Cùng Mộng Thì Vui - Chương 4
16
Tôi cảm thấy Tống Minh Khiêm có thể là bị điên rồi.
Cú giao bóng thằng này của anh khiến tôi trở tay không kịp.
Thẳng thì thẳng nhưng sao còn dìm hàng em trai nữa chứ?
Nửa năm không gặp, ngày đầu tiên gặp lại đã tỏ tình.
— Ai mà ngờ được chứ?
Tôi không khỏi ngẩn người ra.
Anh cũng không vội, vẫn lái xe rất chậm.
Tôi đành phải nhắc nhở anh thêm lần nữa.
“Tôi yêu tiền, so với tình cảm, tôi cảm thấy tiền đáng tin cậy hơn.”
“Vậy thì tốt quá rồi, không ai có nhiều tiền hơn tôi.”
“Tôi thích người có vóc dáng đẹp, nhất định phải có cơ bắp, nhưng lại không được quá nhiều.”
“Tôi chắc là phù hợp, em đã từng sờ trong mơ rồi đấy, sờ đến vui vẻ quên trời quên đất.”
“…”
Tôi không nói nên lời.
Tống Minh Khiêm còn bổ sung thêm một số chuyện.
Chính là vào ngày tôi và Tống Cảnh chia tay, anh ở bên ngoài đã nghe thấy toàn bộ.
Sau khi biết được hai chúng tôi là giả vờ yêu đương, anh rất vui.
Ban đầu anh định xử lý xong mớ hỗn độn của em trai rồi mới tìm tôi bày tỏ tâm ý.
Nhưng quay đầu lại, tôi đã biến mất rồi.
Sau đó, anh làm thế nào cũng không liên lạc được với tôi. Tống Cảnh cũng vậy.
Suốt một năm qua, anh nghĩ mọi cách để tìm tôi.
Mối quan hệ và nguồn lực của anh đều rất rộng.
Nhưng anh không muốn quá vội vàng, làm ầm ĩ đến mức ai cũng biết, nhỡ đâu tôi lại trốn đi thì sao?
Vì vậy, anh âm thầm tìm kiếm, tốn thêm chút thời gian.
Anh luôn tin rằng, tôi rời đi, nhất định là có lý do của tôi, anh chỉ cần chiều theo ý tôi là được.
…
Mọi chuyện đều đã nói rõ.
Tống Minh Khiêm một lần nữa cầu xin, muốn tôi suy nghĩ về anh.
Tôi không hề giả vờ, trực tiếp đồng ý.
Thế nhưng, tôi có một điều kiện, đó là không được công khai chuyện tình cảm.
Tôi vẫn chưa muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, cũng không muốn bị đối xử bằng ánh mắt khác thường ở công ty.
Tống Minh Khiêm đều chiều theo tôi hết.
Anh rất nghe lời tôi.
Giống như trong mơ, ý thức phục vụ siêu mạnh.
Nhưng có đôi khi, người này cũng khá phiền phức…
Ví dụ như, lúc công ty họp toàn thể.
Tống Minh Khiêm ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem điện thoại di dộng.
Trông anh cấm dục vô cùng.
Thế nhưng, không ai biết, anh đã lén gửi cho tôi một bức ảnh.
Ảnh anh quỳ gối trong bộ tây trang.
Còn bịt mắt lại nữa.
Anh nói: [Tối qua chụp đấy, anh nghĩ là em có thể sẽ thích.]
Tôi: [Bây giờ đang họp!]
Tống Minh Khiêm: [Không thích à? Chú cún con tủi thân.jpg]
Haiz.
Ai mà không thích cho được!!!
17
Sóng gió nổi lên là vào nửa tháng sau.
Hôm đó, có người cốc cốc cốc gõ cửa phòng tôi.
Tôi không nhìn qua mắt mèo mà trực tiếp mở cửa.
Tống Cảnh đứng ở bên ngoài, trên tay cậu ta còn ôm một bó hoa to.
“Nhân Nhân! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”
Cậu ta vui mừng bao nhiêu, tôi lại hoảng sợ bấy nhiêu.
Thấy tôi đứng ngây ra đó, cậu ta vội vàng giải thích: “Anh đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng cũng hỏi được địa chỉ của em từ một người bạn học cấp hai của em!”
