Cú Quay Xe Định Mệnh - Chương 3
9
“Cái gì? Lâm Kỳ muốn hôn cậu, mà cậu không lên tiếng!”
Lệ Lệ trợn trừng mắt, giọng nói to đến mức muốn chấn động vỡ màng nhĩ của tôi.
Hai bạn cùng phòng khác một trái một phải trực tiếp ấn tôi ngồi lên ghế, bắt đầu thẩm vấn:
“Vậy mà cậu không nói gì, a a a a, cậu có biết đã bốn năm liên tiếp Lâm Kỳ được bình chọn là nhân vật nữ sinh muốn hôn nhất không?”
“Còn là hạng nhất nữ sinh muốn yêu đương nhất!”
“Còn là hạng nhất nam sinh muốn gọi bố nhất!”
Tôi: “…”
Dường như cái này không quan trọng nhỉ.
“Bọn tớ nói những điều này với cậu, là muốn nói với cậu, Kỳ thần thực sự rất bỏng tay, cậu đừng mơ mơ màng màng để người ta giành trước một bước!”
“Nghe nói Tưởng An Na rất thích Kỳ thần, trước kia còn thường xuyên đưa đồ cho Kỳ thần.”
Tôi trợn trừng mắt, Tưởng An Na không phải bạn gái của Lý n sao?
“Cô ta với Lý n, không phải ở bên nhau rồi sao?”
Lệ Lệ thần bí cười:
“Không biết chứ gì, hồi mới nhập học Tưởng An Na đã bắt đầu theo đuổi Kỳ thần, Kỳ thần hoàn toàn không để ý đến cô ta.”
“Mỗi ngày Lý n đều chạy phía sau Tưởng An Na, tròn trĩnh hai năm, khai giảng năm nay bọn họ mới xác định quan hệ.”
“Mẹ nó! Miên Miên, mau xem.”
Bạn cùng phòng An An đưa điện thoại sang, hiện rõ ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Tưởng An Na.
[Quả nhiên, cho dù muốn che giấu buồn bã trong lòng đến đâu, người mà mình thích vẫn luôn là người ban đầu.]
Phía dưới là ba tấm ảnh xinh đẹp của Tưởng An Na rũ mắt, ánh mắt đau thương sưng đỏ, gõ mà vẫn vương nước mắt.
Phía dưới là bài đăng của chủ post.
[Dạo này, đàn em đại diện tân sinh viên phát biểu khai giảng dũng cảm tỏ tình, kéo Kỳ thần rơi xuống phàm trần, khiến các bạn học không ngừng thảo luận sôi nổi.]
[Nhưng mà, theo tôi được biết, đàn em và bạn trai Lý n của hoa hôi, là hàng xóm thanh mai trúc mã, đàn em yêu thầm Lý n đã lâu, thế nên hẳn là tỏ tình với Lý n.]
[Việc hoa khôi Tưởng yêu thầm Kỳ thần ai ai cũng biết, Kỳ thần luôn thờ ơ, song, sau khi khai giảng hoa khôi Tưởng và Lý n yêu nhau, Kỳ thần cũng bắt đầu ra vào có đôi với đàn em.]
[He he he, bất tài may mắn kết bạn Wechat với hoa khôi, xem vòng bạn bè, hoa khôi và Lý n đã chia tay, hơn nữa còn lưu luyến không quên được Kỳ thần, chỉ là không biết bên phía Kỳ thần… là thực sự động phàm tâm rồi, hay là… cố ý làm ra hành động ái muội, khiến hoa khôi ghen tuông.]
Tôi có hơi sững sờ, là… như vậy sao?
Thế nên, đàn anh thực sự chỉ đang lợi dụng tôi?
Trong lòng chua xót, có hơi khó chịu, tôi cầm điện thoại muốn hỏi anh, lại sợ anh cười nhạo tôi không có lập trường.
Bên dưới càng có nhiều câu trả lời hiện lên:
“Tôi là bạn phòng bên của đàn em, tôi chứng minh ánh mắt Kỳ thần nhìn đàn em không trong sáng một chút nào.”
[Tôi cũng chứng minh, lần trước đến kí túc xá đón người còn tự mình ngồi xuống cõng người ta, cậu từng thấy Kỳ thần đối xử dịu dàng với một người như vậy chưa.]
