Cuối Chân Trời Trăng Lặn, Có Thuyền Trở Về - Chương 1
01.
Tôi lơ lửng trước mặt vị hôn thê của Tần Xuyên, ghen tỵ nhìn bộ váy hàng hiệu cô ta đang mặc, rồi cúi đầu nhìn lại chiếc váy dài đẫm máu trên người mình — một cơn tủi thân sặc lên tận cổ.
Tôi tức giận lấy máu trên người mình chà lên váy của cô ta… đáng tiếc là vô dụng.
Ánh mắt tôi chuyển sang Tần Xuyên đang dịu dàng như gió xuân bên cạnh cô ta, oán khí trong người bùng lên dữ dội.
Chẳng phải anh từng thề sống ch .t bên tôi sao? Đồ lừa đảo!
Tiếc là Tần Xuyên không nhìn thấy tôi. Ngược lại, anh còn quan tâm nắm tay người kia:
“Tay lạnh thế? Có cần khoác thêm áo không?”
Tôi theo ánh nhìn của anh, dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt kia, chỉ hận không thể nổ tung ngay tại chỗ.
Mọi lý trí phút chốc tiêu tan, tôi chỉ muốn siết cổ tên đàn ông phản bội này!
Tôi lập tức rút đám ruột m áu me bê bết ra, vắt lên cổ Tần Xuyên.
Ngay khi tôi chuẩn bị siết mạnh, ánh mắt tôi lại vô tình bắt gặp ánh nhìn hoảng loạn từ vị hôn thê kia.
Trong chốc lát lý trí quay lại.
Chết tiệt, cô ta… nhìn thấy tôi!
Đã là “tình địch gặp nhau”, tôi không thể mất phong độ.
Tôi nhanh chóng cuộn đám ruột lại, nhét đại vào bụng, chỉnh lại tóc tai rối bù, cố nặn ra một nụ cười coi như “lịch sự” nhất có thể:
“Hi, làm quen chút nhé. Tôi là vị hôn thê cũ của anh ta — Giang Dao.”
02.
Sắc mặt cô ta càng trắng bệch, cả người run lên bần bật.
Tần Xuyên thì vừa lau mồ hôi trán cho cô ta, vừa lo lắng hỏi han.
Dù lòng tôi đầy chua xót, nhưng cũng không thật sự muốn dọa cô gái vô tội kia ngất ra đấy, liền bay lùi lại vài bước, mắt nhìn đi nơi khác.
“Này… cô đừng có mà đổ vạ nha. Tôi có làm gì cô đâu.”
Còn chưa kịp nói xong, cô ta đã trắng mắt ngất xỉu.
“Dao Dao!”
Tần Xuyên hốt hoảng hét lên, vội vàng bế cô ta lên, lao nhanh ra ngoài.
Cả buổi tiệc đính hôn lập tức náo loạn…
Tôi đứng nhìn cánh tay từng ôm tôi, giờ lại đang ôm trọn lấy một người phụ nữ khác — tim đau như bị dao cắt.
Tôi định quay lưng rời đi, nhưng thân thể lại không kiểm soát được, cứ thế bay theo họ ra ngoài.
03.
Tôi và Tần Xuyên thời đại học từng được ca tụng là cặp đôi kim đồng ngọc nữ.
Từ ngoại hình đến tài năng, bất kể ai quen biết chúng tôi đều tấm tắc khen ngợi là trời sinh một cặp.
Từ lúc yêu nhau đến khi chuẩn bị kết hôn, tình cảm ngọt ngào của hai đứa đã khiến biết bao người phải ghen tỵ.
Lúc tình cảm thắm thiết nhất, tôi từng hỏi anh:
“Tần Xuyên, nếu có một ngày em không còn nữa, anh sẽ lại yêu người khác sao?”
Anh cau mày ôm tôi thật chặt, thật chặt, cam đoan chắc nịch rằng dù tôi có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng nhất định sẽ tìm về. Cả đời này, kiếp sau nữa, tôi cũng là của anh.
Nói xong liền hôn tôi như trừng phạt, hôn đến mức tôi không thở nổi.
Dù người theo đuổi Tần Xuyên rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy bất an, bởi tôi tin anh yêu tôi đến tận xương tủy, những gì anh nói chắc chắn sẽ thực hiện.
Thế nhưng hiện giờ, khoảng cách giữa tôi và anh không phải là chân trời góc bể, mà là âm dương cách biệt.
Anh đã không đến tìm tôi, mà kiếp này… đã yêu một người khác.
