Cùng Mộng Thì Vui - Chương 5
21
Tấm màn đột nhiên được kéo ra.
Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi cúi đầu nhìn máy tính, giả vờ đang làm việc.
Tống Minh Khiêm một tay đút túi quần, dựa vào tủ gương.
“Anh ơi, thức ăn sắp nguội rồi, hai người ăn trước vài miếng đi đã.”
“Ừm.”
Tất cả mọi người đều đã uống rượu nên không ai chú ý đến dấu son môi nhàn nhạt bên cạnh yết hầu của Tống Minh Khiêm.
Lúc tàn tiệc, Tống Cảnh muốn đưa tôi về lại bị tôi từ chối.
Đây là lần thứ ba tôi nói rõ với cậu ta, tôi không thể nào quay lại với cậu ta.
Và lần này, tôi cũng nói với cậu ta rằng, tôi đã có bạn trai rồi.
Trong nháy mắt, Tống Cảnh ngây người, cơn say của cậu ta cũng gần như bay hết: “Đó là ai? Là người như thế nào? Anh có thể gặp không?”
“Không liên quan đến cậu.”
Tống Cảnh rất đau lòng.
Mấy ngày sau.
Tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ.
Lúc ra hành lang lấy nước, vô tình gặp Tống Minh Khiêm.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Có một nhân viên cũ bị ốm, anh đến thăm, sao em lại ở đây?”
“Mẹ em nằm viện ở đây.”
“Dì bị ốm à? Bệnh nặng không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, bà cụ bệnh nhân bên cạnh đã lên tiếng.
“Mẹ con bé bị bệnh nhiều năm rồi, may mà có đứa con gái này, con bé có hiếu lắm.”
Người già rất thích tán gẫu với người khác, miệng lúc nào cũng không dừng được.
“Con bé này giỏi lắm, là sinh viên ưu tú, lúc học đại học đã dành dụm đủ tiền phẫu thuật cho mẹ nó, bây giờ không rời không bỏ mà chăm sóc cho mẹ. Con bé còn thuê cả hộ lý chăm sóc nữa.”
Một bác gái khác cũng tham gia vào câu chuyện: “Ở cái vùng đất nhỏ bé này của chúng ta, với mức lương này, thuê một người hộ lý tử tế thì còn lại được mấy đồng chứ? Con bé này sống khổ sở lắm, tôi thấy cái áo len này của con bé đã mặc rất nhiều năm rồi.”
“Con bé còn thường xuyên nhịn đói đấy. Công ty con bé gần đây không phải phát cơm trưa sao? Lần nào con bé cũng để lại rất nhiều rồi mang về cho mẹ con bé, bản thân chỉ ăn có một chút…”
Tống Minh Khiêm chậm rãi ngước mắt lên, anh nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và sửng sốt.
22
Mẹ tôi đã ngủ.
Tôi và Tống Minh Khiêm đứng trước giường bệnh của bà ấy một lúc lâu nhưng đều không nói gì.
Rất lâu sau, Tống Minh Khiêm khàn giọng hỏi: “Đây chính là lý do em cần tiền sao?”
“Ừm.”
“Ba em đâu?”
“Em không có.” Tôi bình tĩnh nói: “Em chỉ có mẹ, bà ấy mang bệnh mà nuôi em lớn, rất vất vả.”
“Em ăn trưa chỉ ăn cơm, chính là để mang thức ăn về sao?”
“Nói đến đây thì em cũng phải cảm ơn anh.”
Tôi cười với anh, để an ủi anh.
“Khó trách, em gầy đến mức khiến người ta đau lòng.” Tống Minh Khiêm tự trách: “Sao anh lại không phát hiện ra sớm hơn chứ.”
“Không sao đâu, khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”
Một lát sau, người hộ lý đến thay ca.
Tôi và Tống Minh Khiêm xuống lầu đi dạo.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Anh đã nhờ người hỏi thăm rồi, với bệnh mãn tính của dì, tốt nhất là chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố A để đảm bảo việc điều trị hiệu quả nhất.”
