Cuốn Sổ Đòi Mạng - Chương 2
6
Trưa hôm đó, tôi làm xong bữa trưa mẹ cũng không ra ngoài ăn. Bà ấy bảo tôi cút đi, nói không muốn nghe thấy giọng của tôi.
Lại như sợ tôi thật sự bỏ đi, uy hiếp nói chỉ cần tôi dám bước ra khỏi cánh cửa này, bà ấy sẽ lập tức báo cảnh sát, dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng không phải là bà ấy.
“Con không đi, còn còn phải cùng mẹ đón năm mới.” Tôi nói.
Mẹ càng tức giận hơn. Bà ấy ở trong phòng cả buổi chiều, cho đến buổi tối bố tan ca trở về mang thức ăn vào, mới dỗ được bà ấy ăn mấy miếng.
Sau khi ra ngoài, bố kéo tôi ra ban công tâm sự, nói tôi không nên làm cho mẹ mất mặt như vậy.
“Lòng tự trọng của mẹ con cao, da mặt lại mỏng, con nói như vậy sẽ khiến cho bà ấy không dễ ở chung với người khác. Nhóm chị em đều đuổi bà ấy ra ngoài rồi.”
Ông ấy dỗ tôi: “Con đi xin lỗi dì Trương, nói là con và mẹ cãi nhau nên nói bừa, việc này coi như cho qua.”
Tôi từ chối. Cho dù bố có khuyên thế nào, tôi cũng không chịu xin lỗi.
“Con không còn hiểu chuyện như trước nữa rồi.” Giằng co một hồi, bố tôi thở dài nói.
“Trước kia dù con có hồ đồ thế nào cũng chỉ là đối với người ngoài, ít nhất lời bố mẹ nói với con, con vẫn nghe, cũng sẽ không cố ý làm cho mẹ con khó xử.”
Tôi không nói gì cả. Khi một người không còn chờ mong vào người khác, sẽ không cho phép mình chịu một chút thiệt thòi.
Ngày hôm qua tôi ho cả một đêm, sau lưng đau đến mức tôi không thể ngủ được, thứ chào đón tôi là mẹ ghét ồn ào nên nguyền rủa tôi ho chet luôn đi, buổi sáng cũng không có một câu quan tâm.
Chỉ còn lại mùa đông này.
Tôi chỉ cho phép các người có tôi thêm một mùa đông nữa thôi.
7.
Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian còn lại, tôi và mẹ vẫn giằng co như vậy. Dù sao bà ấy mạnh mẽ như vậy, dù sao tôi vẫn không chịu nhận thua với bà.
Ai ngờ vào buổi tối thứ tư, mẹ lại chủ động nói chuyện với tôi.
“Lúc bố con trở về sẽ đi chợ một chuyến, con muốn ăn gì? Ta bảo bố con mua về.”
Tôi quả thực thụ sủng nhược kinh. Nhưng không đợi tôi kịp phản ứng, mẹ đã mất kiên nhẫn.
“Có muốn ăn hay không? Lề mà lề mề, ai rảnh mà nhìn mày ngơ ngác?”
Buổi tối.
Mẹ hiếm khi vào bếp, xào một đĩa gà cay sở trường, đặt ngay trước mặt tôi. Bố liếc tôi một cái, đặc biệt nâng cao giọng: “Con gà mua giá 32 tệ, cộng thêm phí chế biến, khách sạn bên ngoài bán cũng phải hơn trăm tệ!”
Mùi dầu cay làm tôi sặc, cơn ngứa tạm ngừng trong cổ họng lập tức bùng lên lại, đ//âm thẳng vào tim. Tôi che mũi, nhịn không được nghiêng đầu ho khan, ho đến mặt đỏ bừng.
Rầm! Mẹ làm rơi bát đũa.
“Ra vẻ cho ai xem vậy? Thích ăn hay không thì tùy, có lòng tốt coi như cho lừa ăn!”
Ba dỗ dành mẹ, sau đó chọn một miếng thịt gà lớn nhất bỏ vào trong bát của tôi: “Không phải con thích ăn cay sao? Mẹ con đặc biệt làm cho con đó, mau nếm thử đi.”
