Cú Quay Xe Định Mệnh - Chương 1
1.
“Em thích anh.”
Trong nhà thể dục rộng lớn, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ.
Vô số đôi mắt bỗng chốc tập trung hết lên người đang đứng trên đài là tôi:
“Mẹ nó! Đại biểu tân sinh viên thế nào vậy? Tỏ tình trước thầy cô sinh viên toàn trường? Làm cái gì thế?”
“Kích thích đấy! Không biết là vị đàn anh nào để lại nợ phong lưu ngoài trường.”
“Đúng là mất mặt chết đi được, ai không biết còn tưởng trường chúng mình toàn loại chỉ biết yêu đương ấy.”
Mà tôi, sau khi lấy hết dũng khí cả người hét ra câu nói đó, liền hối hận rồi.
Bởi vì người tôi muốn tỏ tình — Lý n, chẳng thèm nhìn tôi một cái.
Anh ta đang ngồi ở đằng trước, đang nghiêng đầu nói cười với nữ sinh bên cạnh, thỉnh thoảng va phải ánh mắt tôi, cũng không hề phản ứng.
“Sao cô ấy lại nhìn anh hả? Muốn tỏ tình với anh sao?”
Nữ sinh bên cạnh anh ta, khi ý thức được ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm lên người Lý n, có hơi tức giận chất vấn anh ta.
Trong biển người mênh mông, khẩu hình của anh ta tựa như đang nói ra từng chữ bên tai tôi vậy, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ nói một câu:
“Con gái nhà hàng xóm của anh, từ nhỏ đã thích mặt dày đeo bám, la liếm mà thôi.”
“Hừ, vậy thì còn tạm được.”
Cô gái nắm lấy tay Lý n, hất cằm với tôi, cười có hơi đắc ý.
Lý n thì lập tức cười theo cô ta, dỗ dành, dáng vẻ thấp giọng hạ mình.
Tôi biết, gia cảnh của cô gái kia rất tốt, Lý n từng nói rồi.
Anh ta dỗ dành cô ta, cả quá trình cũng không ngẩng đầu nhìn người đang tỏ tình với anh ta là tôi đây lấy một cái.
Coi như đây là…
Hồi nghỉ hè anh ta cố ý trêu chọc tôi, nói: “Không có một buổi tỏ tình long trọng, anh sẽ không tùy tiện ở cạnh bất cứ ai.”
Tôi tưởng rằng là ám thị…
Chỉ cần tôi thi vào cùng một trường đại học với anh ta, quang minh chính đại mà tỏ tình, anh ta liền chấp nhận tôi.
2
Tôi nói xong lời thích, cứ ngốc nghếch đứng trên đài cao.
Thấy mãi mà tôi không nói ra tên, ở dưới còn có người đùa bỡn:
“Tỏ tình với đàn anh nào thế, có phải là anh trai này không nhỉ! Ha ha ha.”
“Nói nhanh đi, lề mề lâu quá đấy, có thể nói nhanh chút không”
“Rốt cuộc cô ta đang tỏ tình với ai thế, không được thì tự mình đứng ra ngoài đi, đừng làm lỡ thời gian của mọi người nữa.”
Đối mặt với tiếng cười đùa của mọi người, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, huyết dịch toàn thân như đông cứng lại.
Tựa như lúc này Lý n mới chăm chú nhìn tôi, nâng mắt coi thường nhìn tôi một cái, giống như đang chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ tỏ tình với anh ta.
Không khí ngạt thở đến cực độ, tôi nhắm chặt mắt lại, căng thẳng đến mức không thể hô hấp.
Hai từ ngắn ngủi ngậm ở trong miệng, nhưng không cách nào nói thành lời.
Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi va phải một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Là anh, Lâm Kỳ!
Là người bởi vì quá xuất sắc mà họ tên và hình ảnh đều được dán trên trang mạng chiêu sinh.
Anh ngồi ở hàng đầu tiên, ngồi cùng với lãnh đạo trường.
Trên người mặc bộ lễ phục thẳng thớm, vẻ mặt cẩn trọng, khi bốn mắt nhìn nhau, tựa như khơi gợi hứng thú mà cong môi cười với tôi một cái.
Rõ ràng là một người chính trực, khi cười lên lại giống như… giống như đang quyến rũ người khác?
