Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu - Chương 2
Giang Mẫn Mẫn vốn chẳng biết mình đã ấn nhầm nút nào, giờ đành cúi rạp xuống, tiếp tục đập loạn lên bảng điều khiển.
Mà ngay lúc ấy, chiếc xe đang lao nhanh về phía một chiếc xe tải phía trước, mắt thấy sắp đâm vào rồi.
Giang Hạo hoảng loạn xoay gấp vô lăng, chiếc xe vừa kịp tránh qua xe tải. Nhưng vì quán tính quá lớn, Giang Mẫn Mẫn – đang cúi người – dù có thắt dây an toàn vẫn bị quật mạnh đến mức đầu lắc như búa bổ!
“Bộp!” – đầu cô ta đập mạnh vào cửa kính bên phải.
Cũng may đây là siêu xe hạng sang, chất liệu cửa kính đúng là đỉnh cao.
Đầu Giang Mẫn Mẫn va đến tóe máu, còn cửa kính chỉ lưu lại một vệt máu đỏ loang lổ, hoàn toàn không sứt mẻ mảy may.
Thế là, qua màn hình, tiếng hét như bị chọc tiết heo của cô ta vang vọng khắp chiếc tivi nhà tôi.
5
“Yên Cẩn, cô là đồ đàn bà độc ác!”
Thấy “bạch nguyệt quang” của mình đầu be bét máu, Giang Hạo lập tức nổi đóa.
“Chắc chắn là cô cố tình phá hỏng phanh xe!”
“Ây ây ây, ăn cơm thì tùy miệng, nói chuyện thì phải cẩn thận chứ!”
Tôi nghiêm túc chỉnh lại ngay.
“Xe vừa mua về tôi đã báo hãng bảo dưỡng phanh rồi, bên xưởng vẫn còn lưu hồ sơ đấy, không tin anh cứ tra mà xem.
Chồng à, là anh tự ý lái xe đi mà không hỏi ý tôi, tôi suýt chút nữa còn báo cảnh sát vì tưởng bị trộm xe ấy.”
Giang Hạo nghẹn họng không nói được gì. Lúc này chắc anh ta đang hối không kịp vì không kiểm tra kỹ tình trạng xe mà đã hấp tấp lao đi.
Cơ mà nghĩ lại cũng không lạ, mấy năm gần đây anh ta đã mặc định mình là kiểu người có thể nhìn thấu mọi việc.
Đừng nói một chiếc xe mới.
Ngay cả công ty, tiền bạc, biệt thự, thậm chí là tôi – người vợ này, anh ta cũng nghĩ mình đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Từ một kẻ chỉ là nhân viên tép riu từng bước thành danh với mác “doanh nhân trẻ triển vọng”, Giang Hạo càng lúc càng đắc ý.
Anh ta sớm đã đánh mất sự cẩn trọng và khiêm nhường thuở ban đầu, thay vào đó là thói vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm.
Lúc anh ta vẫy vùng trên thương trường như cá gặp nước, chưa từng dừng lại một giây để suy nghĩ.
Rằng phía sau những bước đi ngỡ như vẻ vang đó…
Là bao nhiêu bệ đỡ mà gia đình tôi đã âm thầm dốc hết để trao cho anh ta.
Từ tiền bạc đến mối quan hệ, tất cả đều là những thứ mà đời này Giang Hạo vốn không có tư cách được chạm tới.
Ấy vậy mà anh ta lại coi tất cả là thực lực của bản thân.
Nực cười hết sức.
6
Chiếc xe vẫn lao như điên trên đường cao tốc.
Trên màn hình, Giang Mẫn Mẫn một tay ôm lấy vết thương đang chảy máu, tay còn lại hoảng loạn mở hộp đựng đồ trước ghế phụ.
Cô ta đang tìm khăn giấy hay gì đó để cầm máu.