Tôi không thích ăn cay chút nào. Toàn bộ thời tiểu học, tôi đều ở nhờ nhà cậu ở nông thôn.
Khi đó buổi trưa trường học chỉ cung cấp cơm, đồ ăn thì cần tự chuẩn bị hoặc là mua ở căn tin.
Mợ chỉ chuẩn bị thức ăn cho Lâm Hoan, mặc kệ tôi, tôi không có tiền, chỉ có thể len lén bỏ nửa muỗng tương ớt vào trong hộp cơm, chờ đến giữa trưa thì trộn lên ăn với cơm.
Tương ớt vừa mặn vừa cay, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Lúc ăn tôi rất tiết kiệm, chỉ ăn cơm không, nếu thấy nhạt thì mới chấm chút tương ớt.
Tương ớt rất cay, sau khi tan học tôi ngồi xổm trong nhà vệ sinh cả nửa giờ, ngồi đến khi bật khóc.
Sau đó, mợ cũng giấu tương ớt đi. Tôi lại bắt đầu len lén lục thùng rác, nhặt gia vị mì ăn liền mà các bạn vứt bỏ.
Gói gia vị bột có thể trộn với cơm, nếu may mắn còn có thể nhặt được gói sốt hoàn chỉnh.
Loại sốt này rất thơm, sẽ tan chảy ngay khi gặp cơm nóng hổi, không chỉ có các loại gia vị, có lúc còn có thể ăn được thịt viên, nửa gói thôi là có thể ăn được cả hộp cơm.
Ăn suốt mấy năm, tôi đã ăn đến phát ngấy, dạ dày cũng đã bị tổn thương. Tôi sẽ không bao giờ ăn cay nữa, nhưng Lâm Hoan thích ăn.
Gà cay cũng là món Lâm Hoan thích ăn. Đây là món ăn mà mẹ tôi sẽ làm mỗi khi tôi và Lâm Hoan về nhà vào dịp nghỉ lễ.
“Con không ăn cay.” Tôi nghiêm túc nói cho bọn họ biết.
“Hơn nữa cổ họng con không thoải mái lắm.”
Ba tôi rõ ràng mất hứng, khuyên tôi: “Ăn một miếng cũng không sao đâu, lát nữa uống nhiều nước một chút là được, mẹ con hiếm khi xuống bếp, đừng làm mẹ con thất vọng.”
Mẹ tôi cười lạnh: “Luôn nói ta thiên vị, nhưng ta làm cùng một món, Hoan Hoan ăn, còn con không ăn, đây vẫn là ta thiên vị sao?”
“Rõ ràng là có người không biết ơn, không biết tốt xấu…”
Mẹ còn chưa dứt lời, tôi đã gắp miếng thịt nhét vào trong miệng. Mùi cay xông thẳng vào mũi.
Để kiềm cơn ho, tôi cố nhịn cho đến khi cơ thể run rẩy. Nhưng thức ăn giống như lưỡi d//ao được hơ qua lửa, sau đó lướt qua cổ họng của tôi, bỏng rát làm tôi lại ho khan.
Lần này, ho dữ dội hơn bao giờ hết. Hận không thể ho cả phổi ra.
Trong lòng bàn tay, có thêm đờm mang theo ít m//áu. Bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của mẹ.
“Mắc ói muốn chet! Mau tránh xa một chút, coi chừng văng vào đồ ăn!”
Nhìn mẹ xem, mẹ ghét bỏ con biết bao nhiêu.
8.
Buổi tối tôi ho khan đến không ngủ được, đầu lưỡi cũng bắt đầu đau. Tăng lượng thuốc chống ho, mới dịu đi một chút.
Lúc tôi mò mẫm đi vào phòng khách uống nước, nghe được ba mẹ nói chuyện.