“Em biết, nhưng mà…”
Cần rất nhiều tiền, tôi lại không có.
Tống Minh Khiêm nói: “Anh chuyển cho bà ấy.”
Tôi do dự.
Đây không phải là một khoản chi phí nhỏ, tôi không muốn vô duyên vô cớ lại nợ Tống Minh Khiêm.
Trước đây, cho dù là nhặt nhạnh chút đồ từ Tống Cảnh, tôi cũng mang tâm lý là bị cậu ta lợi dụng.
Tống Minh Khiêm cũng đoán được suy nghĩ của tôi.
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Quý Vân Nhân, những lời tiếp theo của anh, có lẽ rất đường đột, cũng không nên nói ra trong hoàn cảnh này—”
“Nhưng, em kết hôn với anh, được không?”
23
Tôi ngây người nhìn anh, rất lâu sau, khi tôi xác nhận rằng mình không nghe nhầm.
Chuyện này thật sự quá đột ngột.
Càng đột ngột hơn cả lần tỏ tình kia của anh.
“Chỉ vì muốn chữa bệnh cho mẹ em, anh phải đánh cược chuyện hôn nhân cả đời của mình sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Tống Minh Khiêm rất thành thật: “Anh có ý đồ riêng, ý đồ riêng rất rõ ràng.”
“Ý đồ riêng gì?”
“Anh thích em, thích đến mức muốn giấu em đi. Khoảng thời gian này, anh thường xuyên tưởng tượng, nếu có thể kết hôn với em, có phải sẽ khiến Tống Cảnh hoàn toàn hết hy vọng hay không?”
Anh tự giễu cười một tiếng, khóe môi cong lên một đường cong nhàn nhạt.
“Nói thật, anh không thể chịu đựng được ánh mắt thằng nhóc đó nhìn em. Cho dù người đó là em trai anh, anh cũng muốn xé xác thằng nhóc ra.”
Đây là lần đầu tiên Tống Minh Khiêm thẳng thắn thể hiện sự chiếm hữu của mình đối với tôi.
Mặc dù trước đó tôi đã cảm nhận được rồi.
Trong mắt anh có một dòng chảy mãnh liệt.
Nhưng mỗi khi chạm vào tôi, nó lại hóa thành gợn sóng dịu dàng.
Bất kỳ thủ đoạn nào anh dùng để lấy lòng tôi, đều là vì muốn thắng Tống Cảnh, thắng tất cả những người khác.
Tôi do dự một lúc: “Đây là chuyện lớn, không thể hấp tấp, anh cho em thời gian suy nghĩ đã.”
“Được, anh đợi em.”
Ngày hôm sau, Tống Minh Khiêm thuê thêm mấy người hộ lý đến để chia sẻ áp lực cho tôi.
Gần đây, tôi cố ý giảm bớt số lần gặp anh.
Tôi không muốn cho anh ấy hy vọng hão huyền, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, quả thực cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Chiều hôm đó, tôi ra khỏi bệnh viện.
Tống Minh Khiêm đợi ở góc đường, chuẩn bị đưa tôi về nhà.
Tôi quyết định nhân cơ hội này đưa ra một vài câu hỏi.
“Rốt cuộc tại sao anh lại thích em?”
Đây là câu hỏi đầu tiên.
“Chỉ vì cùng mơ một giấc mơ, mà đã thích em như vậy thì có hơi vô lý không?”
Tống Minh Khiêm trả lời: “Có lẽ là vì trước khi mơ thấy em, anh cứ tưởng mình sẽ một mình sống hết quãng đời còn lại.”
“Sao có thể? Đối tượng xem mắt của anh có thể xếp hàng dài đến tận Bắc Cực đó.”
Tống Minh Khiêm cười cười: “Nhân Nhân, em có nỗi khổ của em, anh cũng có nỗi khổ của anh. Anh là con trưởng trong nhà, từ khi anh có ký ức, mục tiêu chỉ có một, là trở thành học sinh giỏi.”
