Cứu Rỗi - Chương 4
13.
Ngày có kết quả, bầu trời xanh thăm thẳm.
Tôi cảm thấy tự tin, xứng đáng để tự tin.
Cả nhà bác Cả im thít lạ thường, bởi vì tôi hơn Vu Lị bảy mươi điểm.
Ông bà nội gặp ai cũng khoe.
Khoe con dâu xinh đẹp giỏi kiếm tiền, dạy được con gái cũng không chịu thua kém, chắc chắn sau này cũng kiếm được nhiều tiền.
Bác Hai không có việc gì cũng chạy sang nhà tôi, nói mát tai là muốn nối lại tình cảm.
Bọn họ cho rằng, chỉ cần bọn họ quên chuyện trước kia thì người khác cũng có thể quên.
Nhưng mẹ thì không.
Mẹ đặt trước vé máy bay đi thành phố A, dẫn tôi và ba đi một chuyến, bảo là đi du lịch, đó là chuyến đi mẹ từng hứa với tôi nhưng không thực hiện được.
Lúc lên máy bay không có ba ghế trống liền nhau nên ba đã được chuyển sang một ghế khác.
“Mẹ, mẹ cũng quay lại ạ?” Trên máy bay, cuối cùng tôi cũng hỏi, dù trong lòng tôi đã có đáp án.
Mẹ gật đầu như tôi đoán.
“ Mẹ… thay đổi nhiều quá.”
“Sống lại một lần, cuối cùng cũng hiểu phải sống vì bản thân.”
“Mẹ hận họ không? Mẹ hối hận vì lấy chồng xa không?”
“Có hận, có hối hận” Mẹ bật cười, nụ cười xán lạn có đôi phần giảo hoạt: “Nhưng mà bây giờ không còn nữa rồi.”
“Bởi vì mẹ tha thứ rồi?”
“Sao có thể tha thứ không được chứ? Lúc con và ba con sống lại, linh hồn của mẹ ở bên bà nội và bọn họ rất lâu, tự mình chứng kiến tương lai khốn khổ của bọn họ… Lúc đó mẹ mới yên tâm trở về.”
Ôi chao, thù dai quá ~
“Tóm lại là cảm ơn mẹ đã trở về.”
“Mẹ phải cảm ơn con mới đúng, con không thắc mắc tại sao cả nhà chúng ta đều có thể quay về sao?”
Hình như tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Vì con trong tương lai đã đánh đổi tương lai của mình, dùng tàu xuyên thời gian, cho cả nhà chúng ta cơ hội bắt đầu lại từ đầu.”
“Tàu xuyên thời gian? Sau này con người phát triển nhanh vậy ạ?”
Tôi kinh hãi và cũng thán phục mà kêu lên, nhưng mà dù tương lai có thế nào thì tôi cũng vô cùng cảm kích vì có thể có được đoạn thời gian hiện tại.
Tôi nguyện kính dâng tất cả để cứu rỗi mẹ tôi.
14. Ngoại truyện 1
Chuyến du lịch kết thúc, mẹ dắt tôi ghé thăm nhà bác Cả cùng với biên lai hóa đơn khổng lồ.
Ăn miếng trả miếng, cũng không đổi dép, vứt đồ linh tinh.
Bác Cả tức tới nỗi không nói nên lời.
Sau ba tiếng đồng hồ “tâm sự mỏng”, mẹ đã thành công thực hiện được lời hứa trước đó.
Mẹ nói, cái này gọi là “học cái hay của Tây để đánh Tây”.
15. Ngoại truyện 2
Trong ngày sinh nhật của mẹ, ba tỏ tình vô cùng long trọng.
Bốn mươi mấy hộp quà chất đầy góc phòng, gọi văn vẻ là muốn bù đắp quà sinh nhật của tất cả các năm trước, để mẹ tha hồ bóc quà.
Ba tổ chức rất lãng mạn.
Tôi bật thốt: “Ước được như mẹ, tìm đâu mới được người đàn ông tốt như ba của con chứ?”
Mẹ bật cười, thì thầm vào tai tôi: “Có chuyện này quên không nói với con, lúc quay lại, mẹ đã nhờ con dùng biến ba con thành người đàn ông lụy tình.”
Tôi: “Còn thế được nữa? Cao tay, thật sự cao tay!”
Mẹ: “Ôi chao, để loại bỏ được tính cách của ba mẹ con nên chỉ có thể dùng cách này không chế.”
16. Ngoại truyện 3
Ngày dì Trần Tuệ tái giá, Vương Hạo tới làm loạn hôn lễ.
Đứa con quý hóa của gã sinh ra có màu da đen, bà Vương đứng hình tại chỗ.
Vương Hạo quỳ trước dì Trần Tuệ tự vả mặt mình: “Tuệ ơi, cho anh một cơ hội để anh chuộc lỗi, được không em?”
Dì Trần Tuệ: “Cút!”
[Hoàn]