Cuốn Sổ Đòi Mạng - Chương 5
20
Tôn Bội Chính nổi giận, bước nhanh về phía trước, cứ như con lừa bướng bỉnh, gọi cũng không dừng lại.
Chẳng mấy chốc, bóng lưng cao gầy của cậu ta đã bị bóng đêm nuốt chửng, chẳng biết đi đâu.
Tôi thở hổn hển, ngực bị ép chặt khiến tôi phải dừng bước, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ sông.
Thôi bỏ đi, tôi nghĩ.
Cứ để mọi chuyện vậy đi.
Để cậu ta đi.
Chặng đường cuối này, cũng chẳng nhất thiết phải có ai đi cùng.
Nhưng rồi Tôn Bội Chính lại quay lại.
“Đừng có đùa nữa, chúng ta sau này sẽ ổn mà.” Cậu ta nói.
“Nhớ cái bụi mẫu đơn ở góc sân trường không? Hồi xưa chạy bộ mệt, chúng ta hay ngồi nghỉ ở đó. Cậu thích nó lắm, còn vẽ cả tranh về nó nữa.”
“Tôi có căn nhà ở Hải Thị, sân vườn cũng trồng một vạt mẫu đơn lớn. Có đủ trắng, hồng, vàng. Đợi đến mùa xuân, tôi sẽ đưa cậu đi xem nhé.”
Cậu ta nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp, giọng nói mang theo sự nghiêm túc hiếm hoi.
“Nếu cậu thích nơi đó, chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.”
Được thôi.
Không quay lại nữa.
21.
Tôi lại ở nhà thêm vài ngày nữa.
Giờ tôi đã đến mức không ăn nổi gì rồi, cứ cảm giác như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng.
Nuốt một mẩu bánh mì nhỏ thôi mà đau như bị kim châm, khó khăn lắm mới nuốt xuống được một ít.
Uống nước cũng bị sặc, ho sù sụ đến mức tưởng như sắp chet, đóng cửa kín mít mà ho long trời lở đất.
Bên ngoài cửa cứ mở rồi đóng, đóng rồi lại mở, tiếng bước chân qua lại trước cửa phòng tôi, tiếng ti vi, tiếng cười đùa rộn rã.
[Thủ khoa, tôi có một màn xiếc khỉ, cậu có muốn xem không?]
Một ngày nọ, Tôn Bội Chính nhắn cho tôi một tin chẳng hiểu gì cả.
[Là cậu diễn à?] Tôi cố tình trêu cậu ta.
[Tôi có thể diễn vai cây gậy.]
Đấy, nhìn xem, cái tên này ngốc thế đấy.
Chẳng mấy ngày sau, nghe nói Tôn Bội Chính và Lâm Hoan đã quay lại với nhau.
Tôi chỉ giữ thái độ quan sát, vẫn cảm thấy cái tên Tôn Bội Chính này đang âm mưu chuyện gì đó.
Rồi nghe nói cậu ta lại tăng lương cho bố, nghe nói mẹ được tặng một chiếc túi Hermès, nghe nói Lâm Hoan cầm thẻ của Tôn Bội Chính đi chọn nhẫn cưới, chuẩn bị chờ ngày lên xe hoa.
Hôm tiểu hàn (vào ngày 6,7 hoặc 7 tháng Giêng), bố bước vào phòng tôi, tay che miệng và mũi.
“Mấy giờ rồi còn chưa dậy?”
Vừa vào cửa, ông liền lao ngay ra ban công, không quan tâm đến cơn gió Bắc đang rít lên ngoài kia, mở tung cửa sổ ra hết cỡ.
Hơi lạnh xuyên qua chăn và làn da khô của tôi, thấm tận xương.
Tôi rùng mình, vội co chân lại, cuộn mình trong chăn, chỉ để hở đôi mắt.
Bố nhăn mặt: “Ho cả ngày, không biết tích tụ bao nhiêu vi khuẩn rồi, cũng chẳng thèm mở cửa thông gió.”
“Trước đây đã bảo con đừng chỉ quan tâm đến vẻ ngoài mà không màng đến sức khỏe, phải mặc nhiều, uống nước ấm, mở cửa cho thoáng, con chẳng chịu nghe, cứ nghĩ chúng ta muốn hại con. Bây giờ thì hay rồi, sắp bị viêm phổi chưa? Phải để con nhớ đời.”
“Dậy nhanh, hôm nay trời nắng đẹp, dậy mà dọn phòng, rồi lau bếp với nhà tắm đi. Vài ngày nữa anh rể con đến ăn cơm, mẹ con bận không xuể kia kìa.”
À, hóa ra tên họ Tôn kia sắp đến nhà rồi.
Tôi không hiểu sao mình lại buồn ngủ đến thế, mắt nặng trĩu, gần như không mở ra nổi.
“Con thấy không khỏe, muốn ngủ thêm một chút.”
Luồng khí lướt qua khí quản, vừa đau vừa ngứa. Giọng tôi khàn đến mức gần như không phát ra tiếng.
“Sống thì ngủ làm gì, khi nào chet rồi thì ngủ đã đời!”
Bố đột nhiên nói một câu đầy văn vẻ, giọng ông đầy thất vọng.
“Muốn ngủ thì ra chỗ khác mà ngủ! Dọn phòng cho bố và mẹ con còn làm việc. Người ta đến mà thấy con ngủ giữa ban ngày ban mặt, không biết sẽ cười nhạo thế nào. Lại còn tưởng cả nhà này ai cũng lười biếng như con.”
Thấy tôi nằm lì không nhúc nhích, bố tức giận lôi vali của tôi ra khỏi góc phòng, quăng xuống sàn.
Ông hối thúc: “Nhanh lên, không muốn làm thì đứng dậy, ra ngoài ở vài ngày.”
Tôi đành phải miễn cưỡng ngồi dậy.
Một lát sau, tôi nghe mẹ thốt lên trong phòng khách: “Ông còn chưa hết cảm, sao lại đi làm mấy việc này?”
“Thì biết làm sao được,” giọng bố không hề nhỏ, còn xen lẫn vài tiếng ho, “con cái không biết thương bố mẹ, đành phải tự mình làm thôi. Mà thôi, có phải lần đầu đâu, bao năm nay vẫn thế mà.”
Khi tôi kéo vali ra ngoài, mẹ vừa đi đến chỗ tôi. Nhưng bà chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi, chỉ lướt qua vai tôi mà đi.
Thực ra mặt tôi đã sưng phồng lên cả rồi.
Vì thu dọn vội vàng, tôi không kịp che đi khuôn mặt tái nhợt và chiếc mũi đen sạm bằng chút phấn son nào.
Khi tôi nhớ ra thì đã quá muộn.
Cũng may, mẹ chẳng thèm nhìn tôi.
Cảm thấy cay cay nơi sống mũi, tôi bất giác hỏi: “Con ở vài ngày rồi về được không?”
Mẹ chẳng thèm ngoái đầu lại, giọng đầy mỉa mai: “Mày đã nói muốn dứt sạch với tao, thì còn quay về làm gì.”
22
Thật ra tôi không muốn lang thang đâu.
Nhưng nghĩ chet ở khách sạn của người khác, có gì đó không ổn lắm.
Cảm giác hơi khó chịu.
Dưới gầm cầu vừa tối vừa lạnh, tôi dựa vào trụ cầu giả vờ ngủ. Khi mở mắt ra, tôi thấy một bé gái đang tò mò nhìn tôi từ lâu.
Có lẽ vì quá hiếu kỳ, cuối cùng con bé cũng gom hết dũng khí hỏi tôi: “Chị ơi, tối nay chị ngủ ở đây ạ?”
Tôi gật đầu.
“Sao chị không về nhà?”
Mẹ cô bé kịp thời kéo nó lại, khẽ cười xin lỗi với tôi, rồi nhanh chóng dắt con bé rời đi.
Tôi nghĩ, có lẽ mình phải tìm chỗ kín đáo hơn.
23.
Sáng sớm thứ Bảy, Lâm Hoan đã đăng lên WeChat rằng sẽ cùng bố mẹ tôi đi dạo chợ thực phẩm.
Cô ta còn kèm theo một bức ảnh Tôn Bồi Chính mặc vest đang họp với nhân viên.
Chú thích: [Dù là sếp nghiêm khắc đến mấy, cũng phải ra mắt bố mẹ vợ. Hy vọng trưa nay anh Tôn vẫn giữ được khí chất như thường, đừng có mà căng thẳng quá.]
Dường như rất nhiều người để lại bình luận và thả tim, Lâm Hoan vui vẻ trả lời từng người:
[Cảm ơn dì hai, đừng thấy anh ấy lạnh lùng vậy chứ, thực ra thường ngày rất chu đáo.]
[Livestream chắc không ổn đâu…]
[Đừng nghịch quá, cẩn thận về sếp phạt bây giờ!]
[Ok ok, để tôi nói giúp cho.]
[Cảm ơn cậu bạn cũ.]
[Nhà chồng tương lai của tôi ở Hải Thị có nhà, có thể sau này chúng tôi sẽ sống ở đó một thời gian, nếu có dịp sẽ đến chơi với cậu nhé!]
Sau đó, tôi thấy bố tôi cũng thả tim cho bài đăng của Lâm Hoan, còn để lại một câu hài hước: [Bảo cậu ấy đừng căng thẳng, nhà chúng ta không ăn thịt người đâu.]
Linh Hoan đáp: [Cảm ơn chú, con sẽ truyền đạt lại cho anh ấy.]
Đầu tôi choáng váng, dường như đang sốt, rồi ngủ thiếp đi.
24.
Tuyết bắt đầu rơi.
Gió thổi lạnh buốt và ẩm ướt làm tôi tỉnh dậy.
Điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn trên WeChat cũng đầy ắp.
Có tin nhắn từ Tôn Bồi Chính, bố tôi và cả Lâm Hoan. Ngay cả mẹ tôi, người đã chặn tôi từ nửa năm trước, cũng nhắn tới.
Bà viết: [Mày còn chút tự trọng nào không khi giành giật bạn trai của chị họ không? Đúng là không có liêm sỉ!]
[Mày lập tức chia tay với Tiểu Tôn, nghe rõ chưa!]
Thì ra Lâm Hoan đã bí mật livestream, mời đồng nghiệp xem cảnh sếp căng thẳng trước bố mẹ vợ tương lai, định khoe tình cảm nhưng nào ngờ kết quả lại trái ngược.
Trong buổi livestream, Tôn Bồi Chính không chỉ phủ nhận chuyện tình cảm với Lâm Hoan mà còn cảnh cáo cô ta đừng tung tin thất thiệt, ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu với bạn gái.
Bạn gái mà cậu công nhận, người sắp đăng ký kết hôn, lại chính là tôi. Điều này khiến Lâm Hoan suy sụp hoàn toàn, còn bố mẹ tôi thì sốc nặng.
Bây giờ Lâm Hoan lại tái phát bệnh trầm cảm, cả ngày nằm lì trong phòng đòi sống đòi chet, mẹ tôi thì vất vả chăm sóc.
[Mọi người đều biết chị mày và Tiểu Tôn sắp kết hôn, mà mày lại làm ra chuyện này, sau này chị mày biết sống sao đây?]
Tôi nắm chặt đôi tay lạnh cóng rồi xoa nhẹ, nhắn lại: [Chị ta sống thế nào thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải suy nghĩ cho chị ta?]
Mẹ đáp nhanh: [Đồ vô tâm!] Rồi bà gửi một đoạn tin nhắn giọng đầy phẫn nộ:
[Tại sao ư? Vì con bé là con một của cậu mày! Vì cậu đã nuôi nấng mày lớn lên! Vì mày đã hại chet bố mẹ của con bé, khiến nó trở thành cô nhi không cha mẹ!]
[Nếu không phải mày chạy lung tung, họ đã không ra ngoài tìm mày giữa đêm, cũng sẽ không rơi xuống núi mà chet! Mày đúng là đồ vô ơn, quỳ lạy cậu một cái mày cũng không chịu, mày có phải người không hả?!]
Ký ức đau buồn lại ùa về, tôi vẫn thấy ấm ức và tuyệt vọng. Nhưng lúc này, xen lẫn trong đó là chút phấn khích. Tôi nở nụ cười khàn khàn, phát ra tiếng như lưỡi cưa nghiến lên viên gạch, đọng lại trong cổ họng đờm dày đặc.
[Nếu ngày đó họ không chet, thì người chet chắc chắn sẽ là tôi rồi.]
[Mày đang nói linh tinh gì thế?!]
Mẹ tôi có vẻ không tin rằng người ở đầu dây bên kia là tôi và ngay lập tức mở cuộc gọi video, nhưng tôi từ chối thẳng.
Mẹ nhắn tiếp: [Lúc mày bị viêm phổi năm lớp ba, cậu đã ở bệnh viện chăm mày bảy ngày bảy đêm, bỏ ra cả ngàn tệ. Nếu không có cậu, mày đã chet từ lâu rồi! Mày không sợ nghiệp quật khi nói như vậy sao? Với lại, họ có lý do gì để giet mày, giet mày thì họ được gì chứ?]
Cơn phấn khích trong tôi càng tăng lên, đến mức mắt tôi cũng sưng đỏ. Tôi không nhắn trả lời mà chỉ tắt điện thoại, lấy ra máy ghi âm, chuẩn bị món quà cuối cho mẹ. Giọng tôi run lên không kìm nén được:
[Bởi vì anh trai của mẹ đã nhân danh chăm sóc tôi mà cưỡng bức tôi suốt sáu năm trời. Ông ta sợ tôi sẽ nói với mẹ, vậy đây có đủ làm lý do không?]
[Việc gọi là chăm sóc bảy ngày bảy đêm thực chất là dẫn tôi vào nhà nghỉ suốt bảy đêm, ép tôi xem phim đồi trụy. Số tiền ông ta chi cho viện phí, thực ra là tiền trả nhà nghỉ!]
[Sau đó, tại sao mợ ghét tôi ư? Vì mợ phát hiện chồng mình sờ mó tôi và nghĩ rằng tôi đã c//ướp chồng bà ta!]
[Bà ta căm hận tôi đến mức, khi cậu không ở nhà, bà ta đã lấy tiền từ tôi rồi đẩy tôi cho những kẻ độc thân trong làng…]
[Tại sao tôi không quỳ lạy họ? Vì họ không xứng! Tại sao tôi không muốn ở lại quê? Vì nơi đây khiến tôi buồn nôn!]
[Cả họ lẫn mẹ đều làm tôi buồn nôn!]