Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu - Chương 3
9
Từ đường cao tốc Hàng Thành chạy thẳng về phía tây, Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn sắp sửa tiến vào địa phận huyện Dật Hải.
Đây là một huyện cấp thấp, kinh tế không mấy phát triển, nhưng lại có phong cảnh thiên nhiên phong phú, vốn là điểm đến lý tưởng cho du lịch nghỉ dưỡng.
Giang Hạo vốn đã định đến đây từ đầu – đây là điểm dừng chân đầu tiên trong kế hoạch phượt tự lái của anh ta với “bạch nguyệt quang”.
Chỉ tiếc là do sự cố ngoài ý muốn, anh ta không thể theo lộ trình thông thường đi cao tốc rồi rẽ vào khu thành thị.
Thay vào đó, xe cứ thế lao thẳng qua trạm thu phí mà không dừng lại, rồi tìm đại một con đường nhỏ, rẽ vào khu vực hoang vu vắng vẻ.
Cảnh sắc bên ngoài thật ra cũng không tệ, nhưng vào lúc này thì chắc chắn hai người trong xe chẳng buồn để ý.
Một là vì xe chạy quá nhanh, nhìn cũng chẳng rõ.
Hai là vì… chẳng còn tâm trạng mà ngắm.
Do trên xe không có đồ y tế, vết thương ở trán Giang Mẫn Mẫn không được xử lý đúng cách, giờ đã sưng phồng như một cái bướu to tướng.
Thỉnh thoảng máu còn rỉ ra lấm tấm.
Vì xe xóc nảy suốt quãng đường, sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy, dáng vẻ vừa thiếu máu vừa say xe, nhìn là biết sắp ngất đến nơi.
“Hạo ca ca… em muốn nôn quá…”
“Em cố chịu thêm chút nữa, còn một tiếng nữa thôi là xe sẽ dừng rồi!”
Giang Hạo không dám rời mắt khỏi đường, chỉ có thể sốt ruột đáp lời.
Dù khu đường hoang vắng này đúng là ít xe cộ thật, nhưng đường hẹp, mặt đường thì lổn nhổn đá dăm và các chướng ngại vật.
Thỉnh thoảng còn bắt gặp vài chiếc xe jeep địa hình đang chạy dọc đường rừng.
Mỗi lần gặp nguy hiểm, Giang Hạo đều phải xoay vô lăng cực gấp mới tạm tránh được va chạm.
Thời gian trôi từng phút một. Khi xe dần đi sâu vào vùng hoang dã, tín hiệu truyền về tivi nhà tôi cũng bắt đầu chập chờn, hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
Bất ngờ, từ bóng cây bên đường, một chiếc jeep phóng ra như từ trong rừng rậm lao thẳng vào thân xe của Giang Hạo.
May mà anh ta đã luyện phản xạ không ít suốt dọc đường, lập tức hiểu rằng đạp phanh vô dụng, liền giẫm mạnh chân ga, cho xe tăng tốc, bẻ lái gắt né tránh va chạm.
Trong tích tắc, tiếng “RẦM” vang lên trong tivi như sét đánh ngang tai.
Thân xe của Giang Hạo né được cú đâm trực diện, nhưng phần đuôi vẫn bị chiếc jeep kia tông trúng.
Chiếc xe mất cân bằng ở tốc độ cao, bắt đầu quay vòng vòng trên mặt đường như đèn cù.
Giang Mẫn Mẫn – vốn đã muốn nôn sẵn – nào chịu nổi.
Theo đà quay mòng mòng của xe, cô ta cũng bị lắc đến choáng váng, rồi “ọe” một tiếng, phun thẳng ra.
Thế là, từ trên màn hình tivi nhà tôi, tôi thấy rõ hai kẻ trong xe quay cuồng chóng mặt, cùng với đống chất nôn bị văng tung tóe khắp nơi theo nhịp quay của xe.
“Ờm… buồn nôn thật sự.”
Cảnh tượng đó khiến tôi cũng muốn trào ngược.
10
Khác với những chiếc xe thông thường, siêu xe hai cửa có động cơ đặt ở phía sau.
Phần đuôi xe của Giang Hạo bị tông nát bét, động cơ lập tức tê liệt.
Sau khi quay vài chục vòng trên mặt đường, cuối cùng chiếc xe cũng từ từ dừng lại.
Bên trong xe lúc này là một mớ hỗn độn, Giang Mẫn Mẫn đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào.
Giang Hạo dù choáng váng đầu óc, nhưng vẫn gắng gượng mở được cửa xe.
Đáng tiếc là camera giám sát không thể quay được cảnh bên ngoài.
Tôi chỉ thấy anh ta vừa mở cửa xe, lập tức có mấy bàn tay từ ngoài thò vào lôi anh ta ra ngoài.
Sau đó vang lên giọng Giang Hạo đầy hoảng loạn:
“Mấy người là ai?! Muốn làm gì?!”
Rồi toàn bộ màn hình bỗng tối sầm, mất tín hiệu hoàn toàn.
Tôi khẽ thở dài, bấm tắt tivi.
Đúng lúc đó, chuông cửa điện tử vang lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest cao cấp đang đứng trước cổng biệt thự nhà tôi.
Anh ta vẫy tay chào qua camera ở cổng, rất lễ độ cất tiếng:
“Chào cô Yên, tôi là Vương Khải.”
11
Vương Khải là con trai độc nhất của đại gia Vương Thiên Hỉ.
Nếu không có sự xuất hiện của Giang Mẫn Mẫn, lẽ ra anh ta đã là người thừa kế hợp pháp số một của tập đoàn Vương thị.
Trước giờ chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại, nên hôm nay coi như là lần đầu tiên gặp mặt.
Vương Khải tầm ngoài hai mươi, tóc ngắn gọn gàng, đeo kính.
Ngoại hình rất đỗi bình thường, nhưng giọng nói thì khá êm tai.
“Họ thế nào rồi?”
“Họ” ở đây, tất nhiên là chỉ Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn.
Tôi ra hiệu mời anh ta ngồi xuống, rồi chỉ vào chiếc tivi đã tắt.
“Xe bị đâm rồi, nhưng chắc chưa chết đâu. Sau đó tín hiệu kém quá nên không còn xem được nữa.”
Vương Khải nhếch môi cười nhẹ.
“Không sao. Dù sao thì vẫn cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
“Không cần cảm ơn. Đôi bên giúp nhau thôi mà.”
Anh ta gật đầu, lấy ra một tập hồ sơ từ trong ngực áo, vừa mở vừa nói:
“Việc cô nhờ tôi làm qua điện thoại hôm trước, cũng gần xong rồi.”
Bên trong là một xấp tài liệu dày cộp, kín đặc các điều khoản pháp lý trên từng trang.
“Cô chỉ cần ký tên vào đây là xong thủ tục chuyển nhượng công ty cho tập đoàn Vương thị.”
Nói rồi anh ta rút ra từ túi áo ngực một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho tôi.
“Tôi đã nhờ chuyên gia tài chính kiểm tra toàn bộ hoạt động và tài sản công ty cô. Phải nói rằng, mức giá hai trăm triệu mà cô đưa ra…
Khá hợp lý.”
Vương Khải vừa cười vừa tiếp lời.
“Nhưng tôi có chút tò mò—tất nhiên nếu cô không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ hỏi cho biết thôi.”
Tôi xoay xoay chiếc thẻ trong tay, cười khẽ:
“Anh cứ hỏi.”
Vương Khải trầm ngâm một lúc rồi hỏi nghiêm túc:
“Nếu toàn bộ cổ phần đều thuộc về cô, sao cô lại quyết định bán công ty cho chúng tôi?
Công ty này mà giữ lại, giá trị chắc chắn vượt xa con số hai trăm triệu.”
Anh ta đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nói tiếp:
“Hơn nữa, bất kể Giang Hạo còn sống hay đã chết, quyền sở hữu công ty vẫn thuộc về cô.”
Thì ra là muốn hỏi chuyện này.
Tôi cầm lấy một miếng trái cây trong khay trên bàn, cắn một miếng, nhẹ nhàng giải thích:
“Bấy lâu nay công ty đều do anh ta điều hành. Từ trên xuống dưới đều là người của anh ta. Tôi chỉ là một bà vợ rảnh rỗi ở nhà, muốn kiểm soát công ty trong thời gian ngắn là chuyện không thể.
Nếu đã không kiểm soát được, thì bán đi.
Thứ gì không nghe lời, đổi thành tiền mặt thì vẫn còn là món hời.”
Vương Khải nhìn tôi một cái, nở nụ cười rất khó tả.
“Cô không sợ mẹ anh ta đến làm loạn à? Dù cổ phần thuộc về cô, nhưng lợi nhuận công ty tạo ra trong những năm gần đây là trong thời kỳ hôn nhân.
Theo luật, đó vẫn là tài sản chung vợ chồng. Giang Hạo chết rồi thì mẹ anh ta cũng có quyền thừa kế.”
“Từ lâu anh ta đã âm thầm chuyển phần ‘tài sản chung’ đó sang tên Giang Mẫn Mẫn rồi, thì liên quan gì tới tôi nữa?”
Tôi vừa nghịch nghịch cây bút ký trên tay, vừa cúi đầu chậm rãi nói:
“Chỉ là… không ai ngờ được Giang Hạo lại lái xe đưa mẹ kế tương lai của anh – Giang Mẫn Mẫn – đi tự sát tập thể.