Tôi đứng trong bệnh viện, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Xuyên, nhìn anh bận rộn vì một người con gái khác, nhìn anh đút từng muỗng cháo mà tôi thích ăn vào miệng người kia, bỗng thấy lòng mình buông xuôi.
Tôi đã không còn mang lại hạnh phúc cho anh nữa. Bây giờ anh có cuộc sống riêng của mình, tôi… nên chúc phúc cho anh, đúng không?
Nhìn hai người trước mặt ôm nhau thân mật, tôi bỗng thấy mắt mình nhòe đi.
Mẹ nó chứ, làm ma rồi mà cũng biết khóc sao…
Tôi khép mắt lại, định ngoan ngoãn quay về âm phủ chịu phạt, nhưng đúng lúc ấy, người phụ nữ tên là Yêu Yêu kia lại đột nhiên cất tiếng.
04.
“Anh yêu, em hơi mệt, muốn ngủ một lát. Hôm nay làm hỏng buổi tiệc đính hôn rồi, chuyện phía sau chỉ đành phiền anh lo liệu.”
Biểu cảm dịu dàng kia, trong khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy hơi quen mắt.
Tần Xuyên nghe vậy, liền hôn nhẹ lên trán cô ta một cái rất tự nhiên, chỉ dặn dò cô ta nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì kéo lại chăn cẩn thận rồi đứng dậy rời đi.
Ngay khi Tần Xuyên bước ra ngoài, đôi mắt của cô ta lập tức mở bừng, trừng trừng nhìn tôi, giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Tôi và Tần Xuyên sắp kết hôn rồi.”
Tôi thấy rồi mà, có mù đâu. Cô định khoe khoang với một con ma như tôi chắc?
Tâm trạng không tốt, giọng tôi có phần bực dọc:
“Ờ.”
“Sau khi cô chết, anh ấy rất đau khổ. Đã năm năm rồi, anh ấy mới khó khăn bước ra khỏi quá khứ.”
“Ờ.”
Mỗi một câu cô ta nói, tôi đều cảm thấy chẳng khác nào đang khiêu khích. Tôi chẳng buồn đáp lời, chỉ muốn nhanh chóng quay về địa phủ, uống bát canh Mạnh Bà, kiếp sau, kiếp sau nữa đừng bao giờ gặp lại Tần Xuyên.
Tôi xoay người định rời đi, lại bị cô ta gọi giật lại. Giọng cô ta như thể lấy hết dũng khí để nói:
“Có thể giúp tôi một việc không? Giúp tôi thay thế cô.”
Cái gì cơ má? Phát ngôn kiểu gì thế hả trời?!
05.
Có lẽ ánh mắt tôi nhìn người điên quá rõ ràng, khiến cô ta hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng.
“Tôi muốn nghe về những chuyện thường ngày giữa hai người. Như vậy sau này tôi và Tần Xuyên mới có thể có thêm đề tài để trò chuyện.”
Mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra ngôn ngữ mẹ đẻ của mình là… vô ngôn.
“Cô bị bệnh hả? Hay hai người các người đều có bệnh? Hẹn hò mà lấy người chết ra làm chủ đề trò chuyện? Tình cảm này… quả là độc nhất vô nhị.”
Thế mà cô ta lại không hề giận dữ vì lời mỉa mai của tôi, ngược lại còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chân thành:
“Sau khi cô mất, Tần Xuyên đã tìm đến cái chết vô số lần. Bố mẹ anh ấy chỉ có một đứa con trai, cô cũng không nỡ lòng nhìn hai ông bà già tóc bạc tiễn người đầu xanh chứ?”
Nhắc đến bố mẹ Tần Xuyên, tôi không khỏi nghiến răng, lạnh nhạt nói:
“Ngoài 50 tuổi, đang độ tuổi sung sức, sinh thêm một đứa nữa là được thôi~”
Có lẽ thấy tôi quá cứng đầu, cô ta bắt đầu sốt ruột:
“Vậy còn Tần Xuyên thì sao? Cô chết rồi, chẳng lẽ anh ấy cũng phải theo cô xuống suối vàng à? Không có cô, chẳng lẽ cả đời anh ấy phải sống như một cái xác không hồn?”
Nhắc đến Tần Xuyên, tim tôi lại quặn thắt.
Đúng vậy, dù giờ anh ấy yêu người khác, nhưng những điều tốt đẹp ngày xưa đều là thật. Tôi nhìn cô ta, môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cay đắng:
“Bây giờ anh ấy đâu đã có cô rồi.”
“Đó là vì chúng tôi nói dối anh ấy… rằng cô đã chuyển hồn sang thân xác tôi!”
…
??? Gì vậy trời? Cái trò nhảm gì đây?
06.
“Bịa như thế mà anh ấy cũng tin sao?”
Cô ta lại nhìn tôi, ánh mắt lấp lửng không rõ ý:
“Ban đầu tôi cũng thấy hoang đường, nhưng giờ cô đã thành ma hiện về, vậy thì việc tôi là thân xác cô chuyển thế nghe cũng hợp lý thôi. Chỉ là gần đây anh ấy bắt đầu nghi ngờ rồi, tôi cần cô kể lại những điều giữa hai người để anh ấy không phát hiện ra sơ hở. Tôi có niềm tin rằng mình sẽ kéo anh ấy ra khỏi đau khổ.”
Nghe thấy Tần Xuyên vẫn còn yêu tôi, chỉ là nhầm người, trong lòng tôi không giấu nổi cảm giác hân hoan. Nhưng đồng thời, tôi cũng mong anh có thể quên tôi đi, sống tốt phần đời còn lại.
Thật mâu thuẫn, tôi nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Thấy tôi do dự, cô ta nở nụ cười càng thêm dịu dàng:
“Làm quen chút, tôi là Lâm Yêu Yêu, thạc sĩ tâm lý học. Tôi biết cô vẫn hy vọng anh ấy sống tốt, đúng không? Tôi sẽ thay cô sống bên anh ấy, rồi từ từ quay lại làm chính mình. Cả quá trình sẽ nhẹ nhàng và tự nhiên. Tần Xuyên sẽ sống tốt nốt phần đời còn lại. Anh ấy hạnh phúc… chẳng phải cũng là mong muốn của cô sao?”
Tôi có mong Tần Xuyên hạnh phúc không?
Tất nhiên là có. Chỉ là… hạnh phúc ấy đã không còn tôi nữa mà thôi.
Cuối cùng, tôi vẫn thỏa hiệp, đồng ý với đề nghị của Lâm Yêu Yêu.
Khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra… thì ra tôi cũng có tiềm năng làm thánh mẫu — giúp một người phụ nữ khác bước vào trái tim người tôi yêu nhất.
07.
Tôi kể cho Lâm Yêu Yêu nghe từng chút một những ký ức giữa tôi và Tần Xuyên, vừa kể vừa đau lòng nhìn hai người họ sống cuộc sống hàng ngày như thể chưa từng có tôi tồn tại.
Cuối cùng, sau khi Lâm Yêu Yêu xuất viện, tôi theo cô ta trở về ngôi nhà trước đây tôi và Tần Xuyên từng sống chung.
Tôi nhìn cách bài trí trong nhà không thay đổi chút nào, trái tim chua xót đến khó chịu.
Chỗ này là khuôn tay bằng thạch cao tôi và anh cùng làm, góc kia là bức tranh xin lỗi anh từng vẽ sau khi chúng tôi cãi nhau…
Hình ảnh chàng trai nho nhã ấy, tay lấm lem màu vẽ, vụng về làm theo từng bước hướng dẫn, cẩn thận tô từng nét một hiện lên trong đầu tôi như thước phim tua chậm.
Thế mà hiện giờ, anh đang ở trong bếp, làm theo đúng quy trình tôi từng dạy, cẩn thận nấu canh cho một người khác. Mà món canh đó, lại chính là gợi ý từ tôi.
Vì tôi từng nói với Lâm Yêu Yêu rằng khi không khỏe tôi thích uống canh củ sen…
Giây phút ấy, tôi thực sự hận số phận đến cực điểm. Tôi chỉ muốn nhập hồn vào người Lâm Yêu Yêu.
Tiếc rằng tôi không có bản lĩnh ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta, nhờ sự giúp đỡ của tôi, từng bước khiến Tần Xuyên tin rằng cô ta chính là tôi.
Tôi nhìn Tần Xuyên bắt đầu cất đi những bức ảnh của tôi, lý do là vì Lâm Yêu Yêu không muốn thấy “mình” trong quá khứ, ghen với chính mình ngày xưa.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, quả nhiên Lâm Yêu Yêu đúng như cô ta từng nói, đang dần dần thay thế tôi.
Tôi luống cuống tìm cách ngăn Tần Xuyên lại, không muốn anh thật sự quên mất gương mặt của tôi.