“Ồ… Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Trên khuôn mặt luôn nghịch ngợm của Tống Cảnh hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
“Anh muốn quay lại với em!”
Tôi: ?
Chờ một chút.
Đánh bóng thẳng là gen di truyền của nhà họ Tống sao?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tống Minh Khiêm từ trong phòng bước ra: “Giao đồ ăn à?”
Hai anh em chậm rãi đối mắt nhìn nhau.
Thế giới im lặng.
Có lẽ, chỉ im lặng ba giây nhưng lại dài như một thế kỷ.
Tống Cảnh ngơ ngác hỏi:
“Anh, sao anh lại ở đây?”
18
Đây quả thực là một câu hỏi hay.
Tại sao Tống Minh Khiêm lại ở đây?
Đương nhiên là ở lại qua đêm với tôi rồi! Còn tự mình trình diễn màn quỳ gối trong bộ tây trang nữa chứ!
Nhưng tôi không muốn để Tống Cảnh biết nhiều như vậy.
Đầu óc tôi nhanh chóng vận động, nói: “Anh ấy đến lấy tài liệu.”
“Cái gì?”
“Tổng giám đốc Tống bây giờ là lãnh đạo của tôi, đặc biệt đến để lấy tài liệu.”
Tống Cảnh không hiểu: “Thư ký đâu?”
“Nghỉ phép rồi.”
Tôi mặt không cảm xúc bịa chuyện.
Tống Minh Khiêm nhìn tôi, đáy mắt anh dường như có chút tủi thân.
Tôi nhét một chiếc túi đựng tài liệu rỗng trên bàn vào tay anh.
“Tư liệu anh cần đều ở đây rồi, anh có thể đi được rồi. Đúng rồi, tiện thể dẫn theo em trai anh đi luôn nhé.”
Tống Cảnh: “… Sao em lại giống như rác rưởi tiện thể mang xuống lầu vậy?”
Tống Cảnh đương nhiên không muốn đi.
Cậu ta bám vào khung cửa, bày ra dáng vẻ đeo bám không buông.
“Nhân Nhân, em nghe anh nói này, trước đây lợi dụng em, là anh sai! Anh đã tự kiểm điểm rồi, cũng đã cắt đứt sạch sẽ với người yêu cũ rồi!
“Em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, để anh nghiêm túc yêu đương với em một lần, anh đảm bảo sẽ không làm em thất vọng!”
“Không được.” Tôi kiên quyết từ chối.
“Tại sao chứ!”
“Vì tôi căn bản chưa từng thích cậu.”
19
Tống Cảnh không từ bỏ ý định, cậu ta cứ nhất quyết chạy đến công ty chúng tôi làm việc.
Chưa đầy một ngày, trên dưới công ty đều biết, cậu ta đến là để theo đuổi tôi.
Tống Cảnh hỏi han ân cần với tôi, mang bữa sáng đưa trà chiều, chỉ thiếu mỗi việc xoa bóp đấm lưng cho tôi tại chỗ làm việc thôi.
Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Vì thế, giờ nghỉ trưa, tôi gọi Tống Cảnh đến phòng trà nước, nói rõ ràng thêm một lần nữa.
“Tôi chỉ muốn yên ổn làm việc, xin cậu đừng làm xáo trộn cuộc sống của tôi.”
Tống Cảnh cao hơn tôi một cái đầu, cậu ta không thích mặc tây trang nên ngày nào cũng là áo hoodie thoải mái, trẻ trung như một cậu sinh viên.
Cậu ta gật đầu: “Vậy anh sẽ kiềm chế lại một chút.”
“Không phải là vấn đề kiềm chế! Cậu có thể quay về thành phố A, sống cuộc sống phú nhị đại của cậu được không?”
“Anh không đi, cho dù em không thích anh, anh cũng không muốn đi.”
Tống Cảnh trở nên nghiêm túc.
“Nhân Nhân, thực ra sau khi em rời đi, anh đã tự trách bản thân trong một khoảng thời gian rất dài, cũng suy nghĩ về những việc mình đã làm. Bây giờ anh rất muốn bù đắp cho em, đối xử tốt với em…”
Ở cửa phòng trà nước, một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Đường đường chính chính là một Tổng giám đốc, sao lại còn nghe lén người khác nói chuyện chứ?
