Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân - Chương 5
12
Không chỉ Giang Ngọc Dung, ngay cả ta cũng sững sờ.
Mã Trưng đầy một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, liền mắng nhiếc Giang Ngọc Dung từ đầu đến chân:
“Mặt mũi thì bôi son trát phấn, ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, hôm nay không biết có bao nhiêu gã đàn ông nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi khác gì kỹ nữ thanh lâu chứ?”
“Nữ đức của ngươi bị chó ăn mất rồi à?”
Giang Ngọc Dung lặng lẽ đỏ mắt, lấy từ trong xe ngựa ra một cái mũ sa rồi đội lên đầu.
“Nữ tử tốt trước tiên phải giữ nữ đức, giữ dung nhan, sinh con nối dõi cho nhà chồng, hiếu thuận cha mẹ chồng, không nên lộ mặt ra ngoài.”
Mã Trưng hừ lạnh một tiếng, trèo lên xe ngựa, không thèm đoái hoài đến nàng nữa.
Nữ đế đăng cơ đã mười năm.
Người đã mất mười năm để giúp nữ tử thiên hạ gỡ bỏ mũ sa, tháo xuống xiềng xích, vậy mà Giang Ngọc Dung lại cho rằng đó là vật tốt, chỉ trong một đêm đã tự nguyện đeo vào lại.
Thật sự đáng buồn.
Chuyện này cũng giúp ta có được cảm hứng, về nhà viết ra câu đầu tiên cho chương mở đầu của “Đại Lương Toàn Thi”.
……
Xuân này mưa nhiều, là điềm báo mùa màng bội thu, phồn vinh thịnh vượng, đại quân Định Tây cũng khải hoàn trở về vào mùa xuân năm nay.
Cùng với đại quân trở về kinh còn có thi khôi Mã Ngang.
Những năm qua ông ta du ngoạn khắp nơi, sáng tác không ít thơ văn.
Mã Trưng lập tức mời Mã Ngang đến Trích Tiên Lâu tụ họp, cùng bách tính kinh thành thưởng thức kiệt tác.
Dân kinh thành hầu như ai cũng biết chữ, dù hiểu thơ hay không cũng kéo nhau đến xem náo nhiệt.
Ta vốn đang bế quan trong nhà, lại bị gia đinh phủ Thượng thư Lễ Bộ đột ngột gọi đi.
Thì ra là Mã Ngang đang đối thơ với Thượng thư Lễ Bộ.
Đến mức làm Thượng thư tức giận đến ngất xỉu.
“Thượng thư Lễ Bộ là lão thần ba triều, Mã Ngang dám làm ông ấy tức giận như vậy, không sợ rơi đầu sao?”
“Mã Ngang đâu có nói câu nào mạo phạm, là Thượng thư tự mình tức giận đến ngất thôi, chúng ta đều nhìn thấy mà.”
“Đại thi nhân Mã Ngang hóa ra là người như vậy, khác hẳn với những gì ta tưởng tượng…”
Ta ngẩng đầu nhìn lên Trích Tinh Lâu, ở cửa sổ tầng hai có Mã Trưng đang đứng cùng một nam nhân dáng người thấp bé, da trắng bệch, mắt hí, gò má cao nhô lên, khóe miệng có một lớp râu xanh nhạt.
Đây là Mã Ngang?
Trước kia đọc thơ của Mã Ngang, ta luôn tưởng tượng ông ta là một tài tử cao lớn uy phong, phong lưu phóng khoáng.
Không ngờ người thật lại có bộ dạng như thế này.
Đáng tiếc là Giang Ngọc Dung giờ đây không bước chân ra khỏi cửa Mã phủ.
Nếu nàng nhìn thấy Mã Ngang như vậy, chắc chắn sẽ tan nát cõi lòng.
Đúng lúc này, Mã Trưng nhìn thấy ta giữa đám đông:
“Nghe nói Giang tài nữ là môn khách của phủ Thượng thư.”
“Vậy thì Thượng thư đại nhân đang thân thể bất an, để Giang tài nữ thay ông ấy đối thơ nhé.”
Ta bị đẩy lên làm tâm điểm của mọi người.
Mã Trưng có ý định báo thù chuyện ở thơ hội lần trước, muốn khiến ta mất mặt ở kinh thành.
Hắn khoác vai Mã Ngang, thì thầm gì đó bên tai ông ta. Mã Ngang đồng ý làm thơ lấy đề tài “Đại quân khải hoàn”, suy nghĩ một lát rồi đọc câu trên:
“Thiết kỵ đạp phá cửu trùng thiên,
Thiên quân nộ hống khí thôn sơn,
Khải hoàn quy lai thiên địa hạ,
Công danh bất hủ chú hùng quan.”
“Hay quá!”
“Thật khí thế! Ta như nhìn thấy đại tướng quân oai phong lẫm liệt chỉ huy ngàn vạn quân mã, không hổ là Mã Ngang!”
“Thật vậy sao? Ta thấy mấy câu này chẳng có gì đặc sắc, còn hơi sáo rỗng…”
Giữa đám đông có vài tiếng nghi vấn, nhưng nhanh chóng bị tiếng hoan hô lấn át, bách tính đua nhau vỗ tay khen ngợi, chờ xem ta sẽ đối lại câu gì.
Ta sững người.
Ta chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Ta chưa từng làm thơ trước mặt nhiều người như vậy, ta không thể để Thượng thư Lễ Bộ mất mặt được.
