Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu - Chương 1
1.
Tôi đã gọi cho anh ta không biết bao nhiêu cuộc, vậy mà Giang Hạo vẫn không nghe máy.
Không biết là do trên cao tốc sóng kém, hay là do Giang Mẫn Mẫn kia không cho anh ta nghe điện thoại nữa.
Nhưng tôi thực sự chỉ muốn nhắn anh ta một câu thôi, xe đang hỏng phanh đấy, đừng có lái nhanh quá!
Không thì thật sự có thể mất mạng đấy!
Chiếc xe đó là tôi vừa mới lấy bằng xong thì tự thưởng cho mình, hàng hiếm trên toàn cầu chỉ có đúng năm chiếc.
Tôi thích mẫu xe đó lắm cơ.
Nếu nó bị đ âm hỏng thật, tôi sẽ đau lòng ch .t mất!
Không còn cách nào khác, đành phải gọi cho mẹ chồng.
“Bảo con trai bà xuống ngay khỏi cao tốc đi, nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
Bà ấy nghe xong lập tức gào lên như điên:
“Cô là đồ đàn bà độc ác! Nó chỉ bị tr ầm c ảm nên mới ra ngoài đổi gió thôi, vậy mà cô lại mở miệng nguyền rủa con trai tôi ch .t là sao?!”
Tôi cố gắng nhẫn nại giải thích.
“Tôi không nguyền rủa gì cả, chỉ là cái xe đó là do tôi mới mua, anh ta còn chưa hỏi ý tôi đã lấy đi rồi—”
Tôi còn chưa nói hết câu, mẹ chồng đã cắt ngang:
“Xe gì mà phải xin phép cô? Tiền đều là con trai tôi kiếm được!”
Câu đó khiến tôi hơi đơ người mất vài giây.
“Con trai tôi đang nuôi cô đấy! Làm người thì phải biết điều một chút!”
Nói xong, bà ta tức giận cúp máy cái rụp.
Tôi gãi đầu, bỗng nhận ra mẹ chồng mình hình như đang không hiểu tình hình.
Trong nhà đúng là Giang Hạo đi làm kiếm tiền, còn tôi chỉ là một “phu nhân” không cần nấu nướng, càng không phải chăm con…
Mỗi ngày chỉ cần ăn diện xinh đẹp, đi tập yoga, uống trà chiều là được rồi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tiền trong nhà là của Giang Hạo.
Hồi mới quen nhau, Giang Hạo tuy xuất thân nghèo khó, nhưng là sinh viên danh giá, lại vô cùng chăm chỉ.
Ngày nào cũng như gà chọi được bơm máu, hăng hái muốn chứng minh bản thân với cả thế giới.
Tiếc rằng cuộc sống không phải cứ cố gắng là sẽ được đền đáp.
Anh ta làm việc mãi mà vẫn chỉ là nhân viên quèn, bận tối mặt mà lương chẳng ra sao.
Nhưng chính sự cầu tiến đó lại khiến tôi cảm động.
Sau khi kết hôn, tôi không lấy một xu tiền sính lễ, còn đưa anh ta 50 vạn để khởi nghiệp.
Thậm chí còn dùng toàn bộ quan hệ của ba tôi để bảo vệ và hỗ trợ công ty.
Và công ty ấy đúng thật là phát triển thần tốc.
Chỉ sau vài năm, Giang Hạo đã từ một chàng trai nghèo hóa thân thành doanh nhân trẻ nổi bật.
Chuyện này nhiều người không biết.
Bởi vì toàn bộ vốn đầu tư ban đầu đều là của tôi, nên cổ phần công ty cũng hoàn toàn đứng tên tôi.
Nói trắng ra thì Giang Hạo chẳng qua chỉ là một anh nhân viên cấp cao kiêm chồng tôi trên giấy tờ mà thôi.
Đừng nói gì đến chiếc xe tôi mới mua, ngay cả căn biệt thự anh ta đang ở, hay bộ vest hàng hiệu anh ta mặc, tất cả đều là của tôi!
Vậy mà giờ đây, “nhân viên” của tôi lại lái xe riêng của tôi, dắt tình cũ của mình đi du lịch.
Tôi thực sự cảm thấy hơi… bực bội đấy.
Mà điều khiến tôi tức không phải vì anh ta thay lòng.
Mà là vì, anh ta ngu rồi.
Không phân biệt được ai mới là “mẹ tài chính” đích thực của đời mình sao?
2
Thôi vậy, bác sĩ nói phụ nữ mang thai cần giữ tâm trạng bình ổn thì mới tốt cho thai nhi.
Tôi uể oải nằm dài trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, nhìn chiếc xe mới qua hệ thống định vị GPS đang di chuyển vèo vèo trên đường cao tốc.
Chợt nhớ ra, chiếc xe này là sản phẩm mới nhất của hãng siêu xe hàng đầu thế giới, không chỉ gắn định vị mà còn có cả camera giám sát nội thất để chống trộm.