Tôi nói: “Tôi không cần cậu bù đắp, những việc cậu đang làm bây giờ, hoàn toàn là đang nhảy disco trên điểm mấu chốt của tôi, chỉ khiến tôi càng thêm ghét cậu.”
Tống Cảnh bị đả kích.
Lúc cậu ta rời khỏi phòng trà nước, cả người cậu ta đều như mất hồn mất vía.
Đương nhiên cậu ta không phát hiện ra, Tống Minh Khiêm sau khi cậu ta đi đã lẻn vào.
Cửa vừa đóng lại, Tống Minh Khiêm đã ép tôi vào tường, hôn một cách cuồng nhiệt.
Phòng trà nước không có khóa, đồng nghiệp có thể mở cửa bước vào bất cứ lúc nào.
Tôi đẩy anh ra: “Trong giờ làm việc, chú ý tác phong.”
“Nhân Nhân, anh rất vui.”
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình.
Cơ ngực anh đúng là rất tuyệt…
“Sờ thấy không? Bây giờ tim anh đập nhanh lắm.”
Ồ, tim đập à.
Thất kính thất kính.
20
Kể từ sau cuộc nói chuyện ở phòng trà nước hôm đó, Tống Cảnh đã kiềm chế hơn rất nhiều.
Khí thế của cậu ta hoàn toàn biến mất, giống như một cô vợ nhỏ bị ủy khuất. Cậu ta thường xuyên ngồi trong góc nhìn tôi với vẻ mặt ai oán.
Sắp đến Tết, phòng ban tổ chức liên hoan tổng kết.
Tống Minh Khiêm cũng đến.
Mọi người đều nói, anh hạ mình đến đây, là để đề phòng em trai Tống Cảnh uống say.
Trong bữa tiệc, trưởng nhóm đề nghị mọi người chơi trò nói thật hay thử thách.
Tống Cảnh chọn thử thách.
Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào, xúi giục tôi uống rượu giao bôi với cậu ta.
Sắc mặt Tống Minh Khiêm trầm xuống.
Anh đột nhiên đứng dậy gọi tôi: “Quý Vân Nhân, em lại đây một chút, khách hàng muốn đối chiếu chi tiết thiết kế.”
“Không phải chứ Tổng giám đốc Tống, liên hoan mà cũng phải nói chuyện công việc sao?”
Tống Minh Khiêm liếc mắt một cái, mọi người đều hiểu ý mà im miệng.
Bên cạnh bàn ăn, có một phòng nhỏ, chỉ dùng một tấm màn màu đỏ để ngăn cách.
Vừa vào trong, Tống Minh Khiêm đã ôm tôi từ phía sau.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi, ngứa ngứa.
“Công khai đi, Nhân Nhân à, anh nhịn không được nữa rồi.”
“Ngoan, đợi em làm xong dự án này đã.”
Tôi có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình.
Làm xong dự án này, chắc tôi sẽ được thăng chức.
Đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết, tôi thăng chức là nhờ thực lực, chứ không phải dựa vào quan hệ.
Một khi công khai quan hệ, tài năng và năng lực sẽ trở thành thứ yếu.
Mẹ tôi mang bệnh tật nuôi tôi ăn học, không phải để tôi làm bình hoa bên cạnh một vị tổng tài nào đó.
Hơn nữa, tôi không phải là kiểu người yêu đương rồi là phải thông báo cho cả thế giới biết.
Tôi nói: “Em rất thích công việc hiện tại, chờ thêm một chút nữa, đợi em đạt được chút thành tích đã.”
Tống Minh Khiêm không còn cách nào khác, anh giống như đang trút giận mà cắn lên dái tai tôi.
Những nụ hôn dày đặc, khiến người ta thở không nổi.
Trong phòng nhỏ có một chiếc gương trang điểm.
Anh nâng cằm tôi lên, nói: “Xấu hổ cái gì? Em nhìn gương đi.”
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của mình.
Và ánh mắt tôi như phủ một tầng sương mù.
Bên ngoài vẫn ồn ào.
Giọng nói của Tống Cảnh, càng lúc càng gần.
“Sao bọn họ vẫn chưa ra vậy? Để tôi đi xem sao.”