Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh - Chương 5
14
Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự liệu.
Tống Chí Viễn vừa vào phòng thi chưa bao lâu, tôi đã dùng số điện thoại nặc danh tố cáo anh ta gian lận.
Đại học A tuyệt đối không khoan nhượng đối với hành vi gian lận học thuật.
Tống Chí Viễn bị đuổi khỏi phòng thi ngay lập tức. Khi thông báo đuổi học cuối cùng được đưa ra, dường như anh ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Anh ta ngồi thẫn thờ trên ghế dài bên hồ trong khuôn viên trường, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt.
Những người xung quanh đi ngang qua đều xì xào bàn tán.
“Nhìn đi, đây chính là kết cục của kẻ muốn đi đường tắt. Vừa làm trai bao, lại còn gian lận thi cử, danh tiếng của đại học A bị hủy hoại bởi loại người như hắn.”
“Tưởng rằng bám được công chúa nhỏ Bắc Kinh thì có thể sống sung sướng cả đời à? Kết quả không phải vẫn bị đá sao. Giờ ngay cả bằng cấp cũng không có, đúng là mất cả chì lẫn chài.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Chỉ là mất đi tấm bằng mà anh ta hằng tự hào thôi, như vậy làm sao đủ chứ?
Cuối cùng tôi cũng sẽ để anh ta cảm nhận được cảm giác rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, tan xương nát thịt.
Tôi giả vờ tỏ ra vẻ mặt ấm ức: “Chí Viễn, đều là lỗi của em, không nên đưa ra ý kiến tồi tệ đó, bảo anh dùng tài liệu quay cóp. Nếu không mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.”
Môi của Tống Chí Viễn tái nhợt, từ từ lắc đầu: “Không phải lỗi của em, em cũng chỉ muốn tốt cho anh, tại anh xui xẻo thôi.”
Tôi nhân cơ hội nói với anh ta: “Bây giờ em đã nhận được khoản đầu tư từ nhà đầu tư rồi, dù anh không có bằng cấp nhưng vẫn có năng lực. Hay là anh đến công ty em làm đi, cùng nhau phấn đấu, biết đâu lại thành công lớn.
“Bằng cấp thì có gì đáng kể chứ, trở thành ông chủ lớn chẳng phải tốt hơn sao?”
Ánh mắt mờ mịt của Tống Chí Viễn dần dần sáng lên, ý thức cũng tỉnh táo hơn.
“Dao Dao, em nói đúng, cuộc đời anh vẫn còn nhiều khả năng phía trước. Anh đồng ý, sẽ gia nhập công ty của em!”
15
Tôi và Chu Huệ trở thành đối tác.
Tống Chí Viễn trở thành trụ cột kỹ thuật của công ty, ngày đêm làm việc quên ăn quên ngủ, thậm chí chuyển đến ở luôn tại công ty.
Dường như anh ta đang muốn chứng minh điều gì đó, đốt cháy cuộc sống của mình đến tận cùng.
Tôi rất hài lòng với biểu hiện của anh ta.
Dù sao thì anh ta làm việc đến mức thổ huyết, còn tiền kiếm được lại do tôi tận hưởng, chẳng phải rất tuyệt vời sao?
Năm thứ hai sau khi thành lập công ty, chúng tôi đã đạt được thành tích mà kiếp trước phải mất năm năm mới có được.
Doanh nghiệp ngày càng phát triển, đơn đặt hàng ngày càng nhiều.
Tôi chưa bao giờ cho Tống Chí Viễn nhúng tay vào tài chính, chỉ liên tục tâng bốc anh ta là thiên tài kỹ thuật, để anh ta ngày đêm vùi đầu vào thí nghiệm, cắm mặt vào code.
Tôi mua lại căn biệt thự đó, tìm đúng đội ngũ thiết kế trước kia, trang trí lại theo phong cách cũ.
Tôi phát hiện Tống Chí Viễn lén lút theo dõi Weibo của Vạn Tư Giai, đêm khuya thanh vắng, anh ta thường nhìn chằm chằm vào ảnh của cô ta mà ngẩn người.
Vạn Tư Giai cũng giống như kiếp trước, trở thành blogger thám hiểm, nhưng lần này không còn khoa trương nữa.
Tôi bắt đầu gửi tin nhắn riêng cho Vạn Tư Giai.
【Cô có biết không? Tôi và Chí Viễn hiện giờ sống rất hạnh phúc. Anh ấy làm việc chăm chỉ trong công ty của chúng tôi, cùng tôi phấn đấu cho tương lai.】
【Mỗi ngày anh ấy đều tặng hoa cho tôi, tan làm còn dẫn tôi đến nhà hàng yêu thích của tôi.】
【Hôm nay Chí Viễn tặng tôi một sợi dây chuyền rất đẹp, chính tay anh ấy đeo lên cổ tôi và nói rằng tôi là người anh ấy yêu nhất trên đời này.】
【Gần đây Chí Viễn lại đạt được thành tựu lớn trong công ty, anh ấy thực sự rất xuất sắc. Buổi tối chúng tôi cùng nhau ngồi trên ban công ngắm sao, anh ấy kể cho tôi nghe về ước mơ và tương lai của chúng tôi. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.】
Vạn Tư Giai chưa bao giờ trả lời tôi.
