Đá Tra Nam Ra Chuồng Gà - Chương 3
5
Tôi báo cáo với giám đốc bộ phận về việc dự án của khách hàng bên công ty bị tạm hoãn.
Giám đốc không trách mắng tôi nữa, chỉ bảo tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Từ Dương im ắng một thời gian, không đến làm phiền tôi.
Tôi cứ tưởng mình gặp may, cuối cùng cũng thoát khỏi “cục nợ” này.
Không ngờ, một tháng sau, anh ta lại xuất hiện.
Anh ta vô tình để lộ: “Anh suy nghĩ mãi, Mộng Kỳ, em vẫn là người tốt nhất với anh.”
Câu nói này ẩn chứa thông tin, rằng anh ta đã đi hẹn hò với người khác, nhưng không tìm được ai ngốc nghếch như tôi.
Hồi mới quen nhau, Từ Dương nói rằng gia đình anh ta gặp đại nạn, nên hai phần ba lương của anh ta phải gửi về nhà.
Lúc đó, tôi còn thấy tội nghiệp, nghĩ gia đình anh ta chắc chắn đang gặp khó khăn thật sự.
Vì vậy, những buổi hẹn hò, ăn uống, tôi đều chủ động chi trả.
Nếu không nhờ việc anh ta ngang nhiên đòi chia “AA kỳ lạ” với tôi, để tôi thấy rõ bản chất ích kỷ của anh ta, tôi đã thực sự tin rằng gia đình anh ta gặp khó khăn.
Tôi lấy điện thoại, mở một bức ảnh thân mật của tôi và Châu Diễn, rồi nói: “Xin lỗi, tôi đã có bạn trai.”
Từ Dương hoảng hốt: “Anh còn chưa đồng ý chia tay, em như vậy là ngoại tình!”
Tôi khinh miệt liếc Từ Dương một cái: “Anh đi xem mắt, thế mà còn mặt mũi nói chưa chia tay với tôi! Còn nữa, tôi không bao giờ nhận thứ rác rưởi mà người khác đều không cần!”
Từ Dương bị tôi mắng đến mất hết thể diện, lủi thủi bỏ đi.
Ngay lúc đó, Nhan Ngọc từ bên cạnh bước ra, giọng mỉa mai châm biếm: “Người ta tuy keo kiệt, nhưng dư sức xứng với cô. Cô còn kén chọn, coi chừng kén đến lúc hóa thành Tề Thiên Đại Thánh.”
Nhan Ngọc là thực tập sinh vào công ty cùng đợt với tôi.
Lúc đầu, tôi khá thích cô ấy, vì cô ấy cũng đầy tham vọng như tôi.
Nhưng sau một thời gian làm việc chung, tôi phát hiện năng lực của cô ấy không đủ.
Cô ấy đặc biệt thích dựa dẫm vào người khác.
Nhan Ngọc có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cao ráo.
Cô ấy thường làm nũng với một số đồng nghiệp nam, nhờ họ giúp làm kế hoạch và giao tiếp với khách hàng.
Cô ấy suýt chút nữa thì không qua được kỳ thực tập.
Cuối cùng, nhờ nam nhân viên bán hàng xuất sắc nhất cho cô ấy một đơn hàng, cô mới miễn cưỡng vượt qua.
Sau khi trở thành nhân viên chính thức, tôi tiến bước đều đặn.
Giám đốc bộ phận của chúng tôi là nữ, nên Nhan Ngọc không thể dùng chiêu nũng nịu, cứ mãi loay hoay ở bờ vực bị sa thải.
Cô ấy đã thử chuyển sang bộ phận khác, khó khăn lắm mới leo lên được giám đốc sản phẩm.
Không ngờ, vợ của giám đốc đến tận công ty, lớn tiếng tìm “hồ ly tinh”.
Chuyện khiến sếp lớn không vui, điều giám đốc sản phẩm sang chi nhánh khác.
Nhan Ngọc không bị phát hiện, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
May mà cô ấy vẫn giữ được chút uy tín với các đồng nghiệp nam, nên trụ lại được đến bây giờ.
Tôi đoán cô ấy không rời đi vì thành tích bình thường.
Vào công ty lớn thì không nổi bật, còn vào công ty nhỏ lại không cam tâm.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vai Nhan Ngọc, cười nói: “Tôi thấy anh ta khá hợp với cô đấy, dù gì cũng là cháu ruột của Trình phó tổng.”
Cô ấy nghi hoặc nhìn tôi: “Cháu của ông sếp thứ hai?”
Đây là biệt danh nhân viên chúng tôi gọi Trình phó tổng sau lưng.
Tôi gật đầu: “Để cơ hội này lại cho cô nhé.”
6
Nhan Ngọc nhanh chóng bắt đầu hẹn hò với Từ Dương.
Điều này khiến tôi vừa bất ngờ, vừa không bất ngờ.
Bất ngờ vì tốc độ của cô ấy quá nhanh.
Không bất ngờ vì kiểu đàn ông “keo kiệt ăn bám” như Từ Dương, cô ấy cũng chấp nhận được.
