Cuốn Sổ Đòi Mạng - Chương 7
31
Lưu Kiến Trung xin nghỉ phép buổi sáng để về nhà, mang theo cả cơn giận.
Suốt đường đi, ông đã cố nén lại, nhưng vừa bước vào cửa đã lớn tiếng: “Mau tìm cách liên lạc với Triều Kỳ, bảo nó xóa cái bài đăng kia đi, rồi viết lời xin lỗi bảo chỉ đùa thôi! Không biết xấu hổ à, chuyện gì cũng lôi ra bêu rếu, cả đời tôi mất mặt rồi!”
“Ông mất mặt cái gì?”
“Bà nghĩ người ta sẽ nói gì? Họ sẽ nói chúng ta vô trách nhiệm, vứt nó ở quê sáu năm không ngó ngàng.”
“Nhưng đó là sự thật.”
“Sự thật gì? Là tôi không muốn đưa nó lên thành phố à? Là bà ngại trông con cực khổ, ngại làm việc nhà, bà nói anh trai bà, chị dâu bà tốt, bảo tôi yên tâm. Tôi chỉ hỏi bà, họ tốt ở chỗ nào?!”
Lâm Vân Hà không chịu nổi nữa, ném mạnh cái gối vào mặt Lưu Kiến Trung.
“Giờ ông đổ lỗi cho tôi sao? Giờ ông trách tôi sao?!”
“Lúc đó ai nói học phí tốn kém, bảo tôi nghĩ cách? Ai sợ không kiếm được tiền, về quê thì mất mặt, nên cứ kéo dài sáu năm, kéo đến lúc con bé sắp vào cấp hai mới chịu đưa nó về? Là tôi à?”
Lưu Kiến Trung gằn giọng: “Kéo dài sáu năm thì sao? Tiền nó tiêu, tôi có thiếu một đồng nào không? Tôi ngày ngày làm việc cực khổ kiếm tiền vì ai? Còn bà, bao nhiêu năm nay chỉ biết chơi mạt chược, mua quần áo, khoe khoang, có kiếm được đồng nào chưa?”
Lâm Vân Hà tức đến mức gào lên: “Lưu Kiến Trung, đồ khốn nạn!”
32.
Khi sự việc lan rộng, ngày càng nhiều chuyện về Lưu Triều Kỳ được hé lộ nhờ những người từng chứng kiến.
Một người bạn học tiểu học kể đã từng thấy cô ấy tiểu ra m//áu, nhặt rác ăn; người dân cùng làng kể lại thường xuyên nghe tiếng mắng nhiếc trẻ con từ phía La Tố Trân, và anh em nhà họ Lý thậm chí còn khoe khoang với người làng; giáo viên của cô nói cô từng để trống giấy thi trong một kỳ thi quan trọng khi viết về “Người tôi yêu thương nhất”…
Lâm Vân Hà theo dõi mọi diễn biến mỗi ngày, đột nhiên lại thấy nhớ con gái. Nhưng khi lục lại những bức ảnh gia đình trong nhà, bà phát hiện không có lấy một tấm ảnh của con gái. Bà nhớ lại một lần cãi nhau với cô, bà đã xé tan tấm ảnh hai mẹ con trước mặt cô ấy.
Khi ấy bà nói gì nhỉ? Bà bảo Lâm Hoan tốt hơn con gái mình cả ngàn lần, rằng bà không cần đứa con gái này nữa.
Đôi mắt Lâm Vân Hà cay xè, bà đưa tay lau đi, rồi tìm thấy trong góc phòng đánh bài một hộp bưu kiện.
Bên trong là bằng tốt nghiệp và các giấy chứng nhận của con gái, ba chữ “Lưu Triều Kỳ” vẫn còn rõ nét, nhưng những ảnh dán lên bằng thì đã mất tăm.
Bà tìm kiếm trang cá nhân của cô, vào cả blog của cô, nhưng chẳng thấy một bức ảnh nào của con gái, dù chỉ là một bóng lưng.
Bà chợt nhận ra mình không còn nhớ nổi dáng vẻ của con gái nữa. Đường nét, đôi mắt, lông mày… sao bà dường như không có lấy một chút ấn tượng nào. Rõ ràng chỉ mới năm trước con gái còn ở nhà một tháng, cứ đi đi lại lại trước mặt bà, ngày nào cũng cãi vã.
Vậy mà sao bây giờ bà lại chẳng thể nhớ nổi gương mặt cô thế nào?
Bà gửi lời xin lỗi đến Lưu Triều Kỳ qua WeChat và tin nhắn, nhưng không nhận được hồi đáp. Gọi điện thì máy vẫn tắt.
33
Lý Diệu Bình và Lý Gia Hưng – hai anh em nhà họ Lý – đã chet. Một người ngã từ xe nông nghiệp xuống, bị xe phía sau c//án qua chet tại chỗ. Người còn lại uống thuốc trừ sâu t//ự t//ử tại nhà.
Người ta đồn rằng cái chet của họ xảy ra không lâu sau khi cảnh sát từ chối lập án vì vụ việc đã quá lâu và thiếu chứng cứ.
Ngày 14 tháng 2.
Lưu Kiến Trung bị điều tra và phát hiện có hành vi vi phạm nghiêm trọng ba năm trước.
Ông ta bị sa thải mà không nhận được bất kỳ khoản đền bù nào. Người ta kể lại rằng hôm đó, ông giãy giụa không chịu rời đi, một đời sống giữ thể diện, vậy mà giờ lại mất cả thể diện lẫn công việc. Ông giận dữ đòi gặp con rể, mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn bị bảo vệ lôi đi, thậm chí không gặp được Tôn tổng.
Không ngờ, khi về nhà, ông lại gặp một tin dữ khác: Lâm Vân Hà muốn ly hôn với ông.
Hóa ra hôm đó bà Lâm nhận được một email từ con gái, bên trong là đoạn ghi âm cuộc cãi vã giữa hai cha con liên quan đến việc cưỡng bức nhiều năm trước.
Thì ra Lưu Kiến Trung đã biết rõ sự thật về cái chet của Lâm Vân Đào từ mười bốn năm trước, nhưng lấy lý do “vì tốt cho con gái và vợ” để ép con gái im lặng.
“Trên đời này có ai làm cha kiểu như ông không, con gái chịu oan ức mà ông làm như không có gì xảy ra vậy?”
“Vậy tôi phải làm gì? Đào mồ cả anh trai và chị dâu bà lên sao? Người đã chet rồi, tôi phải đòi lại công bằng kiểu gì đây?”
“Nhưng hai tên súc sinh họ Lý vẫn còn sống!”
“Bọn chúng cũng chet rồi.”
“Có phải vì ông mà bọn chúng chet đâu chứ? Sao ông có thể mở to mắt nhìn lũ súc sinh đã làm nhục con gái mình vẫn sống nhởn nhơ? Ông có trái tim không? Ông không thấy đau đớn sao?”
Lưu Kiến Trung khẽ cười lạnh lẽo, rồi nói như một người đầy chính nghĩa: “Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng. Bà thấy không, báo ứng của chúng đã tới rồi đấy thôi.”
“Phì! Tôi thấy ông chỉ là kẻ hèn nhát! Một tên vô dụng sống chet vì cái sĩ diện…”
“Chát!”
Lưu Kiến Trung tát bà.
Lâm Vân Hà ngẩng đầu lên, chịu đựng cơn đau rát trên má, ánh mắt khinh thường nhìn ông nhẹ bẫng, cất lời: “Vậy ra, ông không phải không dám đánh người, chỉ là không dám đánh người ngoài thôi.”
34.
Ngày 28 tháng 2, một ngày trước sinh nhật lần thứ 27 của Lưu Triều Kỳ.
Lâm Vân Hà nhận được bức email cuối cùng từ con gái, một email đã được hẹn giờ sẵn. Bên trong đính kèm mật khẩu thẻ ngân hàng và một đoạn văn ngắn gọn:
[Nếu không có gì bất ngờ, chắc mẹ đã biết tin con qua đời rồi…]
Chỉ mới đọc đến dòng đầu tiên, tim Lâm Vân Hà đã thắt lại, đau đớn như có ai cắt ngang từng nhịp. Cả không gian trước mặt như xoay chuyển, chữ trên màn hình nhòe nhoẹt, bà không thể nhìn rõ.
Bà cố giữ mình không ngã xuống, run rẩy đưa tay bám chặt vào thành ghế, đến mức ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. Cuối cùng, các dòng chữ trên màn hình cũng dần hiện lên rõ ràng hơn.
Nhận thấy sự khác thường của vợ, Lưu Kiến Trung cũng lại gần.
[Là ung thư phổi giai đoạn cuối, không chữa được nữa.
Xin lỗi vì con đã không sống được như mẹ mong đợi, và cũng đã không thể giữ được niềm hy vọng ngày nào mẹ dành cho con, mong con sẽ sống vui vẻ, mạnh mẽ và bình an. Trước khi đi, con muốn báo cho mẹ biết về cuộc đời của con.
Con đã trải qua 6 năm là đứa trẻ ở quê, 6 năm sống nội trú, 8 năm ở Tân Thành vừa học vừa làm.
Con đã ăn thử gà xé, mì dầu ớt; đã đi tàu lửa, đi tàu điện ngầm; đã nhìn thấy sương mù ở làng quê, mưa bụi và những vì sao nơi thành phố; đã đọc được kha khá sách, quen được một vài người; phần lớn cuộc đời là lang bạt, không kịp thưởng thức cảnh sắc nơi nào.
Con chưa từng đi xem phim, chưa từng ăn đồ ăn giao tận nơi, chưa từng lãng phí một ngày nghỉ nào, cũng chưa bao giờ tiêu một đồng không cần thiết; đã cố sống kiên cường, nhưng đáng tiếc là kết cục không thành công.
Ngày 28 tháng 2 năm 2023, thật xin lỗi vì con chỉ kéo dài cuộc đời đến đây thôi.
Cuộc đời này thật đẹp, con không hối tiếc.
Mẹ à, con trả lại mẹ cô gái 27 tuổi tên Lưu Triều Kỳ. Cùng với những gì cô ấy từng trải qua, số tiền cô ấy đã sử dụng, và cả phần m//áu thịt từ mẹ, không thiếu chút nào.
Chúc mẹ, Lâm Vân Hà, sống thật hạnh phúc trong những ngày còn lại.]
Lâm Vân Hà đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, rồi bất ngờ khoác vội chiếc áo lên người, nhét chìa khóa, chứng minh thư, nắp chai, hộp tăm và đủ thứ linh tinh vào túi, dáng vẻ rối bời đến mức Lưu Kiến Trung muốn giữ bà lại cũng không được.
“Đừng chạm vào tôi! Triều Kỳ của tôi chắc đang tìm cách kết thúc cuộc đời, tôi phải đi tìm nó!” Bà nói, giọng đầy hoảng loạn.
“Thế còn thẻ ngân hàng?”
Bà quay sang nhìn ông, đôi môi trắng bệch hỏi: “Thẻ mà Triều Kỳ đưa đâu rồi? Đưa tôi, tôi phải trả lại nó!”
“Tôi không cần tiền của nó. Tôi cần tiền nó làm gì chứ? Nó nghĩ sẽ trả hết nợ cho tôi sao? Mơ cũng đừng hòng!”
Lâm Vân Hà lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn, tay rút chiếc thẻ ngân hàng con gái đưa từ ví của Lưu Kiến Trung, rồi lại lấy cuốn sổ tiết kiệm và mấy thỏi vàng trong ngăn kéo. Do tay run nên mấy thỏi vàng cứ rơi loảng xoảng xuống sàn.
Miệng bà không ngừng lẩm bẩm: “Triều Kỳ bị ung thư phổi, tôi phải cứu nó, phải để nó sống, để nó thấy tôi vì nó mà bỏ ra bao nhiêu, để nó xem liệu có trả hết được không…”
“Đừng lấy nữa, cẩn thận lấy hết lại làm mất.” Lưu Kiến Trung cố giữ lại nhưng không nổi, vì lúc này Lâm Vân Hà có sức mạnh khác thường, cứng đầu như một con bò.
Cuối cùng, không còn nhịn được, Lưu Kiến Trung hét lên câu mà ông đã cố kìm nén bấy lâu: “Cứu cái gì nữa, nó chet rồi, chet hẳn rồi!”
Lâm Vân Hà khựng lại, nhìn ông không tin nổi, mắt đỏ hoe từng chút từng chút.
Bà lấy điện thoại ra, cố tìm một lý do để phủ nhận: “Không thể nào, nó vừa gửi tin nhắn cho tôi đấy! Xem đi, 13 giờ 16 phút, vừa mới đây thôi. Không tin thì tự nhìn đi…”
“Đó là tin nhắn hẹn giờ.”
Lưu Kiến Trung nhặt thỏi vàng rơi trên sàn, lau sạch rồi để lại, không dám nhìn vào mắt bà. Giọng ông nhỏ lại như đang nói với chính mình: “Ngày trước Tết, chúng ta đã nhìn thấy x//ác của nó rồi, bà quên rồi sao?”
“Đó không phải Triều Kỳ!”
Làm sao có thể, chuyện đó đã xảy ra cách đây một tháng. Triều Kỳ của bà, làm sao mà có thể ra đi lúc đó được.
Lâm Vân Hà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng phủ nhận: “Triều Kỳ đâu có dáng vẻ như thế!”
Người đó trông xa lạ lắm, bà chẳng có chút ấn tượng nào về đôi mắt, gương mặt ấy.
Lưu Kiến Trung nói: “Ngón út bên tay phải nó có vết sẹo, là do bị móc thép cứa phải năm ba tuổi. Tôi đã nhìn thấy rồi.”
Ông nói thêm: “Nhưng vì bà nói không phải nên tôi cũng chẳng nói gì.”
Lâm Vân Hà sững sờ, bà cũng không để ý đến ngón tay của x//ác chet kia.
Nhưng bà vẫn không tin: “Dù sao cũng không phải.”
Triều Kỳ của bà không gầy guộc đến mức đó.
Lưu Kiến Trung cười gằn.
“Tôi vừa tra qua rồi, giai đoạn cuối ung thư phổi người ta thường không ăn uống được, và sụt cân nhanh chóng.”
Sau cú sốc thất nghiệp khiến ông mất hết thể diện, mấy tháng này trông ông già đi trông thấy. Nhận ra mình đã mất đi con gái, nụ cười ông đượm vẻ chua chát đến cùng cực.
Ông mỉa mai hỏi: “Vân Hà, bà có chắc bà nhớ rõ Triều Kỳ trông thế nào không?”
“Tất nhiên là nhớ…”
Lâm Vân Hà định cãi lại, nhưng chẳng thể nói thêm câu nào.
Vì Lâm Vân Hà thật sự không nhớ.
Trong ký ức, Triều Kỳ của bà lặng lẽ ít nói, thích cúi đầu, luôn co ro trong góc phòng. Tóc mái không bao giờ cắt tỉa, rủ xuống che đi nửa gương mặt.
Bà từng chế nhạo cô: “Trẻ mà chẳng có sức sống, sống như ma.”
Trong những ngày con ở nhà, bà cũng chẳng nhìn cô được mấy lần, dù cô có đang nói chuyện hay ngồi ngay trước mặt.
Ký ức cuối cùng của bà là hình ảnh hôm cô nghe tin nhà bị tr//ộm cạy cửa, hớt hải chạy về. Ngày hôm ấy, cô trang điểm đậm, bà chỉ liếc nhìn rồi quay đi, buông một câu: “Xấu quá.”
“Triều Kỳ của tôi…”
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vân Hà cảm giác như toàn bộ m//áu trong cơ thể đã đông cứng lại, cái lạnh c//ướp đi tất cả sức lực, niềm kiêu hãnh yếu ớt trong lòng bà phút chốc sụp đổ, tan biến thành cát bụi.