Đột nhiên, cô ta hét lên đầy phấn khích:
“Hạo ca ca, ở đây có một tấm danh thiếp, trên đó có in số hotline của dịch vụ hậu mãi!”
Giang Hạo cũng phấn khích hẳn lên:
“Gọi nhanh số đó đi! Hỏi xem bên hãng có cách gì để dừng xe lại không!”
Giang Mẫn Mẫn chẳng thèm bận tâm đến vết thương nữa, vội vàng móc điện thoại ra gọi.
Đường dây được kết nối rất nhanh.
“Kính chào quý khách, Đại lý Siêu Xe Toàn Cầu mang đến trải nghiệm xe hơi xa hoa bậc nhất…”
Chưa đợi đầu dây bên kia nói hết, Giang Hạo đã hét lên:
“Xe tôi bị hỏng phanh! Làm sao để dừng lại?!”
Nào ngờ đối phương chẳng trả lời mà vẫn đều đều đọc tiếp:
“Để tìm hiểu mẫu xe mới, xin bấm phím 1. Dịch vụ bảo dưỡng xin bấm phím 2. Sự cố xe xin bấm phím 3. Nối máy với tổng đài viên xin bấm…”
“M* nó, nối máy! Nối với người thật mau!”
“Vâng, chúng tôi đang chuyển máy đến nhân viên chăm sóc khách hàng.”
Một đoạn nhạc du dương vang lên – bản Für Elise quen thuộc.
Tôi không nhịn được, khe khẽ ngân nga theo giai điệu.
Đúng là hãng xe hàng đầu thế giới, tốc độ chuyển máy cũng nhanh thật.
Bên kia vang lên một giọng nữ cực kỳ ngọt ngào, mềm mại:
“Kính chào quý khách, hiện tại tổng đài viên số 0731 đang tiếp nhận cuộc gọi của quý khách. Cuộc gọi này sẽ được ghi âm, nếu quý khách—”
“Cô thôi lảm nhảm được chưa?! Xe tôi mất phanh rồi! Làm sao giờ?!”
Giang Hạo gào đến khản cả giọng, nhưng giọng cô tổng đài vẫn dịu dàng, từ tốn như đang đọc truyện cổ tích.
“Xe mất phanh đúng không ạ? Quý khách đừng lo, chỉ cần cung cấp vị trí của xe, nếu quý khách đang ở trong khu vực dịch vụ của chúng tôi, kỹ thuật viên sẽ đến tận nơi hỗ trợ trong vòng một giờ.”
“Tôi đang ở đường cao tốc Hàng Thành!!!”
“Rất tiếc ạ, cao tốc không nằm trong phạm vi dịch vụ hiện tại của chúng tôi, nên rất khó để cử người tới ngay được.”
Giọng cô nàng tràn ngập tiếc nuối và bất lực.
Giang Hạo giận đến mức đập mạnh tay lên vô lăng, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia lại vang lên:
“Xin hỏi quý khách có hài lòng với dịch vụ vừa rồi không? Hài lòng vui lòng nhấn phím 1…”
“Khoan đã! Hài lòng cái đầu cô ấy!”
Thế nhưng hệ thống nào thèm đếm xỉa tới. Hai tiếng “tút tút” vang lên, cuộc gọi bị cúp ngay lập tức.
“M* nó!”
Giang Hạo rủa một tràng rồi lại cuống cuồng gọi lại.
Sau một lượt lặp lại các bước chuyển máy, giọng cô tổng đài mềm mại lại một lần nữa vang lên:
“Kính chào quý khách…”
Giang Hạo thở hắt ra thật mạnh, cố kìm nén cơn tức, nghiến răng nghiến lợi từng chữ một:
“Nghe cho rõ đây… tôi… đang… chạy trên đường cao tốc… với tốc độ… 280 cây số một giờ! Xe mấy người mất phanh, không thể dừng lại được! Bây giờ… làm cách nào để chiếc xe quái vật chết tiệt này DỪNG LẠI ngay lập tức?!”