Dù sao, chính cô ấy cũng sống dựa vào đàn ông mà.
Theo tôi biết, lương của Nhan Ngọc chỉ có 5 nghìn, ít hơn cả Từ Dương.
Chẳng lẽ Từ Dương sẽ đưa ngược lại cho cô ấy 500 tệ?
Lần đầu tôi gặp họ là khi đang hẹn ăn tối với Châu Diễn.
Nhan Ngọc ôm cánh tay Từ Dương, như một chú chim nhỏ nép sát vào anh ta.
Hai người ngồi ở bàn chéo đối diện với tôi.
Cô ấy chủ động gắp thức ăn cho Từ Dương.
Còn Châu Diễn thì bóc tôm cho tôi.
Từ Dương quay sang tôi, nở một nụ cười đắc ý.
Nụ cười như muốn nói, dù tôi có rời đi, vẫn sẽ có người yêu anh ta hơn.
Trước đây, tôi tốt với anh ta, nhưng chưa bao giờ đến mức hết lòng chiều chuộng.
Nhan Ngọc cũng quay sang tôi, cười đắc ý.
Nụ cười như muốn nói: “Xem đi, cô sẽ hối hận vì không biết nắm bắt cơ hội.”
Châu Diễn tò mò: “Hai người đó cười kỳ lạ thật.”
Tôi nhún vai: “Hai người họ có bệnh.”
Hẹn hò với Từ Dương, quả thật Nhan Ngọc đã nhận được một số lợi ích.
Cô ấy chốt được một đơn hàng lớn, là đơn hàng lớn nhất từ khi cô ấy vào công ty đến nay.
Giám đốc đã tuyên dương cô ấy trong cuộc họp sáng.
Nhan Ngọc cười rạng rỡ: “Sau này, tôi sẽ ngày càng tốt hơn.”
Giờ nghỉ trưa, tôi cùng vài đồng nghiệp nữ trò chuyện trong phòng trà nước.
Có người tò mò: “Gần đây thấy Nhan Ngọc trông có vẻ tinh thần phấn chấn lắm. Cô ấy lại cặp kè với ai thế?”
Một người khác hùa theo: Tôi thấy dạo này cô ấy chạy vào văn phòng Trình phó tổng vài lần. Không lẽ cô ấy cặp với ông phó tổng thứ hai rồi à? Muốn liều mạng sao!”
Tôi chỉ tay về phía cửa: “Cẩn thận, tường có tai đấy.”
Mọi ánh mắt nhìn về phía cửa, Nhan Ngọc đang đứng ngay đó.
Cô ấy không hề ngại ngùng, ngược lại còn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Cặp với đàn ông thì sao nào? Điều đó chứng tỏ tôi có khả năng giữ được trái tim của họ. Có người ấy à, dù có muốn cũng không ai thèm!”
Thái độ tự mãn của cô ấy chẳng làm tôi dao động chút nào.
Cuối cùng cũng dứt được một mối phiền toái lớn.
Tôi đi đến văn phòng tổng giám đốc để gửi tài liệu. Cô nhân viên lễ tân gọi tôi lại: “Chị Mộng Kỳ, chị giúp em mang lá thư này đến cho Trình phó tổng luôn nhé.”
Văn phòng Trình phó tổng nằm ngay bên cạnh phòng tổng giám đốc.
May mắn là ông ấy có thư ký, tôi chỉ cần đưa thư cho thư ký, không phải đối mặt với lão già nhờn nhụa này.
Trong thang máy, bất ngờ phong bì thư bị rách và tờ thư rơi ra.
Tôi nhặt lên, vô tình nhìn thấy ở góc cuối thư có ghi chữ “Cô nhi viện”.
Ra khỏi thang máy, tôi vào nhà vệ sinh.
Tò mò, tôi lén đọc nội dung bức thư.
Không ngờ Trình phó tổng lại là một đứa trẻ mồ côi.
Lá thư viết rằng bố mẹ ruột của ông ấy bao năm qua vẫn không từ bỏ ý định đưa ông ấy trở về.
Họ mong ông đừng oán trách họ. Nhưng đáng tiếc, hai cụ đã qua đời vì bệnh tật vào năm ngoái.
Lá thư này được cô nhi viện gửi, muốn xác nhận xem Trình phó tổng có còn làm ở công ty này không.
Hóa ra từ lúc rời cô nhi viện để lên đại học, ông ấy đã cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ.
Trong công ty, mọi người chỉ biết ông ấy là “phượng hoàng nam” (ý chỉ người đàn ông xuất thân thấp kém nhưng vươn lên được vị trí cao), chứ không ai biết ông ấy lớn lên ở cô nhi viện.
Nếu ông ấy là trẻ mồ côi, thì lấy đâu ra họ hàng hay cháu trai ruột?
Tôi linh cảm rằng, câu chuyện này có “kho báu” đáng khám phá.
Tôi cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào phong bì rồi dùng keo dán lại, sau đó đưa cho thư ký của Trình phó tổng.