Cứu Rỗi - Chương 1
1.
Cảnh này quá chân thực, chân thực đến mức mũi tôi lập tức cay cay.
Tôi lao đến ôm chặt lấy mẹ, tốt quá rồi, mẹ mềm mại và ấm áp.
Nếu như đây là một giấc mơ, tôi hy vọng mình không bao giờ tỉnh lại.
Mẹ ngẩn người, không hiểu tại sao đột nhiên tôi lại kích động như vậy, nhưng vẫn đặt sủi cảo trong tay xuống để ôm tôi, vỗ vỗ lưng tôi, dịu dàng an ủi: “Sao thế? Mới sáng sớm đã khóc nhè rồi.”
Tôi lau nước mắt, vùi đầu lên vai mẹ, nghẹn ngào, tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng một chữ cũng không bật ra được.
“Thôi, thôi, mau đi thử quần áo mới, hôm nay là Tết, các bác sắp tới rồi.”
Lời này lập tức đánh tỉnh tôi, tôi quay người chạy về phòng ngủ, nhìn quần áo được xếp ngay ngắn trên giường, véo má mình một cái thật mạnh.
Ui ~ đau quá.
Lúc này tôi mới ý thức được mình đã quay lại mười lăm năm trước, hồi tôi mới vào cấp ba.
Chẳng mấy chốc, bác Cả và bác Hai của tôi đã dẫn anh chị họ đến với hai tay trống không, mẹ tươi đứng dậy đón, bước nhanh đến tủ giày lấy dép đi cho họ.
“Thôi không cần, dù sao lát nữa sàn cũng bẩn, hơn nữa chị không thích đi dép nhà khác, ai biết đã có bao nhiêu người từng đi.” Bác Cả xua tay, vừa cởi áo khoác vừa đi thẳng vào trong: “Em dâu, chị để áo khoác trên giường của hai đứa nhé?”
Mẹ nhìn trên sàn đã có một hàng dấu giày, chưa kịp nói gì thì họ đã vứt toàn bộ đồ lên giường của ba mẹ, cũng không quên cười chê ga giường đã cũ.
Đúng vậy, vì mẹ là con nhà nông, lại lấy chồng xa nên họ luôn coi thường mẹ.
Trong mắt họ, mẹ trèo cao, gả đến nhà họ là phải làm ôsin, phải hầu tất cả bọn họ.
Mỗi lần đến Tết, mẹ lại phải tất bật chuẩn bị cơm nước cho mọi người, bận luôn tay cho đến tận khi mọi người đã chè chén gần xong mới có thể nghỉ tay ăn.
Mà ba chỉ cần giúp mẹ một tí là các bác sẽ lại xỉa xói không ngớt, không muốn để người khác sống yên.
Vậy nên mẹ luôn im lặng tự làm tất cả, không muốn ba động tay vào.
Vì thế mà ba đã cãi nhau với các bác rất nhiều lần nhưng rồi cuối cùng các bác cũng trách ngược lại mẹ.
“Đến nhà người khác thì cũng phải biết lịch sự chứ, lớn đầu từng ấy rồi, ra ngoài chưa ai bảo mọi người không có giáo dục à?” Tôi bước tới hất toàn bộ độ của họ lại: “Không thấy ngoài cửa có móc treo à? Không muốn đi dép thì ngồi im, lát nữa cơm nước xong xuôi thì cút xéo hết cả đi.”
Tôi gào lên khiến tất cả đứng hình.
Tôi đã từng giả bộ ngoan hiền, trốn sau lưng mẹ, cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn thì mọi chuyện sẽ dĩ hòa vi quý.
Nhưng lúc này đã khác rồi, tôi phải bảo vệ mẹ, không để mẹ phải chịu tủi nhục nữa.
Lấy độc trị độc, ăn miếng trả miếng.
“Nói linh tinh cái gì đấy!” Mẹ xấu hổ, cười cười giải hòa: “Sắp gói xong sủi cảo rồi, bên kia có hoa quả, hai chị ngồi đợi lát.”
