Cùng Mộng Thì Vui - Chương 1
1
Tống Cảnh muốn đưa tôi về quê ra mắt người lớn trong nhà.
Khi cậu ta nói với tôi chuyện này, cậu ta dùng giọng điệu thông báo chứ không phải bàn bạc.
“Ăn mặc đẹp vào, hở hang một chút.”
Tôi: “Mùa đông rồi, em không mặc hở hang được đâu.”
“Em không muốn à? Vậy chia tay đi.”
Cậu ta hoàn toàn không quan tâm, vẫn mang cái vẻ bất cần đời đấy.
Bởi cậu ta nắm chắc điểm yếu của tôi là không muốn chia tay.
Tôi im lặng một lúc: “Em không có tiền mua quần áo mới.”
“Anh biết rồi.”
Cậu ta chuyển khoản cho tôi năm mươi ngàn, rồi phẩy tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Em cầm tiền đi, anh đi chơi game đây, đừng làm phiền anh.”
Tôi như thể không có cách nào, chỉ đành cúi đầu rời đi.
Tống thiếu gia lại cùng đám bạn xấu bắt đầu voice chat.
“Đúng vậy, đưa cô ta về, tao không tin lần này Nghiên Nghiên không ghen.”
“Tao tìm con nhỏ này là để chọc tức Nghiên Nghiên, chứ tao thèm để ý đến cô ta à?”
“Bên nhà tao á hả? Diễn thì phải diễn cho tròn, tao với Nghiên Nghiên yêu nhau bốn năm rồi chưa gặp ba mẹ, mà mới quen với cô ta mới một tháng đã gặp ba mẹ, đủ kích thích chưa? Yên tâm, nhà tao anh tao làm chủ. Cô ta á—”
Tống Cảnh vừa chơi điện thoại vừa cười khẩy một cách thờ ơ.
“Cô ta là kiểu con gái mà anh tao ghét nhất.”
2
Một tháng trước, Tống Cảnh đột nhiên để ý đến tôi, cậu ta muốn tôi làm bạn gái cậu ta.
Cả trường đều biết, Tống thiếu gia vừa mới chia tay mối tình đầu.
Lúc này cậu ta tìm đến tôi, hoặc là để lấp chỗ trống, hoặc là chỉ để chơi đùa.
Tóm lại, cậu ta không hề có chút thật tình nào.
Nhưng tôi vẫn đồng ý.
Vì tôi rất cần tiền.
Để kiếm đủ tiền phẫu thuật cho mẹ, tôi luôn phải làm thêm.
Nhưng gần đây, bệnh tình của mẹ tôi có phần trở nặng, bà ấy không thể chờ đợi thêm được nữa.
Vừa đúng lúc này, Tống Cảnh lại ném cành oliu cho tôi.
Nhà họ Tống có một tập đoàn lớn đã lên sàn chứng khoán, hiện tại người nắm quyền là anh trai cậu ta.
— Với loại phú nhị đại mê đua xe thể thao như Tống Cảnh, chỉ cần ở bên cạnh cậu ta rồi nhặt nhạnh đồ bỏ đi của cậu ta cũng đủ để tôi gom góp tiền phẫu thuật rồi.
Nhưng Tống Cảnh không biết những điều này.
Cậu ta tưởng rằng, tôi yêu cậu ta tha thiết.
3
Tống Cảnh đặt vé khoang hạng nhất.
Vừa lên máy bay, cậu ta đã đeo tai nghe to đùng lên, còn cấm tôi làm phiền cậu ta.
Tôi cũng vui vẻ thoải mái, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên một cảm giác kỳ lạ truyền đến.
Tôi đang tựa vào lòng một người đàn ông, da thịt nóng rực.
Lại nữa à?
Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi?
Vẫn chưa đủ sao?
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng đã bị anh hôn đến sưng lên, hỏi: “Hôm nay sao em xinh đẹp thế? Em định đi đâu vậy?”
“Em đến nhà bạn trai.”
“Em có bạn trai rồi à?”
Tôi bực mình nói: “Đúng vậy.”
Anh im lặng hồi lâu.
Tôi ngước mắt lên, bắt gặp những cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt anh.
Đây thực sự là một người đàn ông rất nổi bật, khuôn mặt anh có phần lạnh lùng nhưng vóc dáng lại cực kỳ đẹp, cơ bắp lại săn chắc, vai rộng eo thon.