Đầu óc co lại, hai từ ngậm trong miệng biến thành Lâm Kỳ:
“Lâm Kỳ, anh có muốn yêu đương với em không?”
!
Lời tỏ tình buột miệng nói ra.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại, toàn hội trường đều đang lên tiếng:
“Tôi nói ai đó? Kỳ thần à, vậy rất bình thường.”
“Đừng nói là đàn em, nếu như Kỳ thần dẫn tôi làm hạng mục, tôi quỳ xuống gọi anh ấy là bố cũng được.”
“Tỏ tình với Kỳ thần bình thường lắm luôn, hôm nào đi trên đường mà không gặp được người tỏ tình với Kỳ thần, tôi mới cảm thấy kỳ lạ ấy.”
Đến lãnh đạo trường cũng giơ tay vỗ vai Lâm Kỳ, nói một câu: “Quả nhiên là sức hấp dẫn của thằng nhóc em lớn mà, tuổi trẻ đùng là tốt thật.”
Chỉ có Lý n, khi nghe cái tên trong miệng tôi nói ra là Lâm Kỳ, lông mày cau lại với nhau.
Ánh mắt nhìn tôi toàn là ác ý và tức giận.
3
Sau khi buổi lễ nhập học kết thúc.
Tôi đang cúi đầu che mặt lại, lén lút chạy về phía kí túc xá.
Kết quả còn chưa đi được hai bước đã bị Lý n bắt được.
Anh kéo cổ tay tôi, dẫn tôi vào chỗ tối, giọng điệu bực bội, hỏi: “Em thích Lâm Kỳ? Em còn chưa từng gặp câu tạ, em tỏ tình với cậu ta?”
Cổ tay bị bóp đến đây, tôi phí sức rút tay ra, không rút ra được:
“Tôi từng gặp anh ấy!”
Bàn tay nắm lấy cổ tay càng dùng sức hơn:
“Gặp lúc nào? Sao tôi không biết?”
Nhớ khi nãy tỏ tình, thái độ của anh ta đối với cô gái kia, lòng tôi đau xót muốn chết, giọng điệu khó tránh có hơi kích động:
“Lúc tìm thông tin hội tuyển sinh, trên đó có ảnh của anh ấy, anh ấy đẹp trai, tôi vừa gặp đã yêu rồi!”
Hình như Lý n bị lời nói của tôi chọc giận, cổ tay bị anh ta bóp đến đỏ lên:
“Mộc Miên Miên, cô đừng có thử chọc giận tôi!”
“Tôi…”
Tôi còn chưa nói xong, một bàn tay thon dài xương ngón rõ ràng, dùng sức nắm lấy cổ tay Lý n.
Theo sức lực, Lý n hậm hực một tiếng rồi buông tay ra, cổ tay tôi đã xuất hiện mấy vết đỏ.
Ngẩng đầu lên, tôi có chút ngớ người, đau đến mức nước mắt muốn rơi cũng không được.
“Kỳ thần..”
Lâm Kỳ không nhìn anh ta lấy một cái, cầm cổ tay ửng đỏ của tôi trong lòng bàn tay, nhìn mấy cái, đột nhiên quay đầu lại nói:
“Khi con gái nói ghét, thì chính là ghét.”
“Cậu nghe không hiểu sao?”
Giọng nói vững vàng, nhưng ngầm chứa sự không vui nặng nề, con ngươi dịu dàng trẻ nên ác liệt.
Lý n cắn răng nhìn tôi một cái, để lại một câu:
“Hôm khác tìm em.”
Rồi quay người rời đi.
Thấy anh ta đi rồi, tôi thè lưỡi với bóng lưng của anh ta.
Cổ tay được xoa bóp nhẹ nhàng, tôi cúi đầu thì nhìn thấy đầu ngón tay thon dài ấn trên cổ tay tôi.
Mặt tôi thoắt cái đỏ rực, nhanh chóng rút tay về.
“Cảm ơn anh, Kỳ thần.”
“Anh…ngang qua?”
Lâm Kỳ chớp đôi mắt đẹp, ừm một tiếng:
“Tìm em đấy.”
Tôi mở to đôi mắt, nhưng mà…đây là lần đầu tiên chúng mình gặp mặt mà.
Anh khẽ cười thành tiếng, giơ tay như muốn bóp má tôi, giơ ra rồi lại rụt về:
“Không phải tỏ tình rồi sao?:
“Đến nói với em… đáp án đó.”
Tôi ngốc nghếch gật đầu, trong nháy mắt đầu óc trở nên trống không, chỉ nhìn thấy môi anh mở ra khép lại, thì cái gì cũng không nghe thấy.
Anh nói:
“Được đó.”
4
“Miên Miên, cậu sao thế? Không sao đâu, không phải là tỏ tình sai người trước chốn đông người thôi sao? Nếu là tỏ tình với Lâm Kỳ thì mọi người sẽ không có ai cười cậu đâu.”
“Đúng, đúng, đúng, dù sao thì đó cũng là Lâm Kỳ á!:
“Hơn nữa, Lý n kia lôi lôi kéo kéo với cô gái khác, chẳng có nam đức gì hết, thuận tiện đổi luôn người cũng khá tốt.”
Hai người bạn cùng phòng một trái một phải an ủi tôi, đến một người bạn khác đang đọc xác, cũng phải vén rèm lên khuyên tôi.
Nhưng đầu tôi không nghe lọt bất cứ thứ gì.
Cả đầu toàn là, Lâm Kỳ giơ tay chống lên thân cây phía sau lưng tôi, khi anh cúi đầu nhìn tôi, cười nói một câu:
“Được đó.”
Thế nên, cái được đó này, rốt cuộc là trả lời cái gì được đó.
Là… được đó của có muốn yêu đương với em không hả?
Tôi vò loạn tóc mình, làm cho bạn cùng phòng giật mình nhảy dựng:
“Độn thổ thôi mà, không đến mức đó, không đến mức đó.”
“Lâm Kỳ nói với tớ “được đó”.”
“Cái gì?”
“Gì cơ?”
“Vãi chưởng, được nha, Miên Miên, vừa mới nhập học đã hái được bông hoa kiêu ngạo rồi.”
Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn đỏ, cẩn thận dè dặt hỏi một câu:
“Các cậu nói xem, có phải anh ấy đang… đùa không?”
Cửa phòng bịch một cái bị đẩy ra, một nữ sinh xa lạ đột nhiên xông vào, ở cửa còn một đám con gái vẻ mặt hưng phấn, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.
“Mộc Miên Miên! Nhanh, nhanh, nhanh, ra ngoài mau, đàn anh đang ở cửa ký túc tìm cậu.”
Trong ánh mắt sững sờ của các bạn cùng phòng, tôi bị mấy cô gái kéo tay áo chạy xuống lầu ký túc xá, rơi của một chiếc giày.
Cả một tòa ký túc xá nữ sinh, ai kéo rèm thì kéo rèm, ai đứng ở ban công thì đứng ở ban công, đến ở cửa lớn cũng có mấy người trốn phía sau.
Tôi đỏ mặt, chân này dẫm lên chân kia, xấu hổ muốn chết.
Lâm Kỳ phía đối diện đã cởi bỏ bộ đồ nghiêm chỉnh, vẻ mặt dịu dàng, trong ánh mắt nhìn tôi mang theo mấy phần ý cười, nhưng không hề có một chút cười nhạo.
Anh xách một chiếc túi tỏ ý với tôi, cười nói:
“Vốn thấy tay của em đau, mua cho em ít thuốc.”
Ánh mắt anh quét một cái về phía kí túc xá đằng sau, quay người ngồi xuống trước mặt tôi:
“Bây giờ xem ra hình như không thích hợp để chúng mình ở riêng, lên đi, đưa em đi mua đôi giày.”
Mặt tôi đỏ rực nhìn anh, nhất thời không dám động đậy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bạn cùng phòng Lệ Lệ ở phía trên, cậu ấy hét to một câu:
“Mộc Miên Miên, mau đi theo chồng cậu đi!”
Cả tòa kí túc đều truyền đến tiếng cười của nữ sinh, còn có người nói thêm một câu:
“Mộc Miên Miên cái gì, sợ là sau này phải gọi là chị dâu rồi.”
Xong rồi, hoàn toàn quê chết rồi.
Sau tai Lâm Kỳ cũng hơi đỏ, quay đầu nhìn tôi, chớp mắt:
“Mau lên đi, anh dẫn em chạy trốn.”
Trèo lên lưng Lâm Kỳ, bước chân của anh vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng, đưa tôi rời khỏi cửa kí túc nhanh như bay.