Nhưng cũng không chặn tôi.
Chỉ thỉnh thoảng trên Weibo cô ta đăng vài dòng bóng gió, ám chỉ những gã đàn ông quay lại tìm người cũ đều là rác rưởi.
Cô ta cũng từng cố gắng chèn ép công ty của chúng tôi, nhưng công ty tôi lại là doanh nghiệp trọng điểm được hỗ trợ, hơn nữa còn có ông Lưu đứng sau bảo vệ.
Công chúa nhỏ Bắc Kinh thì đã sao?
Những người nắm giữ quyền lực thực sự sẽ không bao giờ vì tính khí trẻ con của cô ta mà từ bỏ công nghệ dẫn đầu thế giới của chúng tôi, cũng như lợi ích khổng lồ đằng sau nó.
Vào ngày biệt thự được trang trí hoàn thiện, tôi và Tống Chí Viễn thông báo đính hôn.
Lễ đính hôn được tổ chức ngay tại căn biệt thự của chúng tôi.
Tôi đã gửi thiệp mời cho Vạn Tư Giai.
Tôi cược rằng cô ta nhất định sẽ đến.
16
Buổi tiệc gần kết thúc, Vạn Tư Giai mới chậm rãi xuất hiện.
Những năm qua, cô ta thường xuyên lui tới các buổi tiệc tùng giải trí, ngông cuồng ngang ngược, thậm chí còn thuê người hành hung người khác.
Tất cả bằng chứng video tôi đều đã gửi cho đối thủ của nhà họ Vạn.
Dù không gây tổn hại thực chất gì lớn, nhưng cũng đủ khiến nhà họ Vạn mất mặt ít nhiều.
Nghe nói người đứng đầu thực sự của nhà họ Vạn rất bất mãn với cô ta, khiến dạo gần đây cô ta phải sống cẩn trọng hơn nhiều.
Vì vậy hôm nay dù có muốn gây sự, cô ta cũng chỉ dám xuất hiện khi buổi tiệc gần tàn.
Khoảnh khắc Vạn Tư Giai bước vào cửa, cả người Tống Chí Viễn lập tức cứng đờ.
Ánh mắt anh ta như bị keo dính chặt vào cô ta, không thể rời đi.
Cô ta khoác trên mình chiếc đầm dạ hội đỏ sẫm bó sát người, mái tóc xoăn bồng bềnh bay trong gió, đôi giày cao gót 12 phân làm dáng vẻ cô ta càng thêm kiêu sa lộng lẫy, như một đóa hồng dại kiêu hãnh.
Từng bước, từng bước tiến về phía chúng tôi.
Mỗi bước chân của cô ta, nhịp thở của Tống Chí Viễn lại nặng nề thêm một phần.
Vạn Tư Giai không thèm nhìn Tống Chí Viễn lấy một lần.
Cô ta chỉ nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn đầy khinh bỉ và ngạo mạn.
“Đồ nhà quê, bây giờ cô đắc ý lắm nhỉ? Đồ tôi không cần nữa, mà cô lại nhặt về như báu vật.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, mỉm cười khiêu khích: “Thì sao chứ? Cô không phục à?
“Cam sinh ở Hoài Nam thì là cam, sinh ở Hoài Bắc thì thành quýt chua.
“Tống Chí Viễn ở bên cô chỉ là trai bao, nhưng ở bên tôi, anh ta là doanh nhân thành đạt.
“Cô nói xem, ai giỏi hơn ai?”
“Cô!” Đôi mắt Vạn Tư Giai bừng lên lửa giận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thách thức: “Cô đừng vội mừng quá sớm.”
Ồ, cá đã cắn câu rồi.
Tôi quay sang nhìn Tống Chí Viễn từ nãy đến giờ vẫn im lặng: “Chí Viễn, anh tiễn Vạn tiểu thư một đoạn đi.
“Xem ra cô ấy có vài lời muốn nói với anh đấy.”
Tôi tiến lại gần, ghé sát tai Vạn Tư Giai: “Cho dù tôi có tặng anh ta cho cô, cô cũng không cướp được đâu.”
Hương nước hoa hồng nồng nàn phảng phất bên mũi tôi.
Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời tôi ngửi thấy mùi nước hoa Pháp cao cấp này.
Sau khi họ rời đi,
Tôi bước xuống tầng hầm của biệt thự.
Nhìn vào màn hình giám sát, Vạn Tư Giai đã ngồi lên chiếc Maybach của Tống Chí Viễn.
Có lẽ để tiện nói chuyện, Tống Chí Viễn không để tài xế lái xe, mà tự mình ngồi vào ghế lái.