“Sau đó thì sao?”
“Mặc kệ em có tin hay không, anh luôn sống vì kỳ vọng của người khác, chưa từng làm chính mình. Thực ra, anh rất ngưỡng mộ Tống Cảnh.”
“Anh ngưỡng mộ cậu ta cái gì?”
“Anh chưa từng đua xe, cũng chưa từng say rượu, cho dù là giao tiếp xã giao, anh cũng cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng… Trước khi gặp em, anh thậm chí còn chưa từng yêu đương.”
Hình như tôi đã hiểu ra.
Tống Minh Khiêm hoàn hảo như một người máy.
Nhưng sự hoàn hảo này, không phải là tự nguyện.
Từ nhỏ, anh đã gánh vác hy vọng của cả dòng họ, cho dù không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nhưng anh sống như vậy cũng sẽ rất mệt mỏi.
“Nhân Nhân, trước khi mơ thấy em, thực ra anh đã mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Lần đầu tiên tôi nghe Tống Minh Khiêm nhắc đến, thì ra anh cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài.
“Chuyện bệnh này, ngay cả người nhà của anh cũng đều không biết, vì anh không muốn để họ lo lắng. Khoảng thời gian đó, anh cả đêm không ngủ được, hoàn toàn dựa vào thuốc ngủ để duy trì. Cho đến khi mơ thấy em…”
Anh nở nụ cười, dường như đang nhớ lại những ký ức tươi đẹp.
“Em rất thú vị. Em chia sẻ với anh rất nhiều chuyện, những chuyện xảy ra ở trường học hay chuyện đồ ăn ở căn tin và rất nhiều chuyện khác. Dần dần, anh phát hiện ra chứng lo âu của mình giảm bớt, anh không cần uống thuốc cũng có thể ngủ được. Thậm chí anh còn bắt đầu mong chờ giấc mơ khi đêm đến.”
Vừa nói chuyện, xe đã vào bãi đậu xe, tắt máy.
Nhưng cả hai chúng tôi đều không xuống xe.
“Sau đó thì… anh càng thích hơn.”
Anh có chút ngại ngùng cụp mắt xuống: “Dù sao anh cũng là một người đàn ông có xu hướng bình thường.”
Bị anh nói đến mức tôi cũng có chút ngượng ngùng.
“Tóm lại, Nhân Nhân, nhờ có sự xuất hiện của em, anh mới có lại hy vọng vào tương lai.”
Tôi chớp chớp mắt: “Vậy thì, anh phải cảm ơn em như thế nào đây?”
Anh khẽ cười thành tiếng: “Tùy ý em xử lý.”
Sau đó anh cúi người xuống, hôn tôi.
…
Một tiếng sau, chúng tôi chỉnh trang lại quần áo.
Trong xe vẫn còn hơi lộn xộn.
Có người gõ gõ vào cửa sổ xe.
Tôi vừa quay đầu lại, lại thấy đó là Tống Cảnh.
Cửa sổ xe có dán màng dán, cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng Tống Cảnh biết đây là xe của ai.
Hình như cậu ta cũng biết, tôi đang ở bên trong.
Cậu ta nghiến răng, khó khăn hỏi:
“Quý Vân Nhân, anh ấy chính là bạn trai em sao?”
24
Tống Minh Khiêm không hề có ý định giấu giếm nữa, anh trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống.
Tôi và anh đều đang ngồi ở hàng ghế sau.
Tống Cảnh nhìn lướt qua cảnh tượng trong xe, trong mắt cậu ta lập tức xuất hiện thêm mấy tia máu đỏ.
“Bắt đầu từ khi nào?” Cậu ta hỏi với vẻ mặt có chút tuyệt vọng.
“Nói gần thì là ba tháng trước, nói xa thì là trước cả cậu.”
“Vậy nên, hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi?”