Giang Mẫn Mẫn là trẻ mồ côi, cô ta chết rồi, toàn bộ quyền thừa kế sẽ chuyển về lại tập đoàn Vương thị.
Phần ‘lợi nhuận’ mà Giang Hạo âm thầm chuyển cho cô ta, cũng sẽ được tính vào tài sản của Vương thị các anh.
Nếu lợi nhuận công ty là của các anh rồi, mà công ty này tôi không muốn giữ nữa, vậy tại sao không bán hết luôn cho các anh?
Cho nên nếu mẹ anh ta có muốn làm loạn, thì nên đến tìm Vương thị các anh mới đúng.”
Tôi nhanh chóng ký hết vào phần tài liệu, rồi chìa tay về phía Vương Khải.
“Từ giờ, phần vốn chủ đạo và cả lợi nhuận ròng mấy năm nay của công ty này không còn liên quan đến tôi nữa.”
Vương Khải mỉm cười, bắt tay tôi.
“Hợp tác vui vẻ, cô Yên. Nhưng để tôi sửa lại một chút—Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn không phải chết vì tai nạn xe.
Họ… gặp phải người xấu.”
Anh ta dừng lại một nhịp, nhấn mạnh:
“Tất nhiên, đám người xấu đó… không hề có liên quan gì đến Vương thị chúng tôi.”
12
Nhìn người thanh niên trước mặt có vẻ ngoài ôn hòa, tôi không khỏi khẽ thở dài trong lòng.
Giang Mẫn Mẫn đã quá đơn giản khi nghĩ về giới hào môn.
Lúc cô ta nhận được di chúc của Vương Thiên Hỉ, cứ ngỡ mình đã cầm được tấm vé tàu tiến vào cuộc sống phú quý. Chỉ tiếc, tấm vé ấy lại trở thành lệnh truy sát của cô ta.
Ngay từ một năm trước, khi tôi phát hiện Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn lén lút qua lại, tôi đã thuê thám tử tư điều tra.
Và thứ tôi nhận được sau đó, chính là một cuộc gọi chủ động từ Vương Khải kèm theo bản hồ sơ chi tiết về cả hai người đó.
Rõ ràng, quyền thừa kế của Tập đoàn Vương thị, từ đầu đến cuối, chỉ có thể thuộc về Vương Khải.
Anh ta nói, anh ta từng là người thừa kế số một, hiện tại vẫn là, và tương lai cũng vẫn sẽ như thế.
Lời lẽ không hề gay gắt, nhưng toát lên một sự tự tin đáng nể.
Sau đó, tôi và anh ta bắt đầu trao đổi qua điện thoại một cách rất hòa nhã.
Anh ta cực kỳ kỹ lưỡng, hỏi tôi rất cụ thể về sở thích, thói quen sinh hoạt, lịch trình hàng ngày của Giang Hạo.
Còn tôi thì cũng không hề thua kém, tỉ mỉ tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan đến Giang Mẫn Mẫn.
Khi tôi nhắc đến việc Giang Hạo đặc biệt mê xe thể thao, Vương Khải liền nói rằng anh ta có một người bạn thân là chủ của hãng siêu xe cao cấp nhất thế giới.
Thế là, một kế hoạch dần thành hình.
Dựa vào thông tin sinh hoạt mà tôi cung cấp, Vương Khải bắt đầu cho chạy quảng cáo rầm rộ về mẫu siêu xe mới sắp ra mắt của bạn mình, nhắm đúng vào những ứng dụng mà Giang Hạo hay dùng nhất.
Chỉ cần là nơi Giang Hạo có thể nhìn thấy màn hình—dù là xem tivi, dùng máy tính, ngồi trong thang máy, hay đơn giản chỉ là đi ngang qua trung tâm thương mại—thì đều “tình cờ” bắt gặp hình ảnh về chiếc xe đó.
Là một người cuồng si xe cộ, Giang Hạo nhanh chóng bị cuốn hút.
Chiếc xe mới đó có giá lên tới bốn triệu, toàn cầu chỉ phát hành năm chiếc.
Điều đó khiến Giang Hạo cực kỳ bứt rứt.
Không chỉ vì không thể xoay đủ tiền mặt trong thời gian ngắn, mà còn bởi mẫu xe này… căn bản anh ta cũng chẳng có cửa mà mua được.
“Hỗ trợ kinh doanh cho bạn bè là chuyện bình thường thôi.
Tôi làm kinh doanh, nhưng không bao giờ dính líu đến chuyện phi pháp.”
Đó là cách mà Vương Khải lý giải hôm ấy qua điện thoại.
“Thế tôi cần làm gì?” – tôi hỏi.