Tài xế cúi đầu mở cửa cho anh ta, khi đóng cửa xe, gã ngước nhìn camera giám sát, trong mắt hiện lên vẻ âm u.
Chiếc Rolls-Royce của Vạn Tư Giai lặng lẽ bám theo phía sau chiếc Maybach.
Khi hai chiếc xe rời khỏi biệt thự, tôi bấm gọi điện thoại trong xe.
Đầu dây bên kia, giọng Tống Chí Viễn vang lên: “A lô?”
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói nũng nịu của Vạn Tư Giai: “Cưng à, tập trung lái xe đi.”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tống Chí Viễn, anh có biết kiếp trước tôi chết thế nào không?”
“Khi chiếc xe tải mất lái lao tới, chính anh đã xoay vô lăng, hướng ghế phụ của tôi vào đầu xe tải, khiến tôi chết ngay tại chỗ.”
“Tôi không cam tâm, tôi mới 27 tuổi, còn rất nhiều ước mơ chưa kịp thực hiện.
“Dựa vào đâu mà tôi phải chết, còn anh lại may mắn sống sót?”
Giọng Tống Chí Viễn có vẻ hoang mang: “Dao Dao, em đang nói gì vậy? Em say rồi à?”
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi đã sớm không còn yêu anh nữa.
“Tôi nhìn anh như một thằng ngốc lao đầu vào công việc vì công ty, trong lòng chỉ có cảm giác thỏa mãn khi được báo thù.”
“Cảm ơn anh vì đã làm việc cật lực cho công ty suốt hai năm qua.
“Bây giờ, chúng ta hoàn toàn chấm dứt rồi.”
Giọng Tống Chí Viễn cuối cùng cũng trở nên hoảng hốt: “Dao Dao, em đang nói gì vậy!
“Anh yêu em mà! Anh vừa mới nói rõ ràng với Vạn Tư Giai rồi! Dao Dao, em…”
Tôi lạnh lùng cúp máy.
Vạn Tư Giai vẫn chưa biết, hồi còn đi học cô ta đã ép một cô gái đến mức phải nhảy lầu tự tử.
Cha của cô gái đó muốn đòi lại công bằng cho con gái, đã làm mọi cách có thể, nhưng trời không thấu, đất không hay.
Cuối cùng, ông ấy thậm chí còn bị người nhà họ Vạn đánh gãy hai ngón tay.
Khi điều tra về Vạn Tư Giai, tôi đã tìm được người cha đáng thương ấy và thuê ông làm tài xế cho Tống Chí Viễn.
Một mặt là để giám sát Tống Chí Viễn, mặt khác là để chờ đợi ngày hôm nay.
Ông ấy đã lợi dụng công việc của mình để âm thầm động tay chân trong xe.
Trên màn hình giám sát,
Tống Chí Viễn đang lái xe trên con đường núi quanh co – con đường duy nhất để trở về trung tâm thành phố.
Người tài xế đứng sau lưng tôi, lặng lẽ nhấn nút đỏ trên tay, kích hoạt quả bom đã được lắp sẵn trong xe.
Chiếc xe màu đen mất lái ngay lập tức và lao xuống vách núi.
Trên màn hình, một quả cầu lửa khổng lồ bùng lên, rực rỡ hơn cả pháo hoa mà tôi từng thấy từ cửa sổ phòng thí nghiệm ngày hôm đó.
17
Ngày hôm sau, tôi ngồi một mình trước cửa sổ lớn của biệt thự, ăn sáng.
Trên bàn là sữa đậu nành và quẩy nóng giòn.
Trên tivi, chương trình thời sự buổi sáng đang phát tin tức.
“Tối qua, trên đường núi quanh co tại Bắc Kinh đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng.
“Chiếc xe chở thiên kim nhà họ Vạn – Vạn Tư Giai và doanh nhân Tống Chí Viễn đã mất lái, lao xuống vực sâu.
“Sơ bộ nhận định đây là một vụ tự tử tình ái. Xe gặp sự cố kỹ thuật dẫn đến mất lái, sau đó phát nổ.
“Vị hôn thê của Tống Chí Viễn đã công bố di thư của anh ta.”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh “di thư của Tống Chí Viễn”, nhưng nét chữ lại là của tôi.
Trên đó chỉ có một câu duy nhất: “Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này, là Tống Chí Viễn không thể ở bên Vạn Tư Giai, vì vậy tôi muốn cùng cô ấy rời khỏi thế giới này, đến một nơi chỉ thuộc về hai chúng tôi.”
Trong tivi, giọng nói bình thản và rõ ràng của phát thanh viên tiếp tục vang lên:
“Theo tin tức, ngày hôm qua Tống Chí Viễn vừa tổ chức lễ đính hôn với cô Trần Dao…”
Tôi cầm lấy điều khiển từ xa, tắt tivi.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi xịt một chút nước hoa hương cam nhẹ nhàng.
Cầm theo một bó hoa tươi, tôi đi viếng dì Tống.
– Hoàn –