“Ừm, nói chính xác thì, Tiểu Cảnh, cậu mới là người đến sau.” Tống Minh Khiêm nói lời giết chết trái tim người ta.
Tay Tống Cảnh suýt nữa thì vươn vào qua khe cửa xe, cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Hai người đùa giỡn tôi đấy à?”
“Cũng không phải.” Tôi nói theo một cách khác: “Tôi và anh trai cậu là bạn trên mạng.”
“Được được được, yêu đương qua mạng đúng không? Nhờ có tôi, hai người mới gặp được nhau à?”
“Gần giống như vậy.”
“Mẹ kiếp… Tại sao không nói cho tôi biết?!” Cậu ta trừng mắt đỏ ngầu.
“Tôi đã nói rồi mà. Tống Cảnh, tôi đã nói với cậu là tôi có bạn trai rồi.”
“Nhưng em không nói là tên khốn Tống Minh Khiêm này!!!”
Tống Cảnh tức giận gào thét, nắm đấm cậu ta đấm vào xe.
Tống Minh Khiêm vừa định lên tiếng thì tôi đã ngăn anh lại.
Ân oán giữa tôi và Tống Cảnh, tôi phải tự mình giải quyết.
“Tống Cảnh, tôi đã từ chối cậu ba lần, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng rồi. Tôi không thích cậu. Chỉ với mối quan hệ giữa hai chúng ta, tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”
Giọng điệu của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ đều đánh vào dây thần kinh của Tống Cảnh.
“Một năm trước, lúc cậu lợi dụng tôi để chọc tức người yêu cũ, cậu có nói với tôi không?”
“Buổi họp lớp, cậu biết rõ tôi sẽ bị nhắm vào, nhưng cậu có nói với tôi không?”
“Lúc người yêu cũ của cậu dẫn người đến xé váy tôi, cậu lại nói gì với tôi?”
Tôi nhắc nhở cậu ta—
“Cậu bảo tôi xin lỗi cô ta.”
Cứ như bị phản đòn, một mũi tên nối tiếp một mũi tên, nó đâm ngược lại vào người Tống Cảnh.
“Vì vậy, cậu không có tư cách yêu cầu tôi, ngay cả chuyện riêng tư cũng phải báo cáo với cậu.”
25
Tôi đã nói đến mức này rồi.
Tống Cảnh rất suy sụp.
Tống Minh Khiêm ném cho cậu ta một chùm chìa khóa xe.
“So một trận không?”
Tống Cảnh hơi ngạc nhiên: “Đua xe? Tống Minh Khiêm, anh bị điên rồi à? Anh chưa từng đua xe!”
“Thử xem.”
Tôi biết, ân oán của tôi đã nói rõ ràng rồi, bây giờ, đến lượt hai anh em bọn họ.
Đây không phải là chuyện mà một người ngoài cuộc như tôi nên nhúng tay vào.
Hai người lái xe đến một con đường vắng vẻ.
Trước khi xuất phát, Tống Cảnh nói: “Nếu em thắng, anh rút lui, nhường Nhân Nhân cho em.”
Tống Minh Khiêm không trả lời cậu ta.
Cuộc đua bắt đầu, hai người đạp ga, lao đi như điên.
Phía cuối con đường là biển.
Nhưng không ai có ý định giảm tốc độ.
Cho đến khi, càng lúc càng gần biển…
Tống Cảnh gào lên: “Tống Minh Khiêm, anh không cần mạng nữa à? Sao còn chưa giảm tốc độ?!”
Tống Minh Khiêm làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, Tống Cảnh thua trước nỗi sợ hãi, cậu ta là người đầu tiên đạp phanh.
Tống Minh Khiêm lúc này mới khó khăn mà dừng lại.
Chỉ cần thêm một thước nữa, anh sẽ cả người lẫn xe rơi xuống biển.
Tống Cảnh gục đầu lên vô lăng, cậu ta ảo não mà đấm vào, cho đến khi nắm đấm cậu ta đỏ ửng lên.
