Cứu Rỗi - Chương 2
5.
Tôi và ba kiên quyết dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, khi nhận được kết quả, tôi và ba đều nhìn được một tia mừng rỡ trong mắt nhau.
Hiện tại, mẹ hoàn toàn khỏe mạnh, không bị bệnh gì.
Giữa dòng người ngược xuôi trên phố, ba kích động ôm chặt lấy mẹ, mẹ đỏ cả mặt như một cô gái mới lớn.
Sau đó, ba cố gắng tìm một cửa hàng mặt tiền, mẹ thì nghiêm túc nghiên cứu danh sách đồ sẽ bán.
Ngày nào tôi cũng luyện đề tới gần sáng, lúc trước cảm thấy việc học nhàm chán không thú vị, muốn mau mau lớn lên để đi tìm việc làm, nhưng khi học thực sự rồi mới biết việc học vui vẻ và cũng rất quan trọng.
Nhoáng cái đã qua một tháng, tôi nộp bài thi cuối kỳ rồi lao ra ngoài cổng trường.
Hôm nay là ngày tiệm bánh của mẹ khai trương.
Chuyện kinh doanh tốt hơn dự kiến, có mấy loại đã bán hết.
Ba đang bóp vai cho mẹ, khen mẹ hết nước.
Mẹ cúi đầu cười, trong khoảng thời gian này, mẹ vừa phải nhập nguyên vật liệu vừa phải làm đi làm lại bánh, nhìn qua cũng có thể thấy là rất mệt mỏi.
Nhưng ánh sáng trong mắt mẹ lại càng chói lóa.
“Được lắm, bây giờ bỏ mặc ba mẹ, lại còn thuyết phục em trai tao nghỉ việc!”
Một nhà ba người chúng tôi đang vui vẻ hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người tới gây chuyện.
Nghe giọng là biết bác Hai.
Bác Hai xách gà quay mới mua, nhìn chằm chằm vào tủ kính trong suốt, cuối cùng cầm một ổ bánh mì lên, cắn một miếng: “Cái này khác gì bánh mì giá hai tệ rưỡi ở siêu thị? Bán được không thế? Bình thường ở nhà lười nhác thành quen nên chỉ biết phá, dù sao đây cũng là tiền của em trai tao, mày không tiếc là đúng rồi.”
Một ổ bánh mì lớn mà bác Hai ăn hai ba miếng đã hết.
Trên mặt tỏ vẻ không ngon nhưng tay thì rất nhanh, móc ra một cái túi ni lông bị vo viên nhăn nhúm, phẩy cái mở ra, vừa bỏ mấy cái bánh vào vừa giả tạo nói: “Chỗ này không bán được thì để tao giải quyết giúp.”
Mẹ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Mẹ đã quen trước cảnh như vậy, hơn nữa hôm nay còn có ba ở đây, mẹ càng không muốn cãi nhau rồi khiến ba khó xử.
Bác Hai thấy mẹ tôi không lên tiếng thì càng quá đáng, lại lấy ra cái túi nữa: “Vừa hay tao lấy cho chị Cả, cũng lấy một ít cho ba mẹ.”
Tham lam thành nghiện, không biết điểm dừng.
Tôi đang định bật chế độ mỏ hỗn thì đột nhiên có một cánh tay xuất hiện trước mặt.
Ba chìa mã thanh toán ra: “Tổng cộng hai trăm rưỡi, wechat hay tiền mặt?”
Bác Hai đứng hình, không tin nổi: “Tao là chị gái ruột của mày đấy, lấy mấy cái bánh của mày mà còn bắt trả tiền?”
“Vốn dĩ bọn em có thể thoải mái cho, nhưng trước mặt em mà chị lại chẳng tôn trọng Lệ Bình.”
Ba đập mạnh biển thanh toán lên mặt bàn “bốp” một tiếng, dọa bác Hai biến sắc.