Nhưng những gì ta viết chỉ là mấy bài lặt vặt, làm sao sánh được với đại thi nhân Mã Ngang?
Mã Ngang đắc ý uống một ngụm rượu, lớn tiếng trấn an đám đông:
“Cho vị Giang tài nữ này thêm chút thời gian suy nghĩ đi.”
“Ta thấy nàng ta làm không nổi đâu, một nữ nhân thì làm sao làm được thơ hay, giải tán đi thôi.”
“Dù hiện tại là nữ đế cầm quyền, nữ tử có thể làm quan buôn bán, nhưng chuyện làm thơ ấy à, vẫn phải để nam nhân làm. Nữ tử kiến thức hạn hẹp, lòng dạ nông cạn, sao có thể làm ra được những bài thơ khí phách hùng vĩ chứ.”
13
Những tiếng ồn ào hỗn tạp khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, thì thầm bên tai:
“Đừng hoảng, cứ làm thơ bình thường đối đáp là được.”
“Nếu ngươi không làm nổi, thì cứ đọc theo lời ta.”
“Phong yên tế nhật nguyệt sắc hàn,
Phá giáp tàn thương gia thư đoạn.”
Người phụ nữ đọc đến đây thì dừng lại, dường như nghĩ không ra câu cuối cùng.
Ta lại bất chợt nảy ra linh cảm, cao giọng đọc tiếp:
“Huyết nhiễm sa trường giai vị quốc,
Lưu danh thiên cổ cộng Trường An.”
Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên im lặng như tờ.
Sắc mặt Mã Ngang cũng trở nên kỳ lạ.
“Ta thấy bốn câu trước sau không hợp nhau cho lắm…”
“Con trai và con gái ta mười năm trước đều ra trận, chết trận ở Đông Hải. Ai ai cũng ca ngợi tướng quân dũng mãnh, nhưng có ai nhớ đến những tiểu binh như con ta không? Chúng cũng muốn bảo gia vệ quốc mà.”
“Sao ta cảm thấy bốn câu sau có mùi vị của “Tuất Khổ Ngâm Chương” nhỉ? Người phụ nữ này tự nghĩ không ra thơ hay, lại đi đạo thơ của Mã Ngang chúng ta.”
Đúng vậy!
Ta cũng cảm thấy rất giống “Tuất Khổ Ngâm Chương”!
Ta tìm kiếm trong đám đông, bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tôn Mạc!
Ta từng nhìn thấy nàng trong lịch sử huyện Bình Thụy!
Vừa rồi chính nàng đã giúp ta làm câu thơ đầu tiên?
Một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu ta, còn chưa kịp mở miệng, Tôn Mạc đã dắt năm đứa trẻ rời đi.
Mã Ngang sắc mặt u ám, đôi mắt tam giác đảo ánh sáng lạnh lẽo, đùng một tiếng đóng sầm cửa sổ lại.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Bách tính không ngờ kết thúc đột ngột như vậy, nhìn nhau ngơ ngác không biết phải nói gì.
Mấy vị tú tài cùng nhau rời đi, miệng lẩm bẩm:
“Hôm nay gặp mặt, sao ta thấy Mã Ngang không còn như trước nữa? Thơ của ông ta thật sự quá tầm thường, còn không bằng nữ môn khách của phủ Thượng thư.”
“Ta cũng nghĩ như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, câu ‘Lưu danh thiên cổ cộng Trường An’ thật sự rất hay, dù chưa từng ra trận cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ của tiểu binh. Cô gái này có tài đấy.”
“Ta thật thất vọng về Mã Ngang. Nghĩ lại ông ta có biểu đệ như Mã Trưng, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Ta đẩy đám đông ra, đuổi theo hướng Tôn Mạc rời đi, cuối cùng tìm thấy nàng ở góc phố.
“Cảm ơn tỷ đã giúp ta!”
“Thơ của tỷ rất hay, mộc mạc mà chân thực, ta muốn đọc thêm những tác phẩm khác của tỷ.”
Tôn Mạc nắm tay đứa con trai lớn, ôm chặt đứa con trai nhỏ, gương mặt vàng vọt đầy vẻ thờ ơ:
“Ta không làm thơ nữa.”
Ta không cam lòng, tiếp tục đuổi theo hỏi:
“Sao lại thế được? Tỷ là Tôn Mạc mà! Mười hai tuổi danh chấn kinh thành, tỷ…”
“Tỷ nhìn bộ dạng ta bây giờ xem. Còn ai nhớ đến ta không? Còn ai muốn đọc những thứ ta viết nữa chứ?”
Đứa con trai nhỏ mắc tiểu, Tôn Mạc khom người giúp nó tiểu tiện, tiện tay dùng tay áo lau khô, sau đó tùy tiện vuốt lại mái tóc rối bù ra sau đầu, rồi tiếp tục bận rộn với đứa con khác.
Hình ảnh đó khiến ta nhớ đến mấy bà lão trong thôn với quan niệm “Đông con thì phúc”.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho năm đứa con, nàng đứng dậy rời đi.
Ta nóng lòng không kìm được hỏi câu cuối cùng:
“Tỷ tài hoa như vậy, lại phải làm nền cho Mã Ngang, tỷ cam tâm sao?”
Tôn Mạc ngoảnh đầu nhìn ta một cái, trong ánh mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp.