong phủ để tạo điều kiện cho ta và hắn bồi dưỡng tình cảm.
Tạ Ngôn là phu quân tương lai của ta, gia thế Tạ gia cũng không tệ, gả cho hắn có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
Ta muốn nghe xem đạn mạc sẽ phán đoán thế nào, nhưng đứng với Tạ Ngôn trong vườn cả buổi trời mà chẳng có phản ứng gì.
Vì phân tâm, ta không để ý con diều nghiêng sang một bên và mắc trên cây.
Lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Ôn Thanh Yến đứng ngay trước cổng vườn.
“Chẳng phải tỷ tỷ nói thân thể không khỏe sao?”
Hắn mặc một chiếc áo khoác mỏng, đó là món đồ ta mới thưởng cho hắn vài hôm trước vì chê hắn không có bộ đồ nào tử tế, làm mất mặt Ôn phủ khi ra ngoài.
Trong tay hắn còn cầm một hộp thức ăn, một góc hộp thò ra từ trong chiếc áo khoác.
Lúc này, trước mắt ta lại hiện ra vài dòng đạn mạc.
05
【Đúng là nữ phụ ác độc, còn coi tên cặn bã như bảo bối. Đợi khi nàng ta gả qua đó, khổ sẽ về phần nàng, hàng chục thiếp thất, hàng trăm nhân tình ở thanh lâu, nàng ta không bệnh mới lạ!】
【Còn vì tên cặn bã mà đánh Yến ca, rõ ràng là hắn định trêu ghẹo Yến ca!】
【Ủng hộ Yến ca thiến tên cặn bã!】
【Ủng hộ!】
Đạn mạc xuất hiện liên tục, làm ta choáng váng, suýt nữa thì ngã gục.
“Biểu muội, muội không sao chứ?”
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, khuôn mặt thanh tú, thư sinh của Tạ Ngôn hiện ra trước mắt. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, trước khi kịp nhận thức, ta đã đẩy Tạ Ngôn ra.
Thoát khỏi vòng tay hắn, ta trốn ra sau lưng Ôn Thanh Yến.
Ta nắm chặt lấy eo Ôn Thanh Yến, dùng hắn làm tấm chắn, quát Tạ Ngôn: “Tránh xa ta ra!”
“Biểu muội, muội bị sao vậy? Là ta mà, ta là Tạ Ngôn, biểu ca của muội, cũng là… vị hôn phu của muội nữa.”
Tạ Ngôn bị thái độ khinh bỉ của ta làm cho sợ hãi, lúng túng không biết làm gì. Hắn định giải thích, nhưng ta núp sau lưng Ôn Thanh Yến không cho hắn cơ hội.
Ôn Thanh Yến xoay người, điều chỉnh vị trí, che chắn tầm nhìn của Tạ Ngôn giúp ta.
“Tỷ tỷ không được khỏe, biểu thiếu gia nên về đi.”
Tạ Ngôn miễn cưỡng rời đi, ta trong cơn mê man được Ôn Thanh Yến dìu trở về phòng.
Thật may mắn, suýt chút nữa thì ta đã bước chân vào hố lửa.
Giờ ta đã hiểu ra, chỉ cần ở bên Ôn Thanh Yến, ta có thể nhìn thấy đạn mạc và biết trước diễn biến câu chuyện!
Có lẽ ta có thể cải mệnh nghịch thiên!
Nhận thức này khiến ta thay đổi hoàn toàn vẻ mặt lo lắng trước đó.
“Tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại vui như vậy?”
Vừa khóc vừa cười như thế này, ai nhìn vào cũng thấy lạ.
Ôn Thanh Yến ngồi bên giường ta, mở hộp thức ăn, bên trong là một bát yến sào.
“Vì ta sắp có cuộc sống mới!”
Trong niềm vui sướng, ta không còn e dè gì nữa, Ôn Thanh Yến ngơ ngác nhìn ta, trong đôi mắt sâu thẳm kia phản chiếu khuôn mặt phấn khởi của ta.
“Chúc mừng tỷ tỷ, thật ra Khinh Yến luôn muốn nói với tỷ, Tạ công tử không phải người đáng để gửi gắm… không xứng đáng…”
Thấy ta không nói gì, biểu cảm của hắn trầm xuống, Ôn Thanh Yến vội vàng giải thích: “Ta chỉ lo lắng cho tỷ tỷ, chứ không phải vì ghen tị…”
Ta cười: “Ta quyết định hủy bỏ hôn ước với Tạ Ngôn!”
Động tác của Ôn Thanh Yến khựng lại, ngón tay hắn bấu chặt lấy bát yến sào, trở nên tái nhợt vì dùng sức.
Khi hắn mở miệng nói tiếp, giọng cũng run rẩy: “Tốt, tốt quá… Ta muốn nói, tỷ tỷ sáng suốt, sau này chắc chắn sẽ tìm được người xứng đáng.”
Chữ đầu tiên hắn nói ra có phần khàn khàn, nhưng rất nhanh hắn lại chỉnh lại giọng nữ thường dùng.
“Đúng lúc ngày mai là tiệc thu của trưởng công chúa, muội đi cùng ta, giúp ta chọn một phu quân tốt.”
Có đạn mạc là ta có thể biết được phẩm chất và số phận của họ, lần này ta nhất định phải chọn người tốt, phòng khi sau này Ôn Thanh Yến có ý định trả thù ta thì vẫn có người chống lưng.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng “xoảng”, bát yến sào rơi xuống đất, vỡ tan tành.