Thế là tôi chạm nhẹ vào màn hình, hình ảnh trong xe lập tức hiện lên.
Giang Hạo đang lái xe bằng một tay, tay còn lại thì dịu dàng đan chặt với “bạch nguyệt quang” của anh ta.
Giang Mẫn Mẫn mặc váy ngắn, nửa nằm nửa ngồi ở ghế phụ, đôi chân dài trắng nõn trần trụi trông đến là lóa mắt.
Giang Hạo cười rạng rỡ, ánh mắt không ngừng liếc sang Giang Mẫn Mẫn, tràn đầy yêu thương.
Tôi không nhịn được khẽ nói:
“Chồng à, anh nhớ nghỉ ngơi thư thái nhé, em với con đang đợi anh về nhà đó.”
Hai người nghe thấy giọng tôi phát ra từ trong xe thì lập tức đơ mặt.
Giang Mẫn Mẫn hốt hoảng nhìn quanh trong xe, hỏi:
“Có ai đang nói chuyện vậy?!”
Giang Hạo lập tức hiểu ra, cười lạnh:
“Yên Cẩn, cô đúng là âm hồn không tan, dám gắn cả camera trong xe?!”
Tôi ấm ức nói:
“Camera không phải tôi gắn đâu, là xe nó có sẵn đấy.”
Tôi thở dài, tiếp tục:
“Điện thoại anh gọi mãi không được, tôi không biết làm sao, cứ bấm bừa mấy nút, ai ngờ lại bật lên camera.”
Giang Mẫn Mẫn vội rụt tay về, ngồi thẳng dậy, lo lắng nói:
“Làm sao tắt cái camera này đi được?”
Giang Hạo lắc đầu:
“Không biết, tôi cũng mới đi xe này lần đầu.”
Tôi nhanh miệng nói:
“Em với con chỉ muốn xem chồng thế nào thôi, xem xong rồi em tắt liền nhé.”
Giang Hạo vừa lái vừa đảo mắt quanh xe tìm công tắc camera.
Tôi nhịn không được nhắc nhở:
“Chồng ơi, anh tập trung lái xe đi, đang ở đường cao tốc đấy, nguy hiểm lắm.”
“Yên Cẩn, cô đừng có mà châm chọc mỉa mai ở đây.”
Giang Hạo loay hoay tìm mãi cũng không ra công tắc, đành trở lại nắm chặt tay lái, mặt mũi đầy vẻ khinh thường:
“Loại camera này có giới hạn khoảng cách, chỉ cần xe chạy đủ xa, điện thoại của cô sẽ không bắt được tín hiệu nữa.”
Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức lao vun vút về phía trước.
Bảng tốc độ nhảy vọt lên 180km/h.
Giang Hạo đắc ý cười ha hả.
“Chỉ cần nghĩ đến việc càng ngày càng cách xa cô, tôi thấy khoan khoái cả người!”
Giang Mẫn Mẫn ngồi bên phụ, giục giã:
“Hạo ca, anh lái nhanh lên đi, tắt cái camera này sớm chừng nào bớt ghê người chừng nấy!”
Giang Hạo dỗ dành cô ta:
“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, tôi đoán khoảng năm phút nữa bên cô ta không còn tín hiệu nữa.”
Giang Mẫn Mẫn bĩu môi, bắt đầu than phiền:
“Còn tận năm phút nữa á? Em một phút cũng chịu không nổi rồi!”
Ngay lúc đó, tôi lại nhấn vào màn hình điện thoại, trong xe vang lên giọng nữ điện tử:
“Đã phát hiện tốc độ xe đạt mức tối đa. Có muốn kích hoạt chế độ tăng tốc bằng khí nitơ không?”
Giang Hạo sững người, Giang Mẫn Mẫn lập tức hét lên:
“Đồng ý! Mở nitơ tăng tốc đi!”
Chỉ trong tích tắc, bảng tốc độ tăng vọt điên cuồng, từ 180km/h bay thẳng lên 240km/h.
Cả đời Giang Hạo chưa bao giờ lái nhanh như vậy, hai tay siết chặt vô lăng, môi mím lại, căng thẳng hiện rõ trên gương mặt.
Qua camera giám sát, tôi thấy cảnh vật bên ngoài vụt qua như vệt sáng, nhanh đến mức không còn nhìn rõ.
Giang Mẫn Mẫn thì lại sung sướng hét toáng lên trong phấn khích.
Tôi dịu dàng nhắc nhở cô ta:
“Phu nhân Vương à, chồng cô đang nằm trong bệnh viện đấy, cô không lo cho sức khỏe của anh ta à?”
3
Giang Mẫn Mẫn chính là “phu nhân Vương”.
Chồng cô ta là Vương Thiên Hỉ – một đại gia hơn bảy mươi tuổi của thành phố này.