“Em thua rồi, em thua hoàn toàn rồi.”
“Tiểu Cảnh, câu hỏi mà cậu đưa ra trước khi xuất phát, bây giờ anh có thể trả lời cậu rồi.”
Tống Minh Khiêm vẫn giữ được bình tĩnh.
“Những thứ khác, anh đều có thể nhường cho cậu, duy chỉ có cô ấy là không được.”
“Tại sao?” Tống Cảnh ngẩng đầu lên.
“Bởi vì, cô ấy không phải là đồ vật.”
26
Sau hôm đó, Tống Cảnh biến mất.
Nghe nói cậu ta trở về thành phố A, chán nản một thời gian.
Sau đó, cậu ta từ bỏ công việc ở tập đoàn, ra nước ngoài du học.
Có lẽ cậu ta thực sự nhận ra rằng, uống rượu tán gái đua xe, cũng không thể tăng thêm sức hấp dẫn của cậu ta.
Học thức và năng lực, mới là chỗ dựa của cậu ta.
Mẹ tôi chuyển viện đến thành phố A, được điều trị và chăm sóc tốt hơn.
Hai năm sau, tôi lại một lần nữa đến nhà họ Tống.
Lần này, là chính thức ra mắt ba mẹ.
Ngoài dự đoán, chú dì không hề ngạc nhiên chút nào.
Họ nói: “Chúng ta đã đoán ra từ lâu rồi. Lúc đó, Tiểu Cảnh căn bản không có chút dáng vẻ nào của người đang yêu đương, ngược lại là Minh Khiêm, im lặng một cách bất thường. Tuy rằng đứa nhỏ này vốn đã ít nói, nhưng mấy ngày hôm đó, nó rõ ràng là không được bình thường.”
Tôi ngại ngùng cười cười: “Xin lỗi chú dì, đã gây thêm phiền phức cho hai người.”
“Ôi chao, sao có thể trách cháu được? Là Tiểu Cảnh không đúng, vấp ngã mới biết đứng dậy, thằng bé cũng nên trưởng thành hơn rồi.”
Dì nắm lấy tay tôi, bà ấy vô thức đỏ hoe mắt.
“Nhân Nhân, cảm ơn cháu, đã cứu Minh Khiêm.”
Xem ra, bọn họ đã biết chuyện Tống Minh Khiêm từng mắc chứng rối loạn lo âu rồi.
Lúc đi dạo phố ngày Tết, tôi lại gặp Nghiên Nghiên.
Cô ta nhìn thấy tôi, trợn trắng mắt: “Cô còn dám xuất hiện à? Tổng giám đốc Tống không gây khó dễ cho cô sao? Anh ấy ghét nhất loại con gái ham tiền—”
Còn chưa nói hết câu, Tống Minh Khiêm đã từ phía sau ôm eo tôi.
“Cục cưng, cô ta nói gì vậy?”
Tôi chớp chớp mắt: “Cô ta nói anh ghét em, thật sao? Ông xã, em buồn quá.”
Chẳng phải là trà xanh sao? Ai mà chẳng biết diễn.
“Sao có thể chứ? Anh yêu em nhất.”
Mắt Nghiên Nghiên suýt nữa thì rớt ra ngoài, cuối cùng cô ta xám xịt bỏ đi.
Người phía sau lại không chịu buông tôi ra.
Tôi nhắc nhở anh: “Được rồi, diễn xong rồi.”
Tống Minh Khiêm như một chú chó bự, anh cứ dính chặt lấy tôi: “Vừa rồi em gọi anh là gì? Gọi thêm lần nữa được không?”
Tôi nhón chân lên, ghé sát vào tai anh: “Ông xã.”
Tống Minh Khiêm cong mắt, dịu dàng đáp lại tôi.
Sau này, chúng tôi cứ như vậy nắm tay nhau, đi qua hết mùa này đến mùa khác.
Năm tháng dài đằng đẵng.
May mắn em được gặp anh.
(Hết)