Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu - Chương 4
“Cô chỉ cần nghĩ cách để Giang Hạo lái chiếc xe đó ra ngoài là được.”
Tôi gật đầu, rồi nói tiếp:
“Tôi sẽ tỏ ra như thể không hay biết gì về chuyện anh ta với Giang Mẫn Mẫn. Đồng thời thỉnh thoảng nhắc khéo anh ta rằng cổ phần công ty vẫn nằm trong tay tôi, rằng thực chất anh ta chỉ là một kẻ trắng tay.
Một người đang căng thẳng, bức bối, sẽ luôn muốn tìm cách ra ngoài xả stress. Nhất là kiểu đàn ông như Giang Hạo—bề ngoài thành đạt, trong lòng tự cao, nhưng tất cả tài sản lại không đứng tên mình.
Khi anh ta trở về ngôi nhà mà bản thân vốn chẳng muốn về, và nhìn thấy chiếc xe mơ ước trước mắt—thứ anh ta từng nghĩ cả đời cũng không sở hữu nổi—tôi tin, anh ta sẽ không chần chừ mà lập tức lái đi.”
Vương Khải cười khẽ qua điện thoại:
“Loại thao túng tâm lý tinh vi thế này, cô cứ nắm cho chắc, đừng làm lố quá là được.”
Tôi nghĩ một lát, cảm thấy vậy vẫn chưa đủ.
“Mẹ của Giang Hạo, tức mẹ chồng tôi, cũng có thể tận dụng một chút.”
“Hử? Ý cô là sao?”
“Bà ta thích đánh mạt chược, lại có máu cờ bạc.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó liền đáp:
“Hiểu rồi. Để bà ta thua vài ván, tốt nhất là thua nặng, rồi vay nợ tín dụng đen. Như vậy bà ta sẽ thường xuyên vòi tiền con trai, còn Giang Hạo thì vốn không có nhiều tiền, sẽ càng thêm bức bối.”
Quả không hổ là Vương Khải, thông minh đến mức chỉ cần gợi ý là lập tức hiểu ngay.
“Chuyện đó để anh lo nhé. Tôi là một người phụ nữ chẳng có khả năng gì ngoài việc ở nhà nội trợ, làm gì có mối quan hệ nào mà sắp xếp được những chuyện thế này.”
“Cô Yên, cô đúng là khiêm tốn quá rồi.”
13
Mọi chuyện quả nhiên diễn ra đúng như kế hoạch của chúng tôi.
Trong suốt quá trình này, tôi và Vương Khải chưa từng làm điều gì trái pháp luật, mọi bước đi đều là đường đường chính chính.
Không lợi dụng kẽ hở pháp lý, chỉ đơn giản là nắm bắt đúng bản chất con người.
Để tránh bị nghi ngờ, thậm chí tôi còn đề xuất dùng nhẫn cưới làm chìa khóa dừng khẩn cấp của chiếc siêu xe – đó là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Giang Hạo vốn có thể không phải chết. Đó cũng là lý do lúc đó tôi thở dài.
Anh ta tưởng tôi thất vọng vì anh ta may mắn thoát nạn.
Nhưng thực chất, tôi chỉ đơn giản là thất vọng vì anh ta đánh mất cơ hội sống cuối cùng mà tôi đã để lại.
Một người chồng ra ngoài mà chẳng buồn đeo nhẫn cưới—vậy thì sống còn có nghĩa lý gì nữa?
Việc chiếc xe bị lái đến đâu, thật ra không quan trọng. Tôi chỉ không ngờ Giang Hạo lại dám tăng tốc bằng nitơ rồi lao thẳng ra vùng hoang dã.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được liền hỏi Vương Khải:
“Họ bị lật xe trên đường cao tốc hoang dã rồi bị người của anh bắt đi à?”
Vương Khải lắc đầu.
“Tôi nói rồi mà, họ bị người xấu bắt đi, không liên quan gì đến tôi.”
Thấy vẻ mặt tôi đầy hoài nghi, Vương Khải nhắc nhở:
“Cô quên rồi à? Mẹ của Giang Hạo vay tiền đánh bạc, nợ nần chồng chất, đã phải vay lãi nặng.