Nhưng hoàn toàn vô ích. Tần Xuyên không nhìn thấy tôi, không cảm nhận được tôi, thân thể tôi xuyên qua khung ảnh mà chẳng thể ngăn được hành động của anh.
Tôi bắt gặp ánh mắt chế giễu của Lâm Yêu Yêu, khoảnh khắc đó, tôi chỉ thấy bản thân mình chẳng khác gì một trò hề.
“Giang Dao, tôi cảm thấy cô chẳng còn giá trị tồn tại nữa rồi.”
08.
Câu nói của Lâm Yêu Yêu khiến tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Phải rồi, tôi chết rồi. Đã chẳng còn khả năng đem lại hạnh phúc cho Tần Xuyên nữa.
Giờ đã có người thay thế tôi, tôi cũng nên rời đi thôi.
Tôi đứng trước ghế ngồi của Tần Xuyên, dịu dàng vẽ theo từng đường nét trên gương mặt anh.
“Tần Xuyên, thấy anh bước ra được rồi, lẽ ra em phải mừng chứ.”
Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo dao cắt trên cổ tay anh, thở dài.
“Anh nói xem anh ngốc không chứ. Anh tự tử cũng chẳng thể gặp được em đâu, người tự sát không được vào địa phủ mà. Chúng ta đã đắc tội với ai, mà lại yêu nhau không thể bên nhau?”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, muốn lần cuối cảm nhận chút ấm áp từ anh.
“Anh yêu, em đi đây. Anh sống tốt nhé, chỉ cần anh hạnh phúc, em chẳng cầu gì nữa. Em ở dưới kia gây họa rồi, kiếp sau e là cũng chẳng có hy vọng gì đâu. Thôi thì… anh quên em cũng là chuyện tốt.”
Tôi buông anh ra, nhìn anh thật sâu, cố gắng khắc sâu ánh mắt và đường nét khuôn mặt anh vào tâm khảm.
Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi kinh ngạc phát hiện nơi khóe mắt Tần Xuyên không biết từ lúc nào lại rơi xuống một giọt lệ.
09.
Tôi tưởng Tần Xuyên đã nhìn thấy tôi, lập tức kích động lao tới:
“Tần Xuyên! Tần Xuyên! Anh nghe thấy em nói gì phải không?”
Tôi nắm lấy tay áo anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng mong chờ câu trả lời.
Thế nhưng ngay sau đó, tôi liền thất vọng.
Tần Xuyên chỉ ngẩn người lau nước mắt, nhìn vệt ướt nơi tay một cách ngơ ngác.
Đúng lúc ấy, Lâm Yêu Yêu mặc đồ ngủ của tôi, ôm gối đứng ở cửa thư phòng, giọng mang theo chút dụ hoặc:
“Tần Xuyên, tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau không? Giờ anh đã quen với cơ thể này của em rồi chứ? Em nhớ anh quá~”
Tần Xuyên ngẩng đầu, dịu dàng cười với cô ta:
“A Dao…”
Nghe hai chữ đó, ánh mắt Lâm Yêu Yêu tối sầm lại, rồi mím môi, đi tới ôm lấy Tần Xuyên, đồng thời nhìn về phía tôi, ánh mắt tràn đầy quyết đoán:
“Giờ gọi em là Yêu Yêu được không?”
Tần Xuyên hơi khựng lại, nhưng rồi giọng anh lại càng thêm nhẹ nhàng. Anh bế ngang Lâm Yêu Yêu lên, khóe môi nhếch thành một nụ cười:
“Được thôi, Yêu Yêu. Như em muốn.”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ biết trơ mắt nhìn cánh cửa phòng khép lại, mọi thứ như tan tành.
Tôi thất thần bay về địa phủ, dửng dưng nhận lấy hình phạt thuộc về mình.
Tự ý rời khỏi địa phủ, phạt vượt đao sơn hỏa hải, rơi vào súc sinh đạo.
Linh hồn đầy thương tích cũng không đau bằng nỗi lòng tan nát.
Khoảnh khắc Tần Xuyên bế Lâm Yêu Yêu bước vào phòng ngủ, như một lưỡi dao xoáy vào tận đáy tim tôi.
Nhưng tất cả… chẳng phải là do tôi tự chuốc lấy sao?
Thật là… đáng đời mà.
Tôi mình đầy máu me, như kẻ mất hồn mà uống cạn chén canh Mạnh Bà, bước vào luân hồi.
“Tần Xuyên, từ nay về sau, kiếp kiếp đời đời, đừng gặp lại nhau nữa.
Đau lắm… thật đấy.”