Lần này, cô nhân viên cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
7
“Vậy là thưa ngài, ngài không cần kỹ thuật viên đến tận nơi sửa chữa nữa phải không ạ?”
Đến cả Giang Mẫn Mẫn cũng phát điên rồi, cô ta hét lên cướp lời tổng đài:
“Sửa cái gì mà sửa! Không mau nghĩ cách cho chúng tôi dừng xe thì chuẩn bị ra tòa đi!”
Tôi thì đã cười lăn lộn trên sofa, không nhịn được lên tiếng góp vui:
“Cô giúp họ nghĩ cách đi, không thì thay vì đến nhà, lát nữa có khi phải đến… nghĩa trang đấy.”
Đúng là tổng đài viên dày dạn kinh nghiệm, cô nàng hơi khựng lại một chút rồi lập tức đổi giọng, trở nên bình tĩnh và chuyên nghiệp:
“Thưa ngài, xin đừng lo lắng, xe của quý khách đúng là có chế độ dừng khẩn cấp. Tôi sẽ lập tức kết nối kỹ thuật viên để hướng dẫn cách xử lý.”
Nghe đến đây, Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn suýt chút nữa thì khóc oà ra.
“Được được, làm ơn nhanh lên đi, tốc độ hiện tại nguy hiểm quá rồi!”
Tiếng nhạc Für Elise lại lần nữa vang lên.
Biết rằng vẫn có cách dừng xe, dù xe chưa giảm tốc, nhưng Giang Hạo đã thấy nhẹ cả người.
Thậm chí anh ta còn bật cười, trong giọng đầy mùi mỉa mai:
“Yên Cẩn, tính đi tính lại, cô cũng không tính được là tôi lại mò ra được số hotline trong xe đúng không? Trời cao có mắt thật đấy!”
Anh ta còn quay sang nắm tay Giang Mẫn Mẫn, tỏ vẻ đầy xúc động:
“Anh biết ngay mà, ông trời không tuyệt đường sống ai bao giờ. Hữu tình nhân cuối cùng vẫn về với nhau thôi!”
Nhìn cái vẻ hớn hở đắc thắng đó của anh ta, tôi chỉ biết khẽ thở dài.
“Ha… thất vọng rồi phải không? Chờ em về xem em xử anh thế nào.”
Tôi đúng là thấy thất vọng thật. Nhưng tiếc là… chẳng phải như anh ta tưởng tượng đâu.
Đúng lúc Giang Hạo còn đang định tiếp tục khịa tôi, thì đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ổn.
“Chào anh, tôi là kỹ thuật viên Tiểu Kiều. Anh cần kích hoạt dừng xe khẩn cấp đúng không?”
Giang Hạo nghe thấy lập tức gào lên:
“Đúng đúng đúng! Xe bị hỏng phanh rồi! Có cách nào dừng xe không?”
“Có chứ. Dưới vô lăng của anh có một khe cắm nhỏ, anh có thể sờ thấy.
Chỉ cần cắm chìa khóa đặc biệt vào đó là hệ thống sẽ ngắt hoàn toàn động cơ.”
Giọng kỹ thuật viên rõ ràng, gãy gọn khiến Giang Hạo phấn chấn hẳn.
Anh ta quả nhiên sờ thấy được một khe cắm nhỏ dưới tay lái, liền hỏi:
“Cắm chìa khóa vào là được đúng không? Nhưng chìa khóa xe to hơn cái khe này nhiều, nhét không vào.”
Kỹ thuật viên Tiểu Kiều kiên nhẫn giải thích:
“Không phải chìa khóa xe thông thường. Đây là chìa khóa dừng khẩn cấp, được thiết kế riêng biệt.
Tôi nhớ lúc phu nhân mua xe có dặn, chiếc xe này là quà kỷ niệm ngày cưới của hai người.
Cô ấy đã dùng nhẫn cưới của hai người làm chìa khóa dừng xe.
Nên anh chỉ cần tháo nhẫn ra, nhét vào khe là được rồi.”
Giang Hạo lúc này hoàn toàn chết lặng.
8
Chiếc siêu xe vẫn lao vun vút như tên bắn, tiếng gió rít bên tai vút qua từng hồi như thể sắp xé toạc cả không khí.
Nhưng bên trong xe lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sau khi kỹ thuật viên hướng dẫn xong cách xử lý, cuộc gọi cũng đã kết thúc.
Giang Hạo ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy vô lăng của mình.
Mười ngón tay trơ trụi, chẳng có lấy một chiếc nhẫn.
Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, mím môi, im lặng như câm nín, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Hồi lâu sau, anh ta khàn giọng nói với Giang Mẫn Mẫn:
“Hay là… mình báo cảnh sát đi.”
Giang Mẫn Mẫn nghe xong rùng mình, giật bắn người hét lên:
“Không được! Không thể báo! Chuyện thế này mà bị lên báo thì sao? Người ta sẽ biết tôi đang ở trên xe với anh đấy!
Lão già nhà tôi còn chưa chết, nhỡ đâu ông ta đổi di chúc thì sao?”
Tâm trạng tôi vốn đang hơi trầm xuống, nghe câu đó mà bật cười thành tiếng.
“Phu nhân Vương à, cô đúng là thà mất mạng chứ không chịu mất tiền ha. Quả nhiên, cô mới chính là bạch nguyệt quang chân chính của anh ta đấy.”
Bỗng dưng tôi cảm thấy… hai kẻ trong xe kia, từ một góc độ nào đó, đúng là trời sinh một cặp.
Một người thì mặt dày như Trần Thế Mỹ, người kia thì liều mạng ăn trọn gia sản của người hấp hối.
“Cô im đi! Không trải qua khổ đau của người khác thì đừng dạy họ làm người! Cô đâu biết tôi đã phải trả giá bao nhiêu cho chuyện này!”
Giang Mẫn Mẫn xúc động đến mức nghẹn giọng.
“Yên Cẩn, cô đứng đó nói chuyện thì dễ lắm! Cô thử hầu hạ một ông già bảy, tám năm xem!”
Nói rồi cô ta “hu hu hu” khóc như mưa, đầu mới tạm cầm được máu thì bây giờ vì xúc động lại bắt đầu rỉ máu trở lại.
Giang Hạo đau lòng đến sốt ruột, vội vàng dỗ dành:
“Được rồi được rồi, Mẫn Mẫn đừng khóc nữa. Chúng ta không báo cảnh sát là được.”
Anh ta liếc nhìn bảng đồng hồ, rồi đột nhiên vui mừng thốt lên:
“Khí nitơ cháy hết rồi! Xe bắt đầu chậm lại! Chỉ cần xăng cũng hết nốt là chúng ta sẽ dừng được thôi!
Bây giờ tốc độ là 180, lượng xăng còn lại nhiều nhất cũng chỉ đủ chạy thêm hai tiếng nữa, nghĩa là tầm dưới 400 cây số là xe sẽ dừng lại.”
Phải nói là Giang Hạo không đến nỗi quá ngu, anh ta lập tức mở định vị và bắt đầu tìm tuyến đường không có trạm thu phí trong bán kính 500 cây số.
Dù gì thì các trạm thu phí lúc nào cũng có xe qua lại, chỉ cần đâm vào một chiếc thôi thì cũng đủ “lên thiên đàng”.
Còn đường không có trạm thu phí thì thường cũng đồng nghĩa với việc… vắng vẻ, hoang vu.
Nhưng giờ này có lẽ anh ta cũng chẳng quan tâm nữa, bởi lẽ, càng ít người, càng đỡ nguy hiểm cho họ.