Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh - Chương 4
11
Kiếp này, khi biết tin dì Tống nguy kịch, tôi lập tức chạy đến bệnh viện.
Tống Chí Viễn đứng bên giường bệnh, điều khiến tôi ngạc nhiên là Vạn Tư Giai lại không có mặt ở đó.
Anh ta tiều tụy xoa mặt, khẽ nói: “Em đến rồi.”
Tôi bình tĩnh dặn dò anh ta: “Dì Tống bây giờ cần được nghỉ ngơi, không thể bị kích động. Chuyện chia tay của chúng ta, tạm thời đừng để dì biết.”
Oán hận giữa tôi và Tống Chí Viễn không liên quan gì đến dì Tống. Dù tôi có muốn hủy hoại Tống Chí Viễn thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không ngần ngại nuôi dưỡng dì Tống cả đời.
Tống Chí Viễn im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
Khi dì Tống tỉnh lại, đôi mắt mơ màng dần dần lấy lại sự tỉnh táo: “Dao Dao…”
Tôi lập tức nắm lấy tay bà: “Dì Tống, không sao rồi, ca phẫu thuật rất thành công.”
Dì Tống nhìn quanh phòng bệnh, ánh mắt thoáng qua nét lo lắng: “Ở bệnh viện tốt như thế này chắc tốn nhiều tiền lắm, có phải các con đi vay tiền không?”
Tôi mỉm cười an ủi bà: “Dì đừng lo, tất cả đều được bảo hiểm chi trả, không tốn tiền đâu.”
Lúc này, gương mặt dì Tống mới giãn ra, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Chúng tôi lại nói chuyện phiếm một lúc.
Trước khi rời đi, tôi nói: “Dì ơi, hai ngày tới con có cuộc thi rất quan trọng, có lẽ không thể đến thăm dì được, thi xong con sẽ quay lại thăm dì ngay.”
Gương mặt chất phác của dì Tống tràn ngập niềm tự hào: “Con cứ yên tâm đi thi, đừng lo cho dì. Con giành giải thưởng, dì mới vui mừng.”
Tống Chí Viễn đột ngột ngẩng đầu lên, theo tôi ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi: “Trần Dao, em tham gia cuộc thi gì vậy? Sao anh không biết gì cả?”
Giọng tôi đầy vẻ mỉa mai: “Tống Chí Viễn, anh yêu đương đến mức trí nhớ cũng rối loạn rồi à? Còn có cuộc thi nào nữa chứ, tất nhiên là cuộc thi phát triển robot rồi.”
Đôi mắt Tống Chí Viễn mở to, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và không cam lòng: “Em tham gia rồi? Không phải chúng ta định cùng tham gia sao?
“Mã nguồn cốt lõi của cánh tay robot mới chỉ nghiên cứu được một nửa, em đem sản phẩm chưa hoàn chỉnh đi thi kiểu gì?”
Tôi cười khẩy: “Tống Chí Viễn, chẳng lẽ trái đất phải quay quanh anh à? Xa anh thì tôi không thể tự viết mã nguồn chắc?”
Kiếp này, tôi tận dụng ký ức của kiếp trước, cùng Chu Huệ thử nghiệm và liên tục cải tiến mã nguồn.
Thành quả nghiên cứu lần này thậm chí còn vượt trội hơn những gì Tống Chí Viễn đạt được trước đây, độ nhạy của cánh tay robot đã tăng thêm 40%.
Tôi rất tự tin sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi này.
Tôi hất tay anh ta ra: “Tống Chí Viễn, điều duy nhất anh nên làm bây giờ là chăm sóc thật tốt cho dì Tống, những chuyện khác đừng có xen vào.”
Tống Chí Viễn nghiến răng ken két: “Không thể nào, không có sự giúp đỡ của tôi, em tuyệt đối không thể đạt giải trong cuộc thi!”
Tôi không thèm để ý đến anh ta, quay người bỏ đi.
12
Cuộc thi phát triển robot diễn ra suôn sẻ.
Tôi và Chu Huệ với tác phẩm của mình đã tiến vào vòng chung kết với ưu thế tuyệt đối, không có bất kỳ trở ngại nào.
Từ hàng ghế khán giả, tôi bất ngờ nhìn thấy ông Lưu – một người vô cùng kín tiếng.
Ông ấy mặc áo phông trắng, quần jean xanh đậm, trên ngực đeo thẻ tham quan của khán giả.
