Cùng Mộng Thì Vui - Chương 3
11
Mối tình đầu của Tống Cảnh rất xinh đẹp.
Nhưng cô ta lại tràn ngập địch ý với tôi.
Cô ta được nhóm bạn thân vây quanh, lời nói ra lời nói vào đều châm chọc tôi.
Bầu không khí có chút căng thẳng, tôi chủ động đi rửa dao gọt hoa quả giúp mọi người.
Đồng thời, tôi đang tính toán một việc khác.
Tống Cảnh tiêu tiền rất phung phí.
Tôi chưa từng chủ động đòi cậu ta tiền.
Chỉ là nhặt nhạnh chút đồ cậu ta bỏ đi, hiện tại cũng đã đủ tiền phẫu thuật rồi.
Có thể chia tay rồi.
Tôi nên mở lời thế nào đây?
Đang suy nghĩ, Nghiên Nghiên và nhóm bạn thân của cô ta đã vây lấy tôi từ phía sau.
Khí chất nữ thần của cô ta thay đổi hoàn toàn, giờ cô ta trông giống như một đứa con gái hư hỏng: “Có phải vừa rồi cô mới liếc mắt với tôi đúng không?”
“Không có.”
“Nói dối! Chúng tôi đều nhìn thấy!”
“Các cô nghĩ nhiều rồi.” Tôi lười biếng lau dao gọt hoa quả: “Tôi còn lười nhìn cô thì liếc mắt kiểu gì?”
Nghiên Nghiên càng tức giận hơn.
Mấy người xông lên xé rách váy áo của tôi.
“Bộ váy này nhìn là biết Tống Cảnh mua! Gu của cậu ta đúng là chẳng ra sao!”
“Hôm nay chúng tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc cô đã đắc tội với ai!”
Tôi thấy phiền phức vô cùng, trước khi bọn họ xé rách váy của tôi thì tôi đã đưa tay túm tóc Nghiên Nghiên.
Xoay người một cái đã đè cô ta xuống dưới vòi nước.
Để cô ta gội đầu cho tỉnh táo lại một chút.
Nhóm bạn thân cô ta không ngờ tôi lại có sức lực như vậy, tất cả đều lùi lại một bước.
Tôi lạnh lùng nói: “Nhìn cô là biết rồi, mắt nhìn của Tống Cảnh đúng là không được.”
“Cô ùng ục ùng ục—”
Dường như Nghiên Nghiêng đang mắng rất thô tục, nhưng không sao cả, tôi đang bắt cô ta súc miệng rồi.
“Nếu khó chịu, sao cô không đi tìm Tống Cảnh ấy, trút giận lên tôi thì tính là gì? Cũng chỉ có loại con gái não ngắn ham mê cạnh tranh tình yêu như cô mới coi loại đàn ông rác rưởi đó là bảo bối.”
Nghiên Nghiên không chửi nữa mà chuyển sang khóc lóc thảm thiết.
Nhà vệ sinh cách phòng bao của chúng tôi rất gần.
Tống Cảnh và những người khác nghe thấy tiếng động liền chạy đến.
Nghiên Nghiên khó khăn lắm mới thoát khỏi tôi, trông cô ta như con gà rớt xuống nước, vừa khóc vừa chạy đến ôm chầm lấy Tống Cảnh: “Bạn gái anh bắt nạt em!”
“Không thể nào, Vân Nhân không phải loại người…” Tống Cảnh theo bản năng nói.
Nghiên Nghiên khóc càng to hơn: “Tống! Cảnh! Vừa rồi anh không nhìn thấy sao? Cô ta ấn em vào bồn rửa tay!”
Nhóm bạn thân của cô ta lúc này cũng lấy lại tinh thần:
“Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Cô ta bắt nạt bạn gái cũ của cậu, cậu còn không quản, vậy thì còn coi là đàn ông nữa không!”
Tống Cảnh không chịu nổi kích thích, lập tức nghiêm mặt nhìn tôi.
“Vân Nhân, xin lỗi cô ấy đi.”
12
Xin lỗi?
Thật nực cười.
Tôi xoay xoay con dao gọt hoa quả trong tay, từng bước ép sát Tống Cảnh.
Mọi người đều không dám lên tiếng.
Dưới uy áp của tôi, Tống Cảnh liên tục lùi về sau.
Cho đến khi cậu ta bị vấp phải ghế sô pha, ngã ngồi lên đó.
Tôi giẫm một chân vào giữa hai chân đang dang rộng của cậu ta.
Chỉ một chút nữa thôi, đôi giày cao gót nhung đen của tôi đã nghiền nát chỗ quan trọng của cậu ta rồi.
“Chúng ta nên tính sổ rồi, tên khốn nạn.”
Lưỡi dao gọt hoa quả cọ qua mặt Tống Cảnh.
Cậu ta hình như bị lạnh đến mà rùng mình một cái.
“Cậu lợi dụng tôi để giận dỗi với bạn gái cũ của cậu, chuyện này tôi không so đo nữa. May mà thứ tôi muốn chỉ là tiền, cậu không lừa được tôi, chúng ta coi như huề nhau.”
“Nhưng từ giờ trở đi, chúng ta chia tay. Phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tống Cảnh ngẩn người, cậu ta đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ chân tôi.
“Em chỉ cần tiền, là có ý gì?”
“Nghĩa đen đấy, cậu chưa học ngữ văn à?”
“Quý Vân Nhân, em không thích anh sao?”
“Không thích, rất ghét.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Tống Cảnh lại có chút bối rối.
“Không thể nào, sao em lại không thích anh được? Bình thường em đối với anh rất ngoan ngoãn nghe lời—”
Tôi trực tiếp đâm con dao gọt hoa quả xuống.
Tống Cảnh sợ ngây người.
Một lúc sau, cậu ta mới phát hiện ra, con dao gọt hoa quả chỉ đâm vào ghế sô pha bên cạnh.
“Ngay cả lần này về nhà cậu, cũng là vì tiền nhà cậu, đừng có tự mình đa tình—”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cảm thấy bầu không khí ở phía sau không đúng.
Quay đầu lại.
Tống Minh Khiêm đang đứng ở cửa.
Anh đã nghe thấy hết rồi.
13
Ánh đèn mờ ảo, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
Tống Minh Khiêm bước tới.
Trước tiên, anh ném áo khoác tây trang của mình lên người tôi.
Vừa rồi, chiếc váy liền thân của tôi đã bị Nghiên Nghiên và những người khác giật rách.
Sau đó, anh mới đi đỡ Tống Cảnh dậy.
Tống Cảnh chắc là bị dọa sợ, hồi lâu rồi mà cậu ta vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi nghe bạn học bên cạnh nói.
Tống Minh Khiêm tình cờ cũng đang xem mắt ở đúng nhà hàng này.
Anh đến đúng lúc.
“Cô xong đời rồi!”
Lúc đi ngang qua tôi, Nghiên Nghiên hung dữ nói: “Tổng giám đốc Tống ghét nhất loại con gái ham tiền! Trước đây những cô nàng ham tiền muốn bước chân vào nhà họ Tống đều không có kết cục tốt đẹp!”
Tôi khịt mũi cười một tiếng.
Không cần cô ta nói, tôi cũng sẽ chuồn đi.
Tôi sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Tống Minh Khiêm sẽ thiên vị tôi vào lúc này.
Mơ chỉ là mơ.
Còn Tống Cảnh là người nhà thật sự của anh.
Lúc này tôi không chạy, còn đợi đến bao giờ?
Tôi đặt áo khoác vest lên ghế, rồi bỏ đi.
Tối hôm đó, tôi bẻ sim điện thoại, lên tàu hỏa.
Tiếp theo, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Trước tiên tôi phải đưa mẹ đi phẫu thuật, rồi tìm việc làm và nhiều thứ khác nữa.
Tôi bận tối mắt tối mũi.
Tháng Sáu, bạn học nói với tôi.
Trong lễ tốt nghiệp, Tống Cảnh có đến tìm tôi nhưng lại được thông báo rằng, tôi căn bản không quay lại trường.
Vẻ mặt của Tống Cảnh lúc đó, vừa thất thần và chán nản.
Tôi không hiểu, cậu ta là người mắc chứng khổ dâm à?
May mà sau này chúng tôi cũng sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Còn Tống Minh Khiêm—
Tôi không còn nằm mơ thấy anh nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nửa năm trôi qua.
Tôi ở lại quê nhà, vừa chăm sóc mẹ, vừa đi làm.
Cuộc sống vốn dĩ êm đềm.
Bỗng nhiên một ngày, công ty của tôi bị tập đoàn Tống thị mua lại.
Nghe nói, họ còn cử một lãnh đạo đích thân đến giám sát.
Tài sản của Tống thị trải rộng khắp cả nước, ban đầu tôi cũng không để tâm.
Cho đến sáng hôm đó.
Trong thang máy, tôi chạm mặt Tống Minh Khiêm.
14
Anh được rất nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty tôi vây quanh, như chúng tinh củng nguyệt*.
*Diễn tả hình ảnh một người được bao quanh và tôn vinh bởi nhiều người khác
Khuôn mặt ấy, lạnh lùng bạc tình, đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Giờ đây gặp lại, như đã cách một đời người.
Thang máy sắp đầy, lãnh đạo nói: “Tiểu Quý, cô đợi chuyến sau nhé.”
Tôi cầu còn không được mà lùi lại một bước.
Lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tống Minh Khiêm: “Vẫn còn chỗ, vào đi.”
Tôi: “…”
Trong thang máy, không gian nhỏ hẹp chật chội.
Tôi gần như dán sát vào Tống Minh Khiêm.
“Tổng giám đốc Tống, đây là Tiểu Quý của phòng thiết kế, cô ấy là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường top 985* đấy.”
*Chỉ những trường đại học thuộc Dự án 985, nhằm xây dựng và phát triển một số trường đại học thành những cơ sở giáo dục và nghiên cứu đẳng cấp thế giới.
Tống Minh Khiêm không trả lời, anh cúi đầu nhìn tôi.
“Gầy đi rồi.”
Anh đột nhiên nói một câu khiến tất cả các lãnh đạo đều ngẩn ra.
Buổi trưa hôm đó, Tống Minh Khiêm thể hiện năng lực tài chính của mình, anh đặt bữa trưa sang trọng cho toàn thể nhân viên.
Tôi ăn hết cơm, còn thức ăn thì để lại toàn bộ.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng bữa trưa này chắc chắn không hề rẻ.
Đều là những nguyên liệu mà tôi không mua nổi nên tôi muốn mang về cho mẹ nếm thử.
Bận rộn đến chiều, tôi lại bị đau bụng do tới tháng.
Vừa đến giờ tan làm, tôi là người đầu tiên lao vào thang máy.
Thế nhưng, trước khi cửa thang máy đóng lại, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã chặn lại.
“Quý Vân Nhân, chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Tống Minh Khiêm bước vào.
15
Mười lăm phút sau, tôi ngồi trong chiếc Rolls Royce.
Tống Minh Khiêm cho tài xế đi chỗ khác, anh tự mình lái xe đưa tôi về.
Anh liếc mắt thấy phần cơm thừa kia, làm như vô tình mở lời: “Bữa trưa không hợp khẩu vị của em à?”
“Tổng giám đốc Tống tìm tôi có việc gì?” Tôi không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu là muốn tôi xin lỗi Tống Cảnh, vậy thì tuyệt đối không thể nào.”
“Em nghĩ đi đâu vậy?”
Anh lái xe một cách ổn định, nói: “Chỉ là anh cảm thấy, quen biết nhau trong mơ rồi nhưng chúng ta vẫn chưa thể ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh.”
“Chúng ta không có gì để nói cả. Tôi ham tiền, thực dụng, miệng đầy lời dối trá, cho nên tôi không có chung chủ đề với Tổng giám đốc Tống.”
“Chưa chắc.”
Tống Minh Khiêm tùy ý cười cười: “Công ty của các em hiệu quả thấp, quy mô cũ kỹ, vậy mà tôi lại bỏ ra hơn mười triệu để mua lại, chẳng phải là vì muốn có chung chủ đề với em sao?”
Tôi vừa định mỉa mai thì một cơn đau ập đến.
Tôi ôm bụng, không nói gì.
Tống Minh Khiêm nhìn tôi với ánh mắt quan tâm: “Em khó chịu à? Cần đến bệnh viện không?”
“Không cần.”
Đúng lúc đèn đỏ, anh ấy rót một cốc nước nóng, đổ vào nắp của bình giữ nhiệt rồi đưa cho tôi.
“Tổng giám đốc Tống làm vậy là có ý gì? Ly là vật dụng cá nhân.”
“Tôi không ngại, em ngại à?”
Cơn đau không thể làm suy yếu sức chiến đấu của tôi.
Tôi bắt đầu tấn công bằng lời nói: “Thì ra Tổng giám đốc Tống thích chơi như vậy, trong nhà có một người vợ chưa cưới, bên ngoài lại thêm một người. Đúng rồi, có phải trong mơ cũng phải có thêm một người nữa không?”
“Tôi không có vợ chưa cưới.”
“Anh đã đi xem mắt rồi còn gì.”
“Thì ra em là vì chuyện này mà giận dỗi à?”
Tôi: “…”
Tống Minh Khiêm vội vàng kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên, anh kiên nhẫn giải thích:
“Đối tượng xem mắt hôm đó có quan hệ lợi ích với nhà chúng tôi, tôi không thể không đi. Nhưng ngay khi gặp mặt, tôi đã nói với đối phương rằng, tôi đã có người mình thích rồi. Cuối cùng cả buổi gặp mặt, chúng tôi chỉ nói chuyện công việc, không nói chuyện gì khác.”
“Tống Minh Khiêm, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Không phải em thích tiền sao?”
Tống Minh Khiêm nhìn tôi, ánh mắt có thể nói là dịu dàng.
“Tôi còn nhiều tiền hơn Tống Cảnh, cũng sạch sẽ hơn thằng nhóc đó. Tôi cũng chưa từng yêu đương.”
“Nhân Nhân, em suy nghĩ về tôi một chút nhé.”