“Lúc em không có ở nhà, có phải mọi người càng quá đáng đúng không?”
“Bây giờ em về rồi, nếu ai còn dám ức hiếp Lệ Bình, xem em có băm kẻ đó ra không! Quét mã!”
Bình thường ba rất hiền, lúc nào cũng tươi cười với mọi người, mà khi nóng lên thì lại đáng sợ số một.
Bác Hai không dám nói gì, không cam lòng trả tiền, trước khi đi không quên lườm mẹ một cái như thói quen, nhưng lập tức bị ba trừng mắt lại.
Cuối cùng bác Hai đành phải xách hai túi bánh mì lớn về với khuôn mặt xám xịt.
Tôi nhìn bộ dạng đó, không nhịn nổi nữa mà bật cười.
Mẹ đang định hòa giải, ba đã lên tiếng trước: “Anh biết em muốn nói gì, muốn khuyên anh đừng giận, đừng so đo. Nhưng người khác trèo lên đầu em mà em còn không phản kháng, em hiền quá rồi.”
“Vợ à, anh biết em hiền, tốt bụng, nhưng dù anh và Minh Minh bảo vệ em thế nào thì quan trọng nhất vẫn là em phải tự bảo vệ bản thân mình, bị chửi thì mắng lại, đánh lại đều được.”
Mẹ nhìn ba đăm đăm: “Nhưng các chị đều là người thân của anh.”
“Em cũng là người thân của anh.”
“Em cứ cảm thấy anh và Minh Minh không giống trước nữa.”
Ba nhìn tôi, trong phút chốc ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đúng vậy, thế nên em cũng phải thay đổi, một nhà ba người chúng ta cùng cố gắng để cho cuộc sống hạnh phúc.”
6.
Mười giờ tối, bà nội đột nhiên gọi điện, bảo ông nội bệnh, muốn mẹ về chăm sóc.
Mẹ đang ở trong phòng bếp nghiên cứu công thức mới, ba nghe điện thoại.
“Ba có tuổi rồi, ốm cái là phải đi viện ngay, mẹ à, mẹ đừng cuống, con sẽ gọi cho hai chị, chúng con sẽ về thăm ba.”
“Không phiền, sao lại phiền chứ?”
“Lệ Bình ấy hả? Vợ con đang bận trong bếp, mấy bữa nay tiệm đông khách đều nhờ công của cô ấy đấy, mẹ à, mẹ nói xem kiếp trước con đã tích được phước gì mới cưới được cô vợ xinh đẹp tài giỏi vậy chứ.”
“Ôi mẹ ơi, lúc nào rồi, thôi đừng càm ràm nữa, để con gọi 120, mau đưa ba đi khám đi.”
*Số gọi xe cứu thương, như 115 bên mình
“Sao, sao lại hết bệnh rồi? Kìa… Mẹ đừng cúp…”
Ba để điện thoại lên mặt bàn, vẻ mặt đắc ý, vai rung rung lẩm bẩm: “Biết ngay là giả vờ…”
Tôi tình cờ ra lấy nước: “6”
*Thể hiện thái độ cạn lời
Nhưng mà ba tôi luôn nghiêm túc, sao sau khi sống lại yêu bất chấp yêu mù quáng thế này?
Chẳng lẽ cái chết của vợ đã làm ba tỉnh ngộ?
7.
Bà nội nói ba bị mẹ mê mẩn tâm trí, biến thành người khác, biết thế lúc trước đã không cho cưới mẹ.
Ba nói đúng, đúng, vợ làm con chết mê chết mệt.
Bác Cả nói mẹ chỉ biết lo chuyện buôn bán, lúc trước ở nhà giả vờ hiền lành.
Ba nói chị không sao chứ, chuyện nhà mình một đống ra đấy nhưng cứ thích chạy về nhà ngoại gây chuyện, không muốn nhìn nhà người ta sống hạnh phúc à?