Không phải mẹ không để bụng, chỉ là mẹ một thân một mình kiếm sống nơi đất khách xa nhà, không chỗ nương tựa nên đã học được cách cúi đầu chịu đựng.
Còn ba, vì muốn kiếm được thêm chút tiền mà thường xuyên vắng nhà, ngay cả lễ tết cũng ít khi về.
Cả một ngôi nhà lớn chỉ có mẹ giữ lửa.
“Chưa gói xong? Đừng nói là cố tình đợi các chị tới hỗ trợ nhé?” Bác Hai lại vứt đồ lên giường, lườm tôi một cái: “Trẻ con không biết gì, hầu như đều do người lớn dạy, em dâu bức xúc gì cứ nói, đừng có xúi trẻ con.”
“Không, không ạ.” Mẹ vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, dẫn họ vào phòng khách. Ông bà nội vẫn ngồi trên ghế sô pha, thái độ thờ ơ lạnh lùng.
“Khổng Minh Minh, đây là nhà của ông bà nội, nhà mày chỉ đang ở nhờ thôi, tưởng là nhà mình luôn à? Ra vẻ cái gì?” Vu Lị đẩy tôi từ phía sau, thái độ và hành động đáng ghét giống hệt mẹ của chị ta.
Tôi không ưa nổi, đá chị ta ngã lăn xuống đất.
“Khổng Minh Minh, mày điên rồi hả?” Vu Lị hét chói tai, đứng dậy đẩy tôi, tôi né người khiến chị ta đâm sầm vào cửa, chảy máu mũi hai bên.
Trẻ con mách trước mới có kẹo ăn.
“Mẹ ơi!” Tôi khóc òa lên: “Chị họ bảo nhà mình đáng khinh phải ăn nhờ ở đậu, con không muốn ở đây nữa.”
“Con không nói thế!” Vu Lị hét lên: “Con không nói nhà nó đáng khinh.”
Ôi, cái thứ ngu si này, nói vậy khác nào thừa nhận đã bảo nhà tôi ăn nhờ ở đậu, tôi nhếch môi, tỏ ý cảm ơn trước sự ngu đần của chị ta.
Tôi không nói nữa, nhưng càng khóc lớn hơn.
Vì giới hạn của mẹ là tôi.
Mẹ có thể chịu bao tủi nhục nhưng sẽ không để tôi rơi một giọt nước mắt nào.
Mà bước đầu trong kế hoạch của tôi chính là rời xa đám sâu bọ hút máu này.
Quả nhiên mẹ đen mặt: “Nếu không phải vì chăm sóc cho ba mẹ, các chị tưởng chúng tôi muốn ở lại đây à?”
Bác Cả: “…”
Bác Hai: “…”
Chị họ: “…”
Anh họ: “…”
Cuối cùng ông bà nội cũng đứng dậy đi tới, muốn giảng hòa. Đấy, có bị điếc đâu!
2.
Nể ông bà nội, mẹ nhịn không nói gì thêm nữa, gói xong sủi cào rồi cho vào nồi.
“Chịu đấy, cuối năm rồi còn gặp chuyện xúi quẩy.”
Bác Hai đang cắn hạt dưa thì bị bà đập một cái.
Bà nội mấp máy miệng nhìn về phía phòng bếp, nhưng bác Hai còn nói to hơn: “Gì, mẹ sợ à? Bao năm như vậy rồi, nó còn có thể làm được trò chống gì? Nếu không có em của con, nhà nào chịu cưới cái loại gái nhà quê.”
“Không chịu thôi đúng không? Mẹ tôi khổ tám đời mới dính líu tới các người, nói người khác thì hãy nhìn lại bản thân mình trước đi, ngày lễ tết thì dẫn con về nhà chồng, nhà mình thì bừa ra đấy còn tới sân si nhà khác?”
Tôi bung hết hỏa lực, tránh ông nội muốn giữ tay tôi lại.
Cái nhà này làm người ta mắc nghẹn.
Tôi vẫn nhớ y nguyên khuôn mặt nhẹ nhàng bình thản của mẹ lúc nhắm mắt ra đi mãi mãi, có lẽ cái chết với mẹ là giải thoát!
Vừa nghĩ tới đó, vành mắt tôi lại đỏ lên, nảy ra suy nghĩ muốn liều mạng với bọn họ.
Đột nhiên có tiếng tra chìa khóa mở cửa, ba đã về.
Trên mặt ba mang theo nét mệt nhọc sương gió, nhưng ba không để ý tới những người khác mà đã vọt ngay vào bếp, thấy mẹ thì mắt cũng rưng rưng.
Ba cũng giống tôi, cũng sống lại.
“Về đúng lúc lắm, xem con gái của em mất dạy thế nào, dám chửi cả người lớn.” Bác Cả lập tức tỏ thái độ của chị cả trong nhà.
Vu Lị làm hành động cắt cổ với tôi, chị ta cho rằng tôi xong rồi.
Tôi mỉm cười, giơ ngón giữa lên.
Lần này bác Cả càng làm lớn chuyện, chỉ tôi và mắng: “Thấy chưa? Con gái còn bé thế, không biết bị ai dạy hư, nếu là con của chị thì đã nhừ đòn rồi.”
Đang nói móc mẹ tôi không biết dạy con hả? Thế là tôi giơ ngón giữa tay kia lên, cho mẹ con bọn họ có đôi có cặp.
“Mày!” Bác Cả bị tôi chọc tức nghẹn không nói được lời, đẩy vai bác Hai.
Bác Hai được bật đèn xanh, đang định nói thì bị ba quát im.
“Làm ầm làm ĩ, ở ngoài còn nghe thấy tiếng các chị chửi bới, tài giỏi thế sao không thể hiện ở nhà chồng đi?”
“Trước mặt người ngoài thì cụp đuôi, đến nhà này để trút giận hả? Nằm mơ!”
“Tôi cưới vợ về không phải để hầu hạ các chị! Cút hết đi cho tôi!”
“Con… Con nói linh tinh cái gì thế?”
Đến bà nội nổi giận, vung tay muốn đánh ba.
Ba là một người con hiếu thảo, dù thương mẹ tôi nhưng cán cân trong lòng vẫn nghiêng về ông bà nội.
Song, lần này sống lại, nếm trải nỗi đau mất vợ, chứng kiến sự thờ ơ lạnh lùng của mọi người, ba còn giống như trước được nữa sao?
Tôi im lặng nhìn ba.
“Thôi thôi, cuối năm rồi, sao anh đã về rồi?” Mẹ đi ra từ phòng bếp, trên tay còn cầm cái muôi.
Niềm vui và sự kinh ngạc hiện lên trong mắt khi mẹ thấy ba, nhưng lập tức bị lo lắng thay thế.
“Mau đi rửa tay, sắp ăn cơm được rồi.” Mẹ muốn kéo ba đi.
“Họ muốn ăn thì để họ tự làm.” Ba nắm lấy tay mẹ, giằng lấy cái muôi trong tay mẹ rồi vứt xuống chân bà nội: “Hôm nay ba người nhà mình ra ngoài ăn.”
Mẹ sửng sốt, dù không hiểu nhưng tôi đã thấy mắt mẹ rưng rưng, đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm ba bảo vệ mẹ mà không nể nang điều gì.”
“Con… Con nói lại lần nữa!” Bà nội tức đến độ tay run run.
Ba nhìn mọi người, nói như chém đinh chặt sắt: “Nhà con sẽ dọn đi, việc chăm sóc ba mẹ sẽ luân phiên, có tiền chi tiền, không có tiền thì bỏ công!”
Nói rồi kéo mẹ đi luôn.
Tuyệt vời, lần này ba đứng về phe chúng tôi.
3.
Tận đến khi chúng tôi mua nhà mới, bọn họ mới ý thức được ba tôi nghiêm túc.
Mẹ đã để ý căn nhà này rất lâu, vị trí và giá tiền đều rất ổn.
Nhưng bác Cả và bác Hai cứ ngăn cản, lo cho nhà tôi còn hơn nhà họ.
“Cách ba mẹ quá xa, chạy qua chạy lại tốn công.”
“Đừng nói là ghét ba mẹ nên muốn sống xa đó nha?”
Các bác không ngừng quấy rối, mà chẳng qua mẹ chỉ muốn nhà tôi gần trường học của tôi hơn thôi.
Sau đó, giá phòng tăng lên gấp mấy lần, muốn mua cũng không mua nổi, thấy nhà tôi gặp khó khăn, bọn họ là người vui vẻ hơn ai hết.
Bây giờ, ba quyết mua luôn nhà, ngày nào ba cũng ở bên mẹ, không cho bác Cả và bác Hai có cơ hội nói linh tinh.
Vậy nên Vu Lị bắt đầu kiếm chuyện với tôi khi ở trường.
Dù hai chúng tôi không hợp nhau nhưng ít nhất lúc ở trường vẫn giả như không quen biết.
Nhưng bây giờ chị ta chặn tôi trong nhà vệ sinh, dội nước bẩn lên người tôi.
Bởi vì lúc trước tôi và mẹ luôn bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ, con người tôi dần trở nên nhát gan, hướng nội, điều đó khiến tôi gặp rất nhiều bất lợi khi trưởng thành ra xã hội, phải qua hơn mười năm mới bắt đầu dần tốt đẹp lên.
Lúc này Vu Lị tự đưa thân tới, tuổi thật của tôi hơn chị ta mười lăm năm thì sẽ để mặc chị ta bắt nạt sao?
Mà hơn hết, bây giờ tôi không muốn phải chịu một chút tủi nhục nào để rồi tổn thương chính bản thân mình, chẳng thà nổi điên phản công lại.
Tôi nhảy lên đá bay chị ta ra ngoài, chậu nước bẩn cũng bay một đường cong hoàn hảo rồi ụp lên mặt của chị ta.
Sướng, tôi không nhịn được bật cười.
Ngay lúc này, vết thương nơi đáy lòng như được hàn gắn lại không ít.
Nửa tiếng sau, mẹ và tôi cùng nghe bác Cả “bắn rap” trong phòng làm việc, giọng chửi to đến mức cửa cũng không cách âm được.
Vu Lị một tay che mặt, một tay kéo mẹ của chị ta, xấu hổ đỏ bừng tới cổ.
Bình thường ở trường, chị ta luôn thể hiện bản thân có cuộc sống sung sướng, được chiều chuộng hết mực, nhưng bây giờ mẹ của chị ta lại đanh đá chua ngoa vô cùng.
Ngược với đó là mẹ của tôi, sau khi đi khỏi nhà chồng hút máu, tóc mẹ búi cao, mặc sườn xám kiểu mới mà ba mua cho, mẹ vốn dịu dàng nhỏ nhẹ, bây giờ ăn vận vào càng đẹp hơn.
“Mẹ Vu Lị bình tĩnh lại đã!” Cô giáo nhíu mày ngắt lời, nhưng bác Cả bỏ ngoài tai. Mấy ngày nay, bác Cả bị ba tôi chọc tức, giờ con gái lại bị tôi “bắt nạt” ở trường học, sao bác Cả có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Bác Cả chửi còn chưa đã, thế mà còn lao tới đẩy tôi: “Đánh hả? Tao cho mày đánh này, thứ mất dạy.”
Tôi đè nén giận dữ trong mắt, mượn đà ngã xuống đất. Tôi cúi đầu, cả người run bần bật.
“Minh Minh!” Mẹ tôi thất kinh kêu lên, lao tới đỡ tôi, mẹ tưởng tôi khóc, nhưng thật ra tôi đang cố nhịn cười.
Không phải giọng ai to hơn thì người đó có lý.
Cô Cả làm ầm làm ĩ như thế, giáo viên đã rất khó chịu, chẳng còn quan tâm tới Vu Lị nữa mà chỉ hi vọng bác Cả mau biến đi.
“Mẹ Vu Lị à, hay là chị về trước đi, trường học sẽ giải quyết việc này.”
Ngay cả Vu Lị cũng xấu hổ thay mẹ mình, vội vàng kéo áo mẹ, khuyên: “Mẹ ơi, đừng làm rối chuyện lên nữa, mẹ về trước đi.”
“Chuyện chưa được giải quyết thì tại sao tôi phải đi? Đánh nhau thì phải bị đuổi học.”
“Mẹ Vụ Lị đừng nóng, trước hết phải hỏi chuyện gì đã xảy ra, Vu Lị và Khổng Minh Minh đều là hai đứa trẻ ngoan, chắc là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Vu Lị nhà tôi là một trong mười học sinh giỏi nhất lớp, thấy thế nào cũng là con bé kia gây gổ trước, học kém thì thôi, đây lại còn hạnh kiểm kém.”
Bác Cả chỉ vào tôi, khuôn mặt càng hung dữ xấu xí, con ngươi trợn trừng như chuông đồng, ngược với đó là mẹ tôi, vẫn dịu dàng như một đóa hoa nhài tinh khôi.
Nhưng hoa nhài cũng biết cắn người.
Mẹ gạt tay bác Cả đang chỉ vào tôi, giọng không lớn nhưng rất mạnh mẽ: “Em tin Minh Minh sẽ không vô cớ đánh bạn, chị à, chị có thể nhục mạ em nhưng chị không được nhục mạ con em. Có thể kết quả học tập của Minh Minh hơi kém nhưng không có nghĩa sau này vẫn kém.”
“Mày…” Cuối cùng bác Cả của tôi cũng thôi gào thét.
“Thưa cô, Vu Lị định dội nước bẩn lên người em.” Tôi nắm tay mẹ, nhỏ hai giọt nước mắt đáng thương, bắt đầu diễn: “Nhưng dù thế nào, dù muốn tự vệ thì em cũng không nên đánh bạn, Vu Lị à, bạn tốt bụng, học cũng giỏi, mình xin lỗi bạn, bạn tha thứ cho mình nhé?”
Nói xong, tôi còn cúi người “chân thành xin lỗi” Vu Lị.
Chị ta đang định phản bác lại chuyện tôi nói chị ta dội nước bẩn, ai ngờ tôi lại lập tức xin lỗi và khen chị ta, chặn đứng chị ta lại.
Liếc mắt trông thấy giáo viên nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi.
Có một điều bác Cả nói đúng, quả thật Vu Lị học rất giỏi, nhưng rất thích hơn thua, chị ta không chấp nhận có người giỏi hơn ngoan hơn chị ta trong mắt giáo viên.
Vậy nên, dù bây giờ chị ta rất không muốn nhưng vẫn phải tỏ ra rộng lượng.
“Thưa cô, tất cả chỉ là hiểu lầm, cũng tại em không thấy Khổng Minh Minh, không cẩn thận làm đổ nước bẩn lên quần áo của bạn,” Rồi chị ta nhìn tôi: “Khổng Minh Minh, mình cũng xin lỗi cậu, sau này hai đứa mình vẫn là bạn tốt.”
Hừ, ai muốn làm bạn tốt với chị (╯▔ 皿 ▔)╯
Tôi “vui mừng” bước tới nắm tay chị ta, cọ chỗ bẩn trên quần áo của mình lên quần áo của chị ta: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Nhìn bộ dạng chị ta ghét cay ghét đắng mà không thể đẩy tôi ra đúng là vui mắt thật.
“Bạn bè chơi với nhau quan trọng nhất là phải vui vẻ hòa đồng, Vu Lị và Khổng Minh Minh đều ngoan thế này cũng là nhờ người lớn trong nhà dạy dỗ.”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rõ ràng, bác Cả lại không hài lòng với kết quả này, nhưng bác Cả cũng không ngu, vừa rồi giận quá nhất thời nóng đầu, bây giờ bình tĩnh lại lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, không ngừng lấy lòng: “Đâu đâu, đều nhờ các giáo viên cả.”
Vu Lị đẩy tôi ra, không còn xấu hổ vì vừa rồi mẹ của chị ta lộ nguyên hình, chị ta đeo lại mặt nạ “học sinh ngoan”, tung hứng với mẹ của chị ta: “Cô Vương là giáo viên quan tâm lớp nhất, được gặp cô là may mắn của chúng em.”
Mẹ tôi không giỏi xã giao, chỉ đứng im ở bên gật đầu.
Tôi bước tới nắm tay mẹ, vỗ vỗ lên mu bàn tay của mẹ, nói to: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không thua các bạn khác, con nhất định sẽ đạt thành tích top 10 trong kỳ thi đại học.”
“Top 10?” Bác Cả lại lộ nguyên hình ngay tức khắc, khinh miệt nhìn tôi: “Muốn lấy lòng giáo viên thì còn có thể hiểu, nhưng mạnh miệng rồi cuối cùng không làm được là tự vác đá đập vào chân mình đấy, cháu gái ngoan ạ.”
“Chuyện nhà em chưa phiền chị lo.” Mẹ tôi kéo tôi lại phía sau: “Chị tin hay không không quan trọng, em tin Minh Minh.”
Đây là lần thứ hai trong ngày mẹ tôi bật lại bác Cả, xem ra “kế hoạch bảo vệ” của ba tôi trong mấy ngày nay đã thành công rồi.
Khi mẹ biết bên cạnh mẹ có người thì sẽ có cảm giác an toàn, cho nên lúc này mới có sức mạnh đứng thẳng lưng.
Mà tôi chính là sức mạnh của mẹ.
“Bác Cả à, nếu không thì cháu thi với Vu Lị?” Tôi ló đầu ra: “Nếu cháu thi tốt hơn Vu Lị, cô phải cho cháu tiền đi du lịch, còn nếu cháu thua, cháu sẽ đưa cô hết tiền mừng tuổi của cháu.”
Những năm ba tôi không về ăn Tết được sẽ lì xì tôi rất nhiều, bác Cả và bác Hai đã để mắt đến chỗ tiền đó từ lâu, luôn bắt một đứa trẻ như tôi mời cơm mọi người, vô cùng đáng ghét.
Quả nhiên tôi vừa nói xong, ánh mắt của bác Cả sáng lên, bác Cả tin chắc mình sẽ thắng, lại còn có thể sỉ nhục được chúng tôi nên lập tức đồng ý.
Vu Lị cũng rất tự tin: “Vừa hay con muốn đổi điện thoại mới.”
Thợ săn tài ba luôn đội lốt con mồi khi mới xuất hiện.
Tôi quay đầu: “Mẹ, con mượn điện thoại của mẹ, con muốn quay lại video làm bằng chứng.”
“Quay lại video để có bằng chứng, đừng quên cho cô được mở rộng tầm mắt đó.” Bác Cả tươi cười, xoa xoa cái bụng trước máy quay.
Tôi cúi đầu khẽ cười, ấn nút bắt đầu quay.
4.
Mười một giờ sáng, sau khi tôi làm xong bài kiểm tra đại số thì có hơi đói.
Đang định vào phòng bếp kiếm đồ ăn thì thấy mẹ đang ngồi thừ một mình.
Mẹ nhìn thấy tôi thì giật nảy mình.
“Đói không? Mẹ luộc cho con hai quả trứng đấy, ăn rồi nghỉ.” Mẹ lập tức đứng dậy, muốn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Mẹ luôn như thế, có việc thì cứ quen tự mình gánh vác, im lặng chịu đựng, không muốn nhờ cậy tới ai khác.
“Mẹ.” Tôi kéo mẹ lại, nũng nịu ôm lấy mẹ.
Lúc trước không biết, hóa ra lúc tôi lên lớp mười hai, mẹ đã thấp hơn tôi nửa cái đầu, người cũng gầy gò nhỏ bé.
“Sao lại ngồi mình ở đây? Nghĩ gì thế? Nói với con được không.”
“Không có việc gì.”
“Mẹ lừa con à? Con không còn trẻ con nữa, nói không chừng con có thể giúp mẹ đó.” Tôi kéo mẹ ngồi xuống bàn ăn bên cạnh.
Mẹ lấy chồng xa, bị nhà chồng gây khó dễ, cũng không có bạn bè nào.
Từ bé tôi đã phải chứng kiến mẹ bị ức hiếp mà trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, ở bên mẹ, cói đôi khi giống bạn bè hơn.
Quả nhiên mẹ không lay chuyển được tôi, chẳng bao lâu đã nói hết ra.
Hóa ra, ba định thôi việc, mở một cửa hàng bánh ở nhà với mẹ.
“Đây là chuyện tốt mà.” Tôi bật thốt.
Trước khi mẹ lấy ba cũng từng tự mở cửa hàng, vì mẹ làm bánh ngon nên ba thường ghé thăm, hai người nên duyên cũng từ đó.
Bây giờ mở lại tiệm, mẹ có thể theo đuổi sự nghiệp của mình, ba cũng có thể ở bên chăm sóc cho mẹ.
“Ba con đang có công việc ổn định hơn làm buôn bán nhiều, hơn nữa mở cửa hàng sẽ rất bận, không ai chăm sóc cho ông bà nội của con được.”
Trước mẹ nói, tôi đã đoán được suy nghĩ của mẹ rồi.
“Bác Cả và Bác Hai rảnh rỗi cả ngày, sao lại không có người chăm sóc ông bà? Mẹ, mẹ đã làm nhiều rồi, tại sao không nghĩ cho bản thân chứ?”
“Minh Minh à, con còn nhỏ, con không hiểu đâu.” Mẹ thở dài.
“Vâng, con không hiểu, nhưng con biết ba mẹ đã lấy nhau thì cũng có gia đình riêng chứ không phải con gái gả đi là trở thành người giúp việc!”
“Minh Minh!” Mẹ không nghĩ tôi sẽ nói thẳng ra như vậy, liếc nhìn phòng ngủ: “Đừng nói linh tinh.”
Mẹ sợ ba nghe được rồi lại nghĩ nhiều.
“Ba có nghe được thì cũng không sao, bây giờ ba và con đều đứng về phía mẹ vô điều kiện, mẹ không cần lo lắng gì hết, từ hôm nay trở đi, ba sẽ luôn bảo vệ mẹ, con cũng thề về nhà sẽ không làm mẹ giận, ra ngoài cố gắng bảo vệ mẹ!” Tôi vừa nói vừa làm mặt quỷ, vỗ vỗ lên ngực, chọc cho mẹ cười.
Nhưng khi thôi cười thì trên mặt mẹ vẫn có một chút lo lắng buồn phiền.
Suy nghĩ của mỗi người đã đâm sâu bén rễ trong lòng theo những gì đã trải qua, muốn lập tức thay đổi là điều không thể.
Chỉ có thể nước chảy đá mòn, từ từ dẫn lối.
“Mẹ à, nếu sau này con lấy chồng xa ba mẹ, lại còn không có công việc, chồng cũng không ở bên, còn phải hầu hạ cả nhà chồng, còng lưng ra mà cuối cùng vẫn không được sống tốt thì mẹ sẽ nghĩ thế nào?”
“Mẹ… Hi vọng… Hi vọng con không phải chịu nỗi khổ này.” Mẹ bật khóc.
Mẹ có thể chịu đựng được cái khổ này nhưng không muốn con gái của mình phải chịu.
Lại một lần nữa, tôi không kìm nổi cảm xúc khi thấy mẹ khóc, giọng cũng nghẹn ngào theo: “Mẹ ơi, nếu mẹ muốn sau này con sống hạnh phúc thì trước tiên mẹ cũng phải hạnh phúc, mẹ là tấm gương của con, vậy con mới có thể tự tin!
Mẹ khẽ gật đầu, nước mắt tuôn rơi, trút bỏ bao tủi khổ những năm qua.
“Vợ à, em hãy tin anh, có anh ở đây, anh sẽ không để em phải chịu bất cứ khổ cực nào nữa.” Ba đi ra, áy náy rơi nước mắt, ngồi xuống trước mẹ: “Em đã phải chịu khổ nhiều năm qua rồi.”
Cuối cùng mẹ không kìm được mà òa khóc.
Tôi ôm lấy ba mẹ, sau đó im lặng đi ra ngoài.