Nếu không, tôi cũng sẽ không chìm đắm trong giấc mơ.
“Chia tay với cậu ta đi, được không?”
Giọng nói trong trẻo trầm thấp, mang theo chút ý dỗ dành.
“Không được.”
“Tại sao? Anh có điểm nào làm chưa đủ tốt ư?”
Đủ, quá đủ rồi, nhưng mà—
“Ai lại muốn sống lâu dài với người đàn ông trong mơ chứ? Em tỉnh dậy sẽ chẳng còn gì cả.”
Không biết có phải câu nói này đã chọc giận anh hay không mà tôi không anh nói gì thêm nữa.
…
Tôi bị đánh thức bởi sự rung lắc khi máy bay hạ cánh, thoát khỏi giấc mơ.
Tống Cảnh ngồi bên cạnh nhìn tôi, nhíu mày: “Quý Vân Nhân, em nóng lắm à?”
Tôi lau mồ hôi mỏng trên trán: “Cũng bình thường.”
Tôi lại mơ thấy giấc mơ này rồi.
Hình như bắt đầu từ nửa năm trước, người đàn ông này cứ như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.
Ban đầu, những giấc mơ còn khá bình thường.
Cho đến một lần nọ, tôi phát hiện ra anh không chỉ có khuôn mặt hợp ý tôi, mà vóc dáng cũng gần như hoàn hảo.
Thế là tôi bắt đầu làm trò xấu với anh.
Giấc mơ cứ thế mà lao về phía không thể kiểm soát được.
Tôi không biết anh là ai, mỗi lần hỏi tên anh thì khi tôi tỉnh dậy đều quên sạch sành sanh.
Chỉ có cảm giác trong mơ lại rõ ràng như thật.
Tôi đã lén đi khám bác sĩ.
Bác sĩ nói, chỉ là mơ thôi, người trẻ tuổi khí huyết thịnh vượng nên chuyện này là bình thường.
Cũng đúng.
Dù sao, tôi đã lớn đến chừng này rồi còn chưa từng nắm tay người đàn ông nào.
Tống Cảnh chê bai tôi mà tôi cũng có mục đích riêng.
Vì vậy, hai chúng tôi rất ăn ý mà giữ khoảng cách một cách vi diệu.
“Mặt em hơi đỏ.” Tống Cảnh vẫn đang nhìn tôi.
Chỉ là lúc này mặt tôi đã đỏ đến mang tai, cậu ta lại chưa từng thấy tôi như vậy bao giờ.
Tôi bình tĩnh sờ lên mặt: “Em hơi nóng một chút.”
“Chẳng lẽ em chưa từng đi máy bay sao?”
“Ừm, đây là lần đầu tiên, cảm ơn anh.”
Tôi quá thành thật.
Khiến những lời Tống Cảnh định chế giễu tôi đều bị chặn lại.
Một lúc sau.
Cậu ta ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, điều chỉnh quạt gió điều hòa phía trên đầu tôi.
Hành động này, cũng làm cho bản thân cậu ta ngẩn người ra mấy giây.
“Cảm ơn.” Tôi lại không để tâm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
4
Đến sân bay, lúc lấy hành lý.
Tống Cảnh lại chạy sang một bên gọi điện thoại.
“Bọn mày hẹn Nghiên Nghiên rồi chứ? Được, mấy hôm nữa gặp. Bạn gái á? Gặp Nghiên Nghiên xong thì chia tay thôi.”
Thấy tôi đến gần, Tống Cảnh vội vàng cúp máy.
“Quý Vân Nhân, có chuyện này anh phải nhắc nhở em.”
“Hửm?”
“Ở nhà anh, ba mẹ anh thì dễ nói chuyện, chỉ có anh trai anh thì phải cẩn thận.”
“Sao vậy? Anh trai anh ăn thịt người à?”
Tống Cảnh lại nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Trước đây, khi tôi nói chuyện với cậu ta, tôi chỉ ừm với ờ, ngoan ngoãn vô cùng.
Bây giờ tiền sắp đủ rồi cho nên ham muốn diễn xuất của tôi đột nhiên giảm xuống.
“… Anh trai anh tính tình không tốt, lại rất độc đoán. Ở nhà anh ấy nói một là một, hai là hai, ở công ty cũng vậy. Đến nỗi, bây giờ ba mẹ anh cũng có chút sợ anh ấy. Gặp anh ấy thì em cẩn thận một chút là được.”
Người ngỗ ngược như Tống Cảnh.
Chỉ khi nhắc đến người anh trai này, cậu ta mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi xen lẫn kính nể.
“Em biết rồi.” Tôi thực sự không hứng thú với chuyện nhà cậu ta.
Tống Cảnh lại càng thấy kỳ lạ: “Về nhà anh mà em không vui sao?”
“Vui chứ.” Tôi nói với vẻ mặt vô cảm.
Tống Cảnh: “…”
Tài xế đến đón chúng tôi, xe chạy một mạch đến biệt thự nhà họ Tống.
Đúng như lời Tống Cảnh nói, ba mẹ cậu ta khá hiền hòa, cũng rất quan tâm đến tôi.
Cho đến trước bữa tối.
Tống Minh Khiêm trở về.
Sự kiêu căng của Tống Cảnh hoàn toàn biến mất. Cậu ta giờ đây trông như một học sinh tiểu học đứng nghiêm chỉnh ở đó mà ngoan ngoãn gọi: “Anh.”
“Ừm, đi đường vất vả rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt, chất giọng êm ái như ngọc.
Quen thuộc đến mức khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi quay đầu lại, kinh ngạc trợn to mắt.
Là anh.
Người đàn ông trong mơ của tôi.
5
“Anh, đây là bạn gái em, Quý Vân Nhân.”
Tống Minh Khiêm đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt tôi: “Hoan nghênh.”
Anh trông chẳng khác gì trong mơ.
Hai mí mắt mỏng, trước hẹp sau rộng, khiến cả khuôn mặt trông vừa lạnh lùng lại bạc tình.
Anh kéo kéo cà vạt rồi lại uống một ngụm nước.
Một giọt nước chảy dọc theo yết hầu xuống bên trong áo sơ mi, thấm ướt làm lộ ra đường nét cơ ngực.
Sau đó anh mới ngồi xuống bàn ăn.
Mọi người đều nói chuyện nhỏ tiếng hơn, Tống Cảnh thì ngoan ngoãn như biến thành người khác.
Trong bữa ăn, thỉnh thoảng chủ đề lại nhắc đến tôi.
“Vân Nhân, nghe Tiểu Cảnh nhà chúng ta nói, trước đây cháu chưa từng yêu đương à?”
“Vâng ạ thưa dì, Tống Cảnh… là mối tình đầu của cháu ạ.”
“Ôi chao, con gái xinh đẹp như cháu mà chưa từng yêu đương thì đúng là hiếm có.”
Tôi hơi căng thẳng nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn Tống Minh Khiêm.
Anh đang cắt bít tết, dường như không nghe thấy gì.
Cũng đúng, chắc chắn anh không quen biết tôi.
Đó chỉ là giấc mơ đơn phương của tôi mà thôi.
Còn tại sao tôi lại mơ thấy anh ấy? Có lẽ là do tiềm thức.
Có lẽ tôi đã từng nhìn thấy ảnh của Tống Minh Khiêm ở chuyên mục kinh tế nào đó rồi bị mê hoặc, sau đó tưởng tượng về anh trong giấc mơ.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, tích cực ứng phó.
“Dì ơi, đây là lần đầu tiên cháu yêu đương, có thể gặp được Tống Cảnh, thật sự là quá may mắn. Anh ấy ở trường chúng cháu là nhân vật nổi tiếng, cháu ngưỡng mộ anh ấy từ năm nhất rồi ạ.”
“Tiểu Cảnh nhà chúng ta tính tình có hơi nghịch ngợm, nhưng bản chất không xấu đâu. Vân Nhân à, dì nghe nói cháu là học bá, sau này cháu giúp đỡ thằng bé nhiều nhé.”
“Vâng ạ, dì yên tâm, cháu rất thích Tống Cảnh.”
Không, thứ cháu thích là thích cái bao lì xì mà sắp tới mọi người sẽ phát cho cháu.
Đột nhiên có ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi theo bản năng nhìn lại.
Tống Minh Khiêm đang trả lời tin nhắn công việc, anh căn bản không nhìn tôi.
Vừa rồi, là ảo giác của tôi sao?