Chủ nợ biết bà ta không trả nổi, đã sớm chuyển mục tiêu sang Giang Hạo rồi. Thấy anh ta lái siêu xe phi như bay lên cao tốc, họ còn tưởng anh ta tính chạy trốn.
Mấy người này làm ăn rất rắn mặt, tuy xe không đuổi kịp được siêu xe, nhưng chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, cho người mai phục sẵn từ trước cũng đâu phải chuyện khó khăn gì.”
Tôi liếc anh ta một cái, giọng không mấy vui vẻ:
“Anh tưởng tôi ngốc à? Muốn đón đầu, thì cũng phải biết trước Giang Hạo sẽ lái xe đi đâu.”
Vương Khải bật cười, không trả lời mà đổi sang mở bản đồ trên điện thoại, nói:
“Muốn tránh tất cả trạm thu phí mà vẫn chạy được 400–500 cây số, thật ra lựa chọn không nhiều. Nên hướng đi của anh ta rất dễ đoán.
Cô có vẻ chưa hiểu hết về mấy kẻ cho vay nặng lãi đâu. Bọn họ lâu nay chuyên đuổi nợ, bên cạnh có đủ loại nhân sự chuyên biệt—từ theo dõi, dự đoán đường trốn nợ, đến cả chuyên gia tính toán để tối ưu hóa lợi nhuận từ từng đồng tiền lãi…”
“Thôi thôi, tôi không hứng thú với mấy chuyện đó. Tôi chỉ muốn nhắc anh, đừng để lại bất cứ chứng cứ gì.”
Vương Khải không nói gì, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chiếc xe sang trọng đến đón anh ta đã đỗ sẵn trước cổng biệt thự nhà tôi.
Trước khi lên xe, anh ta đột nhiên ngoái lại nhìn tôi một cái, hỏi:
“Cái thai trong bụng cô là của Giang Hạo à?”
“Chứ còn ai nữa? Anh tưởng tôi là loại người gì?”
Anh ta nhìn tôi với vẻ khó hiểu, khẽ cau mày:
“Tôi vẫn không hiểu… sao cô không bỏ nó đi?”
Tôi khẽ thở dài:
“Tôi lớn tuổi rồi. Bác sĩ bảo nếu phá thai thì sau này rất khó mang thai lại.
Dù sao tôi cũng cần một đứa con để thừa kế tài sản.
Giang Hạo vừa đẹp trai vừa học giỏi, như vậy cũng đủ tiêu chuẩn rồi. Tôi tin mình có thể nuôi dạy đứa trẻ tử tế.”
Tôi đẩy Vương Khải vào xe, nghiêm túc nói:
“Anh còn trẻ, sau này nhất định đừng dại mà kết hôn vội vàng.”
14
Sáng hôm sau, chính tôi là người chủ động đến trình báo vụ việc.
Chồng tôi lái xe ra ngoài, đã mất tích suốt 24 tiếng đồng hồ.
Dù sao Giang Hạo cũng là một doanh nhân trẻ có chút danh tiếng, nên cảnh sát đã rất chú trọng.
Qua trích xuất camera, họ phát hiện Giang Hạo lái siêu xe phóng nhanh trên cao tốc Hàng Thành, hướng về phía tây.
Cảnh sát giao thông trên cao tốc từ lâu đã để ý tới một chiếc xe vượt tốc độ lao thẳng về phía huyện Dật Hải.
Nhưng sau đó, chiếc xe đột nhiên tránh toàn bộ các trạm thu phí, rồi rẽ vào vùng hoang dã không người.
Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy xác chiếc siêu xe tại đó, nhưng bên trong xe hoàn toàn trống không.
Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại dấu vết nào.
Nửa năm sau, một đường dây buôn bán nội tạng người trái phép bị bắt giữ ở khu vực giáp ranh với vùng hoang dã.
Chúng khai nhận do không đòi được nợ, đã ra tay sát hại Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn.
Còn tôi, lúc này đã mang bụng bầu vượt mặt, chuyển đến phòng VIP của trung tâm dưỡng thai ở một thành phố khác.
Y tá hỏi tôi đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa.
Tôi mỉm cười đáp: nếu là bé gái thì đặt tên là Yên Tư, còn nếu là bé trai thì đặt tên là Yên Tưởng.
Dù là ai, thì cũng phải mang họ Yên.
(Toàn văn hoàn)