“Em cũng không cố ý trách oan nó, ngày đó Hoan Hoan nhắc tới chuyện Tiểu Tôn bỏ ra số tiền lớn mua một biệt thự ở Hải thị, còn lén hỏi thăm địa điểm tổ chức đám cưới, em mới lấy của cải của chúng ta ra xem một chút không phải sao? Nghĩ dù có thế nào cũng phải để Hoan Hoan nở mày nở mặt, không thể khiến người ta coi thường, ai ngờ lại tiện tay dời đi chỗ khác.”
“Cái này cũng không thể trách em, nếu nó không làm những việc xấu kia em cũng không nghi ngờ nó đầu tiên!”
“Ai da, anh nói xem khi nào thì Tiểu Tôn mới cầu hôn Hoan Hoan, nhà cưới cũng đã mua được ba tháng rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy?”
“Không vội, nó nhất định sẽ cầu hôn.Nếu không với tính cách kiêu ngạo kia của nó cũng sẽ không khách khí với anh như vậy, chủ nhiệm Trần đã nhìn ra, còn hai ngày ba bữa tặng quà cho anh. Em yên tâm đi, nó rất thích Hoan Hoan.”
Hóa ra thỏi vàng kia đã được tìm thấy, nhưng Lâm Hoan vẫn đăng lên vòng bạn bè: [Sống chung phòng với kẻ tr//ộm là trải nghiệm gì?]
Hình như có người đặt câu hỏi, bên dưới cô ta trả lời lại:
[Ừ, kẻ mà mọi người biết đó, lại ra tay rồi.]
…
[Cũng không sao, ngay cả đồ của bố mẹ mình cũng tr//ộm, cô của tôi tức đến phát khóc.]
…
[Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô ta ngồi t//ù.]
…
[Đúng vậy, đã nổi tiếng khắp trường Nhất Trung của chúng ta rồi.]
…
[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi lập tức trở về đây, sẽ không mang theo đồ quý giá đâu, điện thoại cũng sẽ không rời một bước.]
…
[Ai da, hy vọng sẽ không dọa người ở nhà.]
…
[Anh ấy không ở đây, đi công tác rồi.]
…
[Ừ ừ, chuyện tốt sẽ sớm thông báo cho mọi người.]
Xem ra, người hỏi hẳn là bạn học cũ, nhưng tôi không kết bạn với bọn họ. Khi còn đi học, tôi không có bạn thân.
Tôi đã trở nên nổi tiếng khắp trường trung học sau vụ tr//ộm trong buổi họp phụ huynh. Không riêng gì bạn học xa lánh, ánh mắt giáo viên nhìn về phía tôi cũng từ hiền dịu biến thành khinh thường.
Sau khi thi vào trung học phổ thông, tôi lấy thành tích đứng đầu toàn thành phố trúng tuyển vào trường trung học phổ thông tốt nhất trong thành phố, học phí được miễn hoàn toàn, vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ mở ra một cuộc sống mới, nhưng lời đồn đãi lại không buông tha tôi.
Chỉ qua nửa tháng, lời đồn đãi trong trường nổi lên bốn phía: Người đứng đầu mới tới là một tên tr//ộm.
Điều này là nhờ sự tuyên truyền của hoa khôi mới của trường—Lâm Hoan.
Không lâu sau, bạn bè cùng ký túc xá nhao nhao phản ánh với giáo viên, nói đã bị mất đồ. bọn họ khóc sướt mướt, miêu tả lại hành vi lén lút của tôi sinh động như thật, thiếu điều nói tận mắt nhìn thấy tôi ăn tr//ộm. Không ai muốn ngủ cùng tôi.
Nhà trường bất đắc dĩ chia một gian nho nhỏ của căn hộ thuê ngoài góc sân thể dục cho tôi ở. Nhưng trong mắt người ngoài, đây lại trở thành một trong những bằng chứng mạnh mẽ tôi bị xử phạt vì tội tr//ộm c//ắp.
Tôi gửi tin nhắn cho bạn tốt Quy Tôn: [Có hẹn ở khách sạn, cậu có đến không?]
Quy Tôn trả lời rất nhanh: [Có ý gì?]
[Là chuyện cậu tưởng tượng.]
Quy Tôn ở bên kia soạn tin nhân hồi lâu, cuối cùng thử gửi tới một chữ: [Pháo?]
Gửi xong không đến năm giây, lại nhanh chóng thu hồi, tiếp tục soạn tin nhắn.
[Đúng!] Tôi căn bản không cho cậu ta thời gian bổ sung.
Quy Tôn: [Cậu xác định?]
[Cậu không phải tự xưng là bã đậu nhân gian sao? Để tôi xem thực lực của cậu.]
Mười phút sau.
Quy Tôn: [Đừng chạy, chờ tôi trở về sẽ tìm cậu.]
[???]
[Tôi còn đang ở nơi khác, có gấp gáp cũng vô dụng!]
Tôi thật sự không ngờ tốc độ của cậu ta lại nhanh như vậy. Buổi tối hôm đó, người đã đến cửa tiểu khu. Tôi nhanh chóng thu dọn một chút, cầm lấy túi xách.
“Con đi ra ngoài một chút.”
“Đi ra ngoài thì đi đi, nói với mẹ làm gì?” Mẹ không kiên nhẫn quay lưng, đổi tư thế xem TV.
“Chẳng lẽ còn muốn mẹ ra tiễn con à?”
Từ sau khi cãi nhau với dì Trương, mẹ chẳng những bị nhóm chị em đá ra, ngay cả vị trí phó C của đội nhảy cũng bị người ta thay thế.
Trong lòng mẹ không cam lòng, ngày hôm qua khó khăn lắm mới ổn định được tâm lý quyết định đi tham gia tập luyện, kết quả bị phân phối ở vị trí cuối cùng.
Mẹ tính tình nóng nảy đương nhiên không thể chịu đựng được thiệt thòi như này, lúc này lớn tiếng tuyên bố rời khỏi, lúc gần đi còn tháo pin trong loa của đội nhảy đi, nói đó là bà bỏ tiền ra mua, sau đó lại cãi cọ một phen.
“Có cần lục soát không?” Tôi cố ý hỏi bà ấy.
Dù sao bà cũng không làm sáng tỏ mọi chuyện giúp tôi, cũng không nói thẳng rằng vàng không bị mất.
Mẹ có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không chịu nhượng bộ, bình thường đã quen ngẩng đầu cao ngạo, cũng không trực tiếp trả lời là có soát người hay không, mà là tìm một bậc thang cho mình, nói: “Chạm vào mày tao ngại bẩn.”
Thời gian ngưng trệ trong nháy mắt. Tôi giống như bị kéo trở lại thời trung học cơ sở.
Lúc đó tôi còn có bạn bè.
Ngày đó tôi cố ý thừa dịp tất cả mọi người đang đi học, giơ tay nói bụng không thoải mái, sau đó một mình đi đến nhà vệ sinh công cộng của trường học.
Tựa như một tên biến thái, lục lọi từng thùng rác, cuối cùng tìm được một miếng băng vệ sinh còn chưa bị dì lao công lấy đi.
Phía trên m//áu đã bị thấm mất một nửa, nhưng chung quanh còn có không ít chỗ trống, vẫn còn dùng được.
Tôi vui mừng quá đỗi, tháo mảnh giấy dính trên đó xuống, khẩn cấp thay nó, sau đó vừa ngẩng đầu, liền thấy bạn cùng bàn của tôi với vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi.
“Tớ……”
Tôi lúng túng mở miệng, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Nói tôi ở lại trường học một tuần cũng chỉ có 15 tệ sinh hoạt phí, không mua nổi băng vệ sinh?
Hay nói người mỗi ngày đến đưa đón Lâm Hoan đi học thật ra là mẹ ruột của tôi?
Nói Lâm Hoan đi học, lại ở nhà tôi, ngủ căn phòng vốn dành cho tôi?
Nói tôi thật ra là cô nhi, có cha có mẹ nhưng không ai muốn?
“Cậu thật bẩn.”
Giọng của bạn cùng bàn quanh quẩn bên tai tôi hồi lâu.
Ngày hôm đó, tôi mất đi người bạn thân nhất thời trung học cơ sở.
Thật ra tôi không nói cho cô ấy biết, tôi còn bẩn hơn cô ấy tưởng tượng.