Hoàn toàn không ai có thể ngờ rằng người này lại là một nhà đầu tư có khối tài sản hàng nghìn tỷ.
Khi công bố kết quả cuối cùng, tôi ngạc nhiên thấy Tống Chí Viễn và Vạn Tư Giai xuất hiện.
Tống Chí Viễn đứng bất động, không thể tin nổi khi nhìn thấy sản phẩm dự thi của chúng tôi.
Vạn Tư Giai mặc chiếc váy đỏ nổi bật, ánh mắt cô ta xuyên qua đám đông, nhìn thẳng về phía tôi.
Khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười đầy ác ý.
Tim tôi bất giác thót lên một cái.
Quả nhiên, khi công bố kết quả, tôi và Chu Huệ chỉ đứng ở vị trí thứ hai.
Cả hội trường im phăng phắc.
Mọi người xì xào bàn tán: “Chắc chắn có gian lận rồi, ban giám khảo bị mù à? Không biết xem dữ liệu hay sao?”
“Rõ ràng nhóm của Trần Dao và Chu Huệ ở đại học A là tốt nhất, sao lại trao giải nhất cho nhóm ở đại học C chứ?”
Những lời bàn tán dần dần không thể kiểm soát được nữa.
MC tỏ ra lúng túng, lập tức chuyển sang phần trao giải.
Ban tổ chức bật nhạc, cố gắng át đi tiếng xì xào nghi ngờ.
Dù trong lòng không cam tâm, nhưng tôi không hề nản chí, vì biết rằng ông Lưu đã có mặt tại đây.
Với sự hiểu biết của tôi về ông ấy, nếu có thể tiếp cận và tự giới thiệu, tôi vẫn có hy vọng nhận được cơ hội đầu tư.
Nhận giải xong, tôi lập tức kéo Chu Huệ đi tìm tung tích của ông Lưu trong hội trường.
Đúng lúc đó, Vạn Tư Giai dẫn Tống Chí Viễn đến trước mặt chúng tôi.
Tống Chí Viễn mỉa mai tôi: “Cuộc thi này có quan trọng đến đâu cũng chẳng sao, chỉ cần công chúa nhỏ của Bắc Kinh nói một câu, kết quả cũng có thể thay đổi.
“Tôi không tham gia được, thì cô cũng đừng hòng giành giải nhất. Hôm nay tôi muốn dạy cho cô một bài học, thế nào là sức mạnh của quyền lực.”
Tôi thản nhiên nhìn anh ta.
Người đàn ông tôi đã quen biết hơn hai mươi năm, giờ đây trông thật xa lạ.
Rõ ràng Vạn Tư Giai đã ảnh hưởng đến anh ta rất sâu sắc, hoàn toàn hủy hoại hệ giá trị của anh ta.
Tuy vậy, tôi hiểu rất rõ bản chất con người anh ta, biết đâm vào đâu mới đau nhất.
Tôi cười lạnh: “Anh dựa hơi ai mà huênh hoang vậy? Đồ trai bao.”
Mặt Tống Chí Viễn lập tức đỏ bừng.
“Cô nói gì? Lập tức xin lỗi tôi ngay!
“Nếu cô không xin lỗi, Tư Giai có thể khiến cô cuốn gói khỏi Bắc Kinh ngay lập tức, thậm chí đuổi học cô!”
Lời đe dọa đó thực sự khiến tôi suy nghĩ một giây.
Nhưng Vạn Tư Giai đột nhiên đảo mắt, giọng điệu vô cùng chán nản:
“Đủ rồi, tôi can thiệp vào kết quả cuộc thi chỉ vì thấy Trần Dao ngứa mắt, không muốn cô ta đắc ý, liên quan gì đến anh chứ?
“Nếu anh giỏi, sao không tự mình giành giải nhất, cho tôi nở mày nở mặt? Đứng đây gào thét cái gì?
“Tống Chí Viễn, bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, tôi chơi chán rồi, anh có thể cút đi.
“Anh đã lợi dụng tôi đủ nhiều rồi, tôi sẽ không đòi lại mấy thứ đó, nhưng từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
Nét mặt đắc ý của Tống Chí Viễn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
“Tư Giai, em nói gì vậy?”
“Tôi nói tôi chơi chán rồi, muốn đá anh, anh nghe không hiểu à?”
Vạn Tư Giai cười khinh bỉ, quay người rời đi.
Tống Chí Viễn vội vã đuổi theo, giọng nói nghẹn ngào:
“Tư Giai, