Cuốn Sổ Đòi Mạng - Chương 8
35.
Hai vợ chồng vội vã đến nhà tang lễ, nhưng khi đến nơi, họ nhận được thông báo rằng th//i th//ể của Lưu Triều Kỳ đã bị hỏa táng và có người đã đến nhận rồi.
Người đó tự xưng là vị hôn phu của người đã khuất, nhưng lại ở trong nhà x//ác chửi mắng một lúc lâu.
“Ông làm sao có thể để người khác nhận được? Cô ấy là con gái của tôi mà!”
Đối mặt với sự chất vấn từ hai vợ chồng, nhân viên tỏ vẻ khinh thường, hỏi: “Hai người không phải đã đến nhận th//i th//ể rồi sao? Sao đến cả con gái ruột của mình cũng không nhận ra?”
Lưu Kiến Trung giải thích: “Nó chet vì ung thư phổi, gầy đến mức chúng tôi không nhận ra. Chúng tôi không biết bệnh tình của nó nghiêm trọng như vậy, nên mới không nhận ra ngay.”
Nhân viên phủ nhận ngay lập tức: “Ai nói cô ấy chet vì ung thư phổi?”
“Trước Tết chẳng phải có mấy trận tuyết lớn sao? Cô ấy chet vì lạnh đấy.”
Nhân viên thở dài tiếc nuối: “Lúc tìm thấy, quần cô ấy ướt sũng, đóng băng cả rồi.”
36.
Lễ truy điệu của Lưu Triều Kỳ không được tổ chức, nghe nói th//i th//ể sau khi hỏa táng được ch//ôn cất thẳng vào nghĩa trang. Mọi việc diễn ra rất kín đáo, không có sự tham gia của bất kỳ ai bên ngoài, và cũng chẳng ai biết cô được chôn ở đâu.
Bạn bè và người thân đều không hiểu, họ trách móc hai vợ chồng: “Sao cả đời lạnh nhạt với con như vậy, đến lễ truy điệu cũng không chịu làm cho nó?”
“Tiết kiệm cũng không cần đến nỗi như vậy chứ.”
Hai người không biết phải giải thích thế nào. Họ không có th//i th//ể, không có tr//o c//ốt, thậm chí không có nổi một tấm ảnh thờ của Lưu Triều Kỳ. Họ làm sao mà tổ chức được? Và làm sao mà giải thích nổi chuyện chính họ còn không nhận ra th//i th//ể của con gái mình?
Họ từng chặn xe của Tôn Bồi Chính để đòi lại tr//o c//ốt, nhưng cậu chỉ trả lời vỏn vẹn hai từ: “Rải rồi.”
Cậu ta không thèm đếm xỉa đến họ, và đến tháng Ba thì dọn đến Hải Thành, từ đó không bao giờ trở lại.
Thật ra, đối với Lâm Vân Hà, cuộc sống hiện tại cũng không khác quá nhiều so với trước đây. Vẫn là hai vợ chồng già sống cùng một đứa con không bao giờ về nhà.
Nhưng trong lòng Lâm Vân Hà luôn có một khoảng trống vô hình, lúc nào cũng có thể trỗi dậy thành một nỗi buồn không lời vào những khoảnh khắc không ai để ý.
Chỉ cần vô tình thấy một chữ nào đó, bà lại nhớ đến cái ngày bà đặt tên cho con gái. Bà đã đặt cho con cái tên “Triều Kỳ”, với chữ “triều” tượng trưng cho sự mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng, còn chữ “kỳ” mang ý nghĩa may mắn, bình an. Bà mong rằng cả đời con sẽ sống vui vẻ, khỏe mạnh và bình yên.
Thế nhưng sau này, con gái bà lại sống u ám, rụt rè, chẳng có chút nào sự hồn nhiên, vui tươi của một đứa trẻ. Đôi mắt lúc nào cũng trĩu nặng như của một người già sắp lìa đời, khiến bà chẳng thể yêu thương nổi.
Nhưng con gái bà trước đây không phải như thế.
Con bé từng giơ đôi cánh tay mũm mĩm lên đòi bế, đôi bàn chân trắng nõn nhún nhảy lao vào lòng bà, đôi môi đỏ hồng nũng nịu để lại những vệt nước miếng trên má bà.
Chỉ vì lần đầu tiên gọi “mẹ” khiến bà mỉm cười, mà con bé đã bám vào thành giường, ngửa đầu, suốt cả ngày gọi “mẹ” với bà. Mỗi lần được đáp lại, con bé lại hớn hở vẫy tay múa chân, cười khúc khích không biết mệt mỏi…
Con bé rõ ràng từng là đứa trẻ mơ ước được mãi mãi ở bên bố mẹ, sao bây giờ lại rời đi? Sao con bé có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt với bà như vậy?
Cho đến một ngày, Lâm Vân Hà bằng cách nào đó đã tìm được đoạn video buổi liên hoan lớp của con gái vào dịp Tết Dương lịch năm 2008.
Lớp 5.
Con gái của bà ngồi trong góc, gầy gò, nhỏ bé, bị đám đông vui vẻ xung quanh nhấn chìm nhưng lại nổi bật hơn ai hết. Vì cô bé là đứa duy nhất trong lớp không mặc đồ mới, và cũng là đứa duy nhất không mang theo đồ ăn vặt, bàn trống không.
Cô bé mặc bộ đồng phục xanh trắng bẩn thỉu, tay giữ chặt cái áo bông đỏ tía cũ kỹ, bên trong đã bung cả khóa kéo. Dưới mái tóc dài che nửa khuôn mặt, đôi mắt của cô bé dán chặt vào màn hình nơi phụ huynh gửi những lời chúc mừng năm mới đến các con.
Bọn trẻ xung quanh mặc đồ đẹp nhất, trao đổi đồ ăn vặt với nhau. Cô bé của bà nuốt nước bọt, nhưng không dám liếc mắt một lần.
Nhìn cô bé lúc ấy, hệt như một kẻ ăn xin lạc vào buổi tiệc sang trọng.
Hôm đó, tất cả bọn trẻ đều nhận được video bất ngờ từ bố mẹ, trừ con gái bà. Thế nhưng, nụ cười của cô bé chưa một lần tắt. Khi cô giáo hướng dẫn lũ trẻ cảm ơn bố mẹ, cô bé còn hét to nhất: “Bố mẹ ơi, con yêu bố mẹ!”
Khi nói câu ấy, đôi mắt cô bé sáng ngời.
Lâm Vân Hà cứ lặp đi lặp lại đoạn video 30 giây cuối cùng ấy, nghe con gái bày tỏ tình yêu dành cho mình một cách hào hứng. Trong lòng bà như bị xé toạc, đau đớn đến không nói nên lời.
Khi đó, con gái bà đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, trái tim rách nát không chỗ lành, nhưng vẫn dành trọn tình yêu trong sáng nhất cho bà. Nó luôn tin tưởng một cách ngây thơ rằng bố mẹ sẽ đến cứu nó khỏi cơn ác mộng.
Nhưng rồi, bà đã làm gì cho nó?
Bà, Lâm Vân Hà, đúng là người mẹ tệ nhất trên thế gian…
37.
Lại một lần nữa, Lâm Vân Hà nói thẳng với Lưu Kiến Trung rằng bà muốn ly hôn, và lần này, thái độ rất kiên quyết.
“Tôi không quan tâm ông có giữ được chút danh dự cuối cùng hay không, càng không để ý người ta cười cợt gì. Khác với ông, khi tôi đã chán ghét ai đó, thì một giây một phút cũng không muốn ở bên cạnh họ. Lưu Kiến Trung, ông biết bây giờ tôi ghét ông đến mức nào không?”
Lưu Kiến Trung gần như cầu xin: “Chuyện của Kỳ Kỳ có thể tôi xử lý chưa tốt, nhưng mà suốt bao năm qua, tôi nào có bạc đãi bà? Cả đời tôi đã vất vả cho gia đình này. Bây giờ, bà lại muốn tôi vừa mất con, vừa mất vợ? Đến khi tôi mất, tôi vẫn muốn được ch//ôn cùng hai mẹ con mà…”
“Vậy ông đi xử lý Lâm Hoan đi.” Lâm Vân Hà lạnh lùng ngắt lời. Nụ cười nửa miệng hiện lên trên môi bà, từng chữ sắc bén như dao: “Trả thù cho Kỳ Kỳ xong thì tôi sẽ tha thứ cho ông.”
“Được thôi.” Lưu Kiến Trung chấp nhận ngay lập tức: “Tôi sẽ tạo một tài khoản phụ, đăng những việc nó đã làm lên mạng, cho nó thân bại danh liệt.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Lưu Kiến Trung nhíu mày: “Không thể làm quá đâu, sẽ ảnh hưởng đến mình. Với lại dấu vết trên mạng, cảnh sát cũng dễ điều tra ra thôi.”
Nghe xong, Lâm Vân Hà không muốn nói thêm gì nữa. Chỉ còn một yêu cầu duy nhất, đó là ly hôn. Và bà kiên quyết không nhượng bộ.
Cuối cùng, khi đã mất hết kiên nhẫn, Lưu Kiến Trung không kiềm chế được, cao giọng phản kháng: “Bà còn muốn tôi phải làm sao nữa? Kỳ Kỳ đi mà không để lại cho tôi một lời nào, tất cả đều chỉ dành cho bà. Nó có coi tôi là cha không? Tôi lo cho nó ăn học, chẳng bao giờ than vãn, cuối cùng lại không được một lời tốt đẹp. Cả hai mẹ con bà đều trách tôi, một người tốt chỉ vì một lần sai lầm mà bị phủ nhận cả cuộc đời… Chuyện nó trải qua, tôi gây ra sao? Căn bệnh đó, là tôi truyền cho nó sao? Tôi đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, mà vẫn không vừa lòng bà sao!”
Lời đó chỉ làm Lâm Vân Hà nổi giận hơn, cuộc nói chuyện hoàn toàn đi vào ngõ cụt. Cuối cùng, để duy trì một chút mối quan hệ và giữ lại ít thể diện, Lưu Kiến Trung đề nghị “ly thân nhưng không ly hôn” và chấp nhận nhượng bộ phần lớn về tài sản. Ngôi nhà thuộc về Lâm Vân Hà, và số tiền 500 nghìn Kỳ Kỳ để lại được chia đôi.
Cầm tiền của mình, Lưu Kiến Trung chuyển ra ngoài, lấy lý do công việc mới quá xa, cần ở trong ký túc xá.
Một tháng sau, Lâm Vân Hà bán căn nhà đã ở suốt mười mấy năm và cùng với 250 nghìn còn lại của Kỳ Kỳ, bà quyên góp tất cả vào dự án “Người giữ làng quê” nhằm hỗ trợ trẻ em nghèo trong thành phố.