Đắm Say Không Lối Thoát - Chương 4
18
Cả đêm chuyển nhà, mệt muốn chết.
Vừa mới ngủ dậy.
Quản lý đã gọi điện cho tôi: “Em yêu, cuối cùng em cũng nghe máy rồi! Trên hot search toàn là bài đăng chửi em là tiểu tam, chị không thể dập được, em mau xem đi!”
Tôi mở điện thoại ra.
Là đoạn clip được cắt ghép lại từ bữa tiệc đính hôn của Phó Thời An, trong đó có tôi, anh ta và Tạ Vãn Ngưng với những khoảnh khắc và cuộc đối thoại đầy ẩn ý.
Và một bài đăng trên Weibo của Tạ Vãn Ngưng: 【Không biết xấu hổ.】
Tôi đoán, cô ta không ngồi yên được nữa vì Phó Thời An đã đuổi theo tôi đến tận Châu Âu.
Vì vậy trên hot search toàn là:
#Hứa_Từ_Ý_Tiểu tam!#
#Hứa_Từ_ Ý bao nuôi!#
#Hứa_Từ_Ý Không biết xấu hổ!#
Ở bình luận có rất nhiều người chửi bới tôi:
【Ôi trời ơi, Hứa Từ Ý chắc hẳn là mộng nữ (ý chỉ fan cuồng tưởng tượng mình yêu đương với thần tượng) đúng không? Một diễn viên mà dám leo lên cành cao của giới nhà giàu? Rõ ràng là đang cố tình gây sự .】
【Người tôi thích có mặt ở đó ~ Ánh mắt của Hứa Từ Ý nhìn Phó Thời An quá rõ ràng rồi, như này là công khai làm kẻ thứ ba sao, thật không biết xấu hổ.】
【Theo lý mà nói, có Phó Thời An làm đại gia bao nuôi, lấy tiền rồi đi không phải tốt hơn sao? Đi phá đám tiệc đính hôn của người ta làm gì?】
【Một kẻ thứ ba nhân phẩm đạo đức bại hoại thì còn gì là không làm được? Thật sự nghĩ mình có thể lên làm vợ chính thức à? Xin lỗi nhé, Phó Thời An và Tạ Vãn Ngưng là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, Hứa Từ Ý có là cái gì đâu?】
【Tôi đã nói rồi tại sao chỉ trong vòng 5 năm, Hứa Từ Ý đã trở thành Ảnh hậu, hóa ra là có đại gia chống lưng à.】
Tôi trở thành Ảnh hậu hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
Xét cho cùng, mối quan hệ giữa tôi và Phó Thời An, ngoài những người bạn thân thiết của anh ta ra, không ai biết cả.
Ngay cả paparazzi cũng chưa từng chụp được bức ảnh nào của chúng tôi.
Làm sao mà anh ta có thể cung cấp tài nguyên cho tôi được?
Lúc trước tôi từng bước từng bước một leo lên vị trí cao.
Chỉ là muốn xứng đáng với anh ta hơn một chút.
Cuối cùng, một hot search đã đảo lộn trắng đen.
Điều này đối với tôi quá bất công.
Tôi lập tức bắt đầu thu thập tài liệu, chuẩn bị làm thành file PDF để bóc trần bộ mặt thật của hai kẻ đê tiện này.
Chưa kịp gửi đi.
Quản lý đã gọi điện đến: “Chị gái của tôi ơi! Em kết hôn từ lúc nào vậy?”
19
Phó Kinh Chu đã sử dụng tài khoản chính thức của tập đoàn Phó Thị đăng một tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, đồng thời tag tên tôi: 【Bà chủ.】
Rất đơn giản, rất thẳng thắn.
Vì vậy, bình luận lập tức bắt đầu đảo ngược:
【Oa oa oa, đại boss xuất hiện rồi, còn sống! Còn sống! Cách mà anh ấy lên tiếng thanh minh quá ngầu!】
【Không phải, Tạ Vãn Ngưng dám gọi người ta là kẻ thứ ba à! Hứa Từ Ý nói người đàn ông mình yêu đang ở hiện trường, đúng mà, Phó Kinh Chu vốn dĩ đã có mặt ở đó.】
【Có một câu hỏi là, Hứa Từ Ý là thím nhỏ tương lai của cô ta mà, sao cô ta dám nói những lời cay nghiệt như vậy?】
【Đúng rồi, mà xem kỹ thì thấy Hứa Từ Ý không hề khiêu khích cô ta, ngược lại là cô ta nói chuyện rất bóng gió.】
【Ánh mắt của Phó Kinh Chu thật sự rất dịu dàng, các chị em ơi, em đã chụp màn hình rồi, các chị xem đi! Rõ ràng là hai người họ mới là một cặp.】
Tôi mở bức ảnh đó ra.
Trong bữa tiệc đính hôn hôm đó, Phó Kinh Chu quả thật đã nhìn tôi từ xa, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Một cảm giác lạ lùng bao trùm khắp cơ thể.
Hôm đó tôi nói đùa muốn kết hôn, thế mà ngày hôm sau anh đã kết hôn với tôi rồi.
Cuộc tranh luận vẫn tiếp tục:
【Nhưng mà, không ai thấy họ không xứng đôi sao? Hứa Từ Ý chỉ là một diễn viên, lấy chồng là người đứng đầu của tập đoàn Phó Thị, cô ấy có xứng đáng không?】
【Lầu trên à? Tại sao bạn lại hạ thấp phụ nữ như vậy? Nghề nghiệp không có cao thấp, hai người yêu nhau kết hôn là chuyện đương nhiên, tại sao phải nghĩ những điều bẩn thỉu như vậy?】
【Đúng rồi, không thể chúc phúc thật lòng thì cũng đừng nói những lời khó nghe như vậy! Cô ấy không xứng đáng thì bạn có xứng đáng hơn không?】
Vừa lúc nhiệt độ đang tăng cao.
Tạ Vãn Ngưng lặng lẽ xóa bài đăng trên Weibo.
Bởi vì một chủ đề khác đã nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Nhìn vào số lượng bài đăng tăng vọt sau hashtag #PhóKinhChuHứaTừÝrấtxứngđôi#.
Tôi sững sờ một lúc.
Click vào mới phát hiện, hóa ra Phó Kinh Chu lại đăng một bài nữa trên tài khoản chính thức của tập đoàn Phó Thị: 【 Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vợ tôi, chúng tôi đã quen biết và yêu nhau nhiều năm, đám cưới sẽ được tổ chức trong thời gian tới. Hãy chia sẻ bài viết này và kèm theo hashtag #PhóKinhChuHứaTừÝrấtxứngđôi#. Sau đám cưới, tập đoàn Phó Thị sẽ tiến hành bốc thăm trúng thưởng một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố cho một người may mắn.】
Cùng với đó là một bức ảnh chụp chung của chúng tôi tại một bữa tiệc năm năm trước.
May mắn là nhờ Phó Thời An không công khai.
Trên toàn mạng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy chúng tôi từng yêu nhau.
Mọi người đều đang “ship” cặp đôi giữa tôi, một nữ diễn viên xinh đẹp và Phó Kinh Chu, một ông trùm tài chính.
Mạng xã hội như muốn nổ tung:
【Aaaaa tôi là người đầu tiên bình luận! Chọn tôi đi, chọn tôi đi! Trời ơi, cảm giác như tiểu thuyết tổng tài bá đạo đang trở thành hiện thực vậy!】
【Aaaaaaaa tôi sắp phát điên mất thôi, trúng căn hộ cao cấp, mấy chục triệu đó!】
【Lần đầu tiên được làm một trong những cư dân mạng trong tiểu thuyết, tôi hơi hồi hộp, mình nên nói gì đây, mình có nên nổ tung không?】
【Tôi nói Phó Kinh Chu và Hứa Từ Ý, đẹp đôi, siêu đẹp đôi!】
【Huhuhu, đại boss giàu có như vậy, có thể cho tôi vài chục triệu được không, đối với anh ấy chỉ là con số, nhưng có thể thay đổi cuộc đời của một cô gái xinh đẹp!】
【Đừng nói nhiều nữa, em đã cài báo thức rồi, mỗi phút em sẽ share một lần, con cá chép vàng này nhất định là của em.】
【Oa oa oa oa, Phó Kinh Chu đẹp trai quá đi, Hứa Từ Ý cô bạn này may mắn quá rồi, có thể chia cho tôi một ít được không.】
Ngẩng đầu lên, Phó Kinh Chu đang đứng bên giường tôi.
Mặc một chiếc áo khoác đen, ngũ quan sâu sắc, dưới ánh nắng buổi trưa càng thêm nổi bật.
Anh giang hai tay ra, dịu dàng gọi tôi: “Lại đây, anh ôm.”
20
Tôi đã trói Tạ Vãn Ngưng lại.
Tại một nhà kho cũ kỹ và vắng người.
Sử dụng cùng một thủ đoạn, rồi tôi xé băng dính dán miệng cô ta ra.
Cô ta giãy giụa và lớn tiếng chửi bới: “Hứa Từ Ý! Cô có biết tôi là ai không? Cô dám động vào tôi sao?
“Đừng tưởng bây giờ có Phó Kinh Chu chống lưng, cô nghĩ mình muốn làm gì thì làm.
“Tôi cảnh cáo cô, thả tôi ra, nếu không cô sẽ hối hận.”
Tôi nhún vai, rồi rút ra một con dao, lưỡi dao lạnh lẽo áp sát vào mặt cô ta.
“Cô ồn ào quá.
“Cô có tin tôi sẽ rạch nát mặt cô không?
“Hơn nữa, chuyện này Phó Kinh Chu không hề hay biết đâu, giải quyết cô một mình tôi thôi, không cần phải nhờ đến anh ấy đâu.”
Thuốc bắt đầu có tác dụng.
Tôi ra hiệu cho vệ sĩ phía sau, họ từ từ tiến về phía Tạ Vãn Ngưng.
Lúc này cô ta mới biết sợ, khóc lóc kêu gào: “Hứa Từ Ý! Cô dám!
“Tôi sẽ nói cho Phó Thời An biết, tôi sẽ không để cô sống yên!
“Tôi là con gái nhà họ Tạ, dám đắc tội với tôi, cô sẽ phải trả giá đắt.”
Tôi ngồi trên ghế, khoanh tay cười: “Người không có gì sẽ không sợ mất gì.”
“Cô có biết trước đây tại sao tôi không làm gì cô khi cô cứ nhảy nhót trước mặt Phó Thời An không?
“Bởi vì tôi nghĩ rằng, so với phụ nữ, thái độ của đàn ông mới là quan trọng nhất.
“Xét cho cùng, vấn đề không phải chỉ xuất phát từ một người, cùng là phụ nữ, tôi không muốn làm khó cô.”
Cô ta bị trói chặt, cơn nóng khiến cô ta muốn cởi bỏ quần áo, nhưng vẫn cố gắng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe: “Rõ ràng là chúng tôi mới là những người lớn lên cùng nhau, tại sao anh ta lại thích cô?
“Tại sao, cô xuất hiện sau mà lại cướp anh ta đi?
“Tại sao, anh ta đã ở bên tôi rồi, mà vẫn còn nghĩ đến cô? Còn đi đến châu Âu tìm cô?
“Hứa Từ Ý, tôi ghét cô.”
Tôi thở dài, những người bảo vệ lui về phía sau.
Tôi tiến đến gần cô ta, nhìn xuống: “Nhưng điều đó không phải là lý do để cô hãm hại tôi.
“Tạ Vãn Ngưng, cô đã hận nhầm người rồi. Cô nên hận thái độ mập mờ của Phó Thời An đã cho cô cơ hội.
“Cô thực sự nghĩ anh ta yêu cô mà cưới cô sao? Chỉ là vì lợi ích của bản thân anh ta thôi.
“Tất nhiên, anh ta cũng không yêu tôi nhiều như vậy, chỉ vì không có được tôi, tôi thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, nên anh ta mới không cam tâm.
“Không cam tâm, tôi buông tay, để anh ta trở thành người bị bỏ rơi.”
Tạ Vãn Ngưng giãy giụa trên mặt đất, mồ hôi tuôn ra ròng ròng.
Tôi nâng cằm cô ta lên: “Cô nên cảm ơn tôi vì đêm đó tôi không sao, nếu không tôi nhất định sẽ xé xác cô ra.
“Nhưng tôi không độc ác như cô, dùng cách hủy hoại danh dự của người khác để trả thù đồng giới, thật quá thấp kém.
“Tất nhiên, tôi tha cho cô bây giờ không phải vì tôi tốt bụng, mà chỉ đơn giản là tôi thấy hai người phụ nữ vì một người đàn ông mà đánh nhau đến sống chết thật vô nghĩa, tôi cũng không muốn cho tên đàn ông khốn nạn đó hưởng lợi.
“Cô còn trẻ, xinh đẹp, giàu có, tương lai của cô còn rộng mở, đừng ngốc như vậy nữa.
“Tuy nhiên, tôi vẫn cần cho cô một bài học, cô cứ để thuốc phát huy tác dụng đi, bán kính 10 dặm xung quanh đây không có ai đâu, đến lúc đó tự mình đi ra ngoài, tỉnh táo lại cái đầu yêu đương mù quáng của mình đi.”
21
Khi Phó Kinh Chu biết chuyện này, anh đã mắng tôi một trận: “Tại sao không nói cho anh biết, để anh giúp em giải quyết?”
Tôi trả lời một cách ngang ngược: “Chuyện của em, tự em có thể giải quyết được.”
Tôi không muốn người ta nói rằng tôi dựa vào một ông trùm phía sau.
Thấy tôi như vậy, giọng điệu của Phó Kinh Chu dịu đi, anh kéo tôi ngồi lên đùi: “Anh biết em rất giỏi, nhưng bây giờ anh là chồng em, anh hy vọng em có chuyện gì đều có thể bàn bạc với anh trước, khi có gì cần giải quyết, điều đầu tiên em nghĩ đến là anh.”
Hóa ra là vậy.
Sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, tôi đã quen với việc tự lập.
Trước đây tôi không bao giờ nhờ vả Phó Thời An, vì vậy tôi cũng không nghĩ đến việc nhờ Phó Kinh Chu giúp đỡ.
Vì vậy, tôi nhỏ giọng nói: “Em đã quen với việc một mình. Quen với việc tự mình giải quyết vấn đề.”
“Ừm, anh biết vợ anh rất giỏi.
“Nhưng em cũng phải nhớ rằng, chúng ta đã là vợ chồng, anh có thể làm chỗ dựa cho em.
“Dựa vào chồng, không có gì đáng xấu hổ.”
Anh ôm tôi vào lòng: “Vậy nên, với tư cách là chồng hợp pháp của em, lần sau có chuyện gì em có thể bàn bạc với anh được không?”
Những chiếc gai nhọn hoắt như của một con nhím từ từ thu lại, tôi ôm lấy cổ Phó Kinh Chu, nhẹ nhàng nói: “…Được.”