[Với cả, Tưởng An Na theo đuổi Kỳ thần lâu như vậy, nếu như Kỳ thần rung động còn có thể đợi đến lúc này? Không thấy đàn em vừa mới xuất hiện, Kỳ thần lập tức ghé lại gần à.]
[Đúng đấy lần trước còn dẫn đàn em đi mua rất nhiều quà, mới lần đầu hẹn hò thôi á.]
[Nếu như chủ lầu muốn tạo dư luận dẫn chiến có thể cao minh một chút không, sửa địa chỉ của cậu đi, Kỳ thần bảo tôi điều tra, sao tôi lại thấy địa chỉ của cậu và hoa khôi Tưởng là một nhỉ.]
[Lầu trên có ý gì? Chủ là là hoa khôi Tưởng?]
…
Bên dưới bài đăng đột nhiên bùng nổ rồi, sau đó màn hình dừng lại, lướt mới thì biến thành 404, bài đăng bị xóa rồi.
10
Khi tôi còn ở trong ký túc xá thảo luận với bạn cùng phòng, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng nhạc chuông nữ lưu luyến vang lên, màn hình sáng lên hai chữ —- Lâm Kỳ.
“Nghe mau! Mau nghe!”
Nụ cười của bạn cùng phòng mập mờ trốn trên giường nhìn trộm tôi.
Tôi lướt nhận cuộc gọi, giọng nói đối diện dịu dàng trong sáng:
“Miên Miên, em có thể ra ban công không?”
Tôi ừm một tiếng, kéo cửa, đi ra ban công, nhìn xuống dưới.
Nam sinh cao lớn tuấn tú giơ điện thoại, ôm một bó hoa trong lòng, đang ở dưới ánh mặt trời xa xa nhìn tôi.
Anh nói:
“Anh chưa từng thích cô gái khác.”
“Đàn anh, em tin anh.”
Anh lắc đầu:
“Anh chỉ từng rung động với một cô gái, anh không muốn cô ấy buồn.”
Khi nghe đàn anh nói có cô gái khiến anh rung động, trái tim tôi chua xót, sau đó liền nghe anh nói.
“Thế nên, có thể mời em nói hộ anh nói với cô ấy, anh muốn dẫn cô ấy đi ăn cơm, có thể mời cô ấy đừng ngẩn người nữa, nhanh chóng xuống lầu được không?”
“Hửm? Được…”
Tôi quay người vào trong phòng, ngẩn người tại chỗ, tôi phải… nói với ai?
“…”
“Là… là em sao? Đàn anh…”
Lời thăm dò nói thành tiếng, điện thoại phía đối diện thở dài một tiếng, sau đó cười lên.
“Anh luôn cảm thấy tỏ tình là một việc vô cùng quan trọng, phải nói trước mặt mới được.”
“Hơn nữa… rất nhiều chuyện, cần một thời cơ mới có thể thật sự nói với em.”
Tôi nhanh chóng đeo giày vào, cầm áo khoác chạy ra bên ngoài ký túc xá, khi đứng trước mặt Lâm Kỳ, hình như trái tim của tôi bình tĩnh lại rồi:
“Anh muốn nói gì với em? Đàn anh.”
“Trước mắt, vẫn chưa thể nói với em, em chỉ cần biết chúng ra đang qua lại, còn anh đang theo đuổi em là được rồi.”
Anh cực kỳ thần bí đưa hoa vào tỏn lòng tôi, đầu ngón tay lướt qua cánh tay tôi, nắm lấy năm đầu ngón tay của tôi.
“Nhưng nếu bọn mình đang qua lại thì, sao còn phải theo đuổi nữa.”
Mặt tôi ửng hồng bắt lỗi câu nói của anh.
“Ừm… từ kia nói thế nào nhỉ…”
Anh trầm ngâm một lúc, quay đầu cười nói:
“Cưới trước yêu sau?”
Tôi mở mắt thật to, sau đó mặt đỏ thành quả táo.
Đàn anh… đáng yêu đến rất kỳ lạ.
11
“Đi ăn lẩu có được không? Đàn anh.”
Đàn anh ôn hòa sững sờ trong nháy mắt, đầu ngón tay chọc lên trán tôi, trong mắt ít nhiều mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Được.”
Chúng tôi chọn một tiệm lẩu đặc biệt cay Trùng Khánh chính tông.
Vừa vào tiệm liền có thể ngửi được mùi bơ cực kỳ thơm và mùi hương của ớt.
Tôi có hơi hưng phấn, vừa quay đầu lại nhìn thấy đàn anh đang nhìn tôi, đáy mắt mang theo cưng chiều và ý cười.
Bỗng tôi thấy xấu hổ.
Thực ra, cũng không nhất định phải ăn, chủ yếu là tôi rất thích ăn cay.
Lúc gọi lẩu, đàn anh chọn lẩu uyên ương, một bên để tôi chọn nước lẩu cực kỳ cay, một bên là lẩu nấm.
Khi ăn, Lâm Kỳ sẽ dùng đũa chung để gắp đồ cho tôi, tỉ mỉ đặt vào trong đĩa.
“Đàn anh, em tự gắp là được rồi.”
Anh gắp rau cho vào lẩu nấm, sau đó nâng mắt nhìn tôi.
“Miên Miên, em có thể gọi tên của anh không?”
“Xưng hô đàn anh này rất nhiều người đều gọi như vậy, nếu như là bạn giá, có thể đặc biệt một chút.”
Tôi sửng sốt, sau đó cúi thấp đầu, đỏ mặt, thăm dò gọi thử một tiếng”
“…Dạ được, A Kỳ.”
Anh hơi sững sờ, bật cười gật đầu đồng ý rồi.
Ăn xong lẩu, trên đường về ký túc xá, tôi kéo tay anh:
“Đàn anh không thích ăn cay ạ? Vậy lần sau, chúng mình đi ăn lẩu sukiyaki là được rồi.”
Bàn tay tôi được anh áp trong lòng bàn tay, bóp nhẹ hai cái, đột nhiên anh giơ tay tràn ngập cảm giác chiếm hữu, năm đầu ngón tay có hơi mạnh mẽ xuyên vào kẽ ngón tay của tôi.
Lòng bàn tay nắm lại, hai bàn tay áp chặt vào nhau, không thể tách rời.
“Quả thực anh thích ăn đồ thanh đạm một chút, nhưng em thích ăn lẩu cay, vậy lần sau chúng ta có thể gọi lẩu uyên ương.”
“Thích không nhất định phải bao dung, chúng ta có thể lựa chọn thứ mình thích, mình am hiểu, cho dù là đồ ăn, hay là người.”
Khi nói đến người, ánh sao trong mắt anh rực chói, trong bóng đêm tựa như mang theo ánh sáng.
Tôi đột nhiên nhớ đến Lý n.
Nói ra thì, từ khi khai giảng đến nay cũng chỉ hơn hai tuần, nhưng tôi hình như… rất lâu rồi không nhớ đến anh ta.
Lý n cũng thích ăn thanh đạm, thế nên mỗi lần chúng tôi ra ngoài ăn, vĩnh viễn là tôi đang chiều theo sở thích của anh ta.
Cho dù anh ta hỏi tôi, vì để anh ta vui vẻ, tôi cũng sẽ vô thức chọn khẩu vị và hàng quán anh ta thích.
Đây vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng lúc này đột nhiên nhớ tới, mới khiến tôi cảm nhận được…
Hóa ra, thực ra thích một người có thể không cần nhẫn nhịn.
Đột nhiên cảm thấy, hóa ra tôi khiến bản thân chịu thiệt lâu như vậy.
Vành mắt có hơi đỏ rồi, đầu ngón tay Lâm Kỳ lướt qua mắt tôi, lau đi giọt nước mắt.
Tôi giơ tay túm lấy ngón tay anh, ngẩng đầu hỏi anh”
“A Kỳ, em… em có thể hôn anh không?”
Có lẽ thích một người không phải là sai, nhưng sự kỳ diệu của vận mệnh sắp xếp, khiến tôi trời xui đất khiến đi về con đường đúng đắn.
Thế nên, Lâm Kỳ, có muốn yêu đương với em không?
Ánh sao trong mắt anh dường như nháy mắt được tôi đốt cháy, toàn bộ sáng lên.
Anh khom người nâng mặt tôi lên, trong giây phút đôi môi cận kỳ, anh nói:
“Lúc nào cũng được.”
Chúng tôi hôn nhau dưới đèn đường không người.
Bóng đêm chăm chú nhìn hạnh phúc bước đến.