Ông ta đã nằm trong phòng hồi sức cấp cứu suốt ba ngày, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ về chầu trời.
Lúc tôi phát hiện Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn nối lại tình xưa, tôi đã thuê thám tử tư điều tra.
Thì ra hai người này là người yêu cũ từ thời đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, Giang Mẫn Mẫn cảm thấy Giang Hạo nghèo kiết xác, không có tương lai nên đã chủ động chia tay, rồi lập tức kết hôn với Vương Thiên Hỉ – khi ấy đã sáu mươi tuổi.
Giang Hạo bị cú sốc tình cảm đánh cho tơi tả, nên lao đầu vào làm việc để chứng minh bản thân.
Những năm qua, Giang Mẫn Mẫn không khác gì vợ kiêm bảo mẫu, chăm lo đại gia già một cách tận tình khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Vì vậy, ông ta đã để lại di chúc, sau khi chết thì toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho Giang Mẫn Mẫn.
Ngay lúc cơ thể ông ta suy yếu từng ngày…
Thì Giang và Giang lại lửa cũ bén lại.
Cũng phải thôi, Giang Hạo càng ngày càng vô pháp vô thiên, thì ra không phải định “đổi vợ”…
Mà là định “đổi mẹ tài chính”.
Giang Mẫn Mẫn nghe tôi gọi mình là “phu nhân Vương”, sắc mặt lập tức khó coi, rồi nói:
“Cô biết thì sao chứ? Chỉ cần lão già đó chết, tiền đều là của tôi! Tôi khác cô, tôi đâu cần đàn ông nuôi sống!”
Nghe đến đây tôi bật cười.
Một kẻ suốt ngày nhăm nhăm vào di sản của người khác, mà cũng dám mở miệng nói không cần đàn ông nuôi?
Mà Giang Hạo chưa nói với cô ta chuyện cổ phần toàn bộ công ty đều đứng tên tôi sao?
Xem ra giữa hai người cũng chẳng tin tưởng gì nhau mấy.
Đúng lúc đó, Giang Hạo đột nhiên hét toáng lên.
Giọng anh ta lộ rõ hoảng loạn, từng chữ run rẩy:
“Xe không phanh được nữa! Phanh hỏng rồi!”
4
Giang Mẫn Mẫn nghe xong liền chết lặng.
“Anh nói gì? Xe bị sao cơ?!”
Giang Hạo hiện ra biểu cảm còn thảm hơn cả khóc.
“Xong đời rồi, lớn chuyện rồi.”
Anh ta dùng chân đạp mạnh phanh hai lần, nhưng tốc độ xe không giảm chút nào, vẫn lao như bay.
“Đạp kiểu gì cũng không ăn!”
Giang Mẫn Mẫn sợ đến mức mặt trắng bệch, quýnh quáng:
“Hả? Thế… thế giờ làm sao?!”
Giang Hạo dán chặt mắt về phía trước, chẳng dám lơi là, sợ chỉ cần có sự cố nhỏ cũng xảy ra tai nạn.
Giang Mẫn Mẫn thấy anh ta im thin thít, bực quá hét lên:
“Anh nói gì đi chứ! Câm luôn rồi à?!”
“Im đi!”
Giang Hạo quát cô ta một câu, nhưng mắt vẫn không rời khỏi đường, đầu óc căng như dây đàn tìm cách xoay chuyển tình hình.
Qua màn hình điện thoại, nhìn thấy hai người họ trông như sắp chết đến nơi, lòng tôi hân hoan như Tết.
Tôi đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn trên ghế sofa, tiện tay chiếu hình ảnh lên tivi 100 inch trong nhà.
Sau đó mở một chai sữa chua, vừa nhâm nhi vừa xem phim hành động sống động ngay tại gia.
Vài giây sau, Giang Hạo thở hắt ra, cố lấy lại bình tĩnh, nói với Giang Mẫn Mẫn:
“Tốc độ xe quá nhanh, tôi chỉ cần xao nhãng một chút là gặp chuyện lớn. Tay tôi không thể rời khỏi vô lăng.”
Anh ta chun mũi về phía bảng điều khiển, ra lệnh:
“Trên đó có cả đống nút, cô thử bấm hết đi, biết đâu có công tắc dừng khẩn cấp.”
Giang Mẫn Mẫn lập tức đưa cả hai tay ra cào loạn trên bảng điều khiển, các nút nhấn vang lên lách cách loạn xạ.
“Phu nhân Vương à, cô đang gõ bàn phím đấy à? Làm ơn nhẹ tay chút, đây là siêu xe giới hạn toàn cầu đấy.”
Tôi đúng lúc mỉm cười lên tiếng nhắc nhở.
Giang Hạo hừ lạnh một tiếng, định buông lời mỉa mai tôi…
Đột nhiên, cần gạt nước phía trước xe khởi động điên cuồng, chắn hết tầm nhìn.
“Tắt đi! Tắt cần gạt nước đi!”