Bác Hai nói mẹ quá ích kỷ, ở tuổi này nên đặt gia đình lên hàng đầu.
Ba nói chị nhìn lại mình đi, đừng có tiêu chuẩn kép.
Ông nội không nói gì, cúi đầu trầm ngâm.
Ba hiểu tính ông, khuyên: Ba à, đừng nghĩ nữa, thôi, đi nghịch quả óc chó của ba nào.
Tóm lại là dạo gần đây ba điên rồi.
Đúng chuẩn một con người đội vợ lên đầu, bà nội và các bác giận mấy ngày liền.
Lúc trước mẹ tần tảo lo toan việc nhà, dù là việc gì, làm bao nhiêu cũng không được công nhận một lời, thời gian trôi qua, nhìn mẹ như không còn sức sống.
Mà bây giờ, mặc dù mẹ còn bận hơn trước, nhưng nụ cười xuất hiện càng ngày càng nhiều, cũng tự tin hơn hẳn.
Lúc trước thường xuyên mất ngủ, cho dù đi nằm từ sớm nhưng cũng phải hai ba giờ sáng mới chợp mắt, không ngủ được.
Bây giờ phải kiểm tra, chuẩn bị, nghiên cứu công thức,… đến tận đêm nhưng mẹ tắm rửa xong, dính gối cái là ngủ ngon lành, sắc mặt cũng tốt, không còn lo âu buồn phiền.
Mẹ vui một, ba vui một trăm.
Tóm lại cuộc sống của nhà tôi bây giờ rất hạnh phúc.
Mà khái niệm hộp bánh mì tôi đưa ra càng giúp việc buôn bán của cửa hàng phát đạt.
Nhưng dù tôi nghĩ tất cả đang càng ngày càng tốt lên thì bạn thân của bà nội là dì Vương vẫn giận dữ quay lại tiệm, quăng một túi bánh mì lên quầy.
“Ăn bánh mì này để thành tiên hay gì? Con trai tao cho mày tiền để mày tiêu vớ vẩn thế à?”
Có một người đi theo sau, cúi đầu không nói một lời, đó là con dâu Trần Tuệ của bà ta.
Cô cùng giống mẹ, cũng lấy chồng xa, nhà chồng cay nghiệt, nhưng cũng chính vì hoàn cảnh giống nhau, hai người còn là những con người xa quê nên dần trở thành bạn bè.
“Dì Vương, sao thế ạ?” Ba vội vàng chào hỏi, dẫn bà Vương vào trong, tránh ảnh hưởng đến khách khác.
Bà Vương nhìn thấy ba thì thái độ dịu đi: “Chẳng phải tại đứa con dâu hư hỏng của dì à, không kiếm ra tiền nên không biết tiếc. Cháu ngoan, cháu cho dì Vương trả lại được không?”
Ba liếc cái túi trên quầy, trong túi chỉ còn lại mấy mẩu bánh mì.
Ăn thế rồi còn không biết xấu hổ muốn trả hàng, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Với những gì tôi biết về dì Trần Tuệ, chắc chắn dì không phải người như vậy.
Bà Vương nhìn sắc mặt của ba thì đột nhiên lao tới, đá con dâu một trận: “Cho mày tham ăn này, tham ăn này.”
Dì Trần Tuệ chết lặng khoanh tay, trong đáy mắt không có một gợn sóng.
Tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt này từ mẹ, là thất vọng và cũng là tuyệt vọng.
“Cái này là con cho Tiểu Tuệ, chắc là dì Vương hiểm lầm rồi?” Mẹ đi từ phòng bếp ra, kéo dì Trần Tuệ ra sau lưng mình.
“Thật… Thật à?” Bà Vương ngẩn người, cơn giận không giảm mà còn tăng: “Không có miệng à? Lúc hỏi sao không nói, tao thấy rõ ràng là mày cố tình để bà đây xấu mặt trước bao người, đúng không?”
Bà ta nói rồi muốn kéo dì Trần Tuệ lại, nhưng bị mẹ ngăn cản, đôi ba lần không được thế là trút giận lên người mẹ luôn.
Bà ta rất hợp tính bà nội, đều cho rằng phải chèn ép con dâu, giờ ỷ vào thân với bà nội nên cũng không tôn trọng mẹ tôi.
“Lệ Bình, mày làm gì thế? Chuyện nhà tao chưa tới lượt mày lo, tao nói này, đừng tưởng mở cửa hàng kiếm mấy đồng tiền là khác, đàn bà con gái là phải đặt gia đình lên hàng đầu, mày khiến chồng mày mất việc, mày đã không biết nghĩ cho cái nhà này, chẳng lẽ còn muốn dạy hư Trần Tuệ nữa?”
Mẹ chỉ cho dì Trần Tuệ mấy cái bánh mà thôi thì có tội tình gì chứ?
Tự kiếm ra đồng tiền thì có tội tình gì chứ?
Ai định nghĩa phụ nữ là phải từ bỏ tất cả, nai lưng ra hầu hạ cả gia đình?
“Cháu không thích làm nữa thì tự nghỉ, dì có thể nói cháu nhưng không được động đến vợ cháu.” Ba lập tức lao ra bảo vệ mẹ.
Nhưng lúc này đây, tôi vẫn thấy mẹ không muốn phản kháng, cũng không cảm thấy vui vẻ khi có ba đứng ra bảo vệ, mà lại là một cảm giác bất lực không nói nên lời.
“Mày chửi gì mẹ tao?”
Ngoài cửa đã có thêm một người, người nồng nặc mùi rượu, đi đứng loạng choạng, chính là thằng con trai nghiện rượu của bà Vương, Vương Hạo.
Gã hùng hổ đi tới, giữa ban ngày ban mặt lên cơn điên rượu.
Trong lúc xô đẩy, mẹ ngất xỉu ngã trên mặt đất.
8.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân mẹ mất ý thức.
Nhưng mẹ hôn mê mãi, nằm ba ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh.
Vương Hạo đã tỉnh rượu, cũng biết sợ, van nài ba được giải quyết riêng.
Dù Vương Hạo là một kẻ đốn mạt nhưng lúc này cũng biết sợ, gã biết ba sẽ liều mạng với gã thật.
Mắt thấy không thuyết phục được ba, bà Vương tìm tới bà nội.
Bà nội thờ ơ, không hề quan tâm tới mẹ, vừa vào phòng bệnh đã mắng chửi ba hồ đồ.
“Ngu mới dùng tiền cho chuyện vô nghĩa, vợ chết rồi thì tái giá, mày còn trẻ, đầy đứa cho mày chọn, tao thấy con gái của dì Vương…”
Đấy, đúng chuẩn thái độ như lần trước.
“Tôi xem giữa ban ngày ban mặt ai rủa tôi chết?”
Mẹ đột nhiên ngồi dậy, dọa bà nội trượt chân ngã đập mông xuống nền đất, tay chỉ mẹ tôi run run: “Được lắm, tao biết ngay là mày giả vờ mà.”
“Vậy mẹ báo cảnh sát bắt con đi.” Mẹ bóp bóp vai, ba lập tức hiểu ý, bỏ mặc bà nội vẫn ngồi trên nền đất mà đi thẳng tới bóp vai cho mẹ: “Vợ ơi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Chỗ nào cũng khó chịu, nhưng mà không sao, lần này em quay lại là để báo thù.”
Lần này quay lại? Báo thù?
Tôi nhìn mẹ, ánh mắt mẹ sáng ngời, không có chút sợ hãi mà thậm chí còn kích động hưng phấn.
Mỗi một cử chỉ hành động đều tỏa ra hơi thở của tự tin.
Không thể nào, không thể nào!
Đừng nói là như tôi nghĩ đấy nhé?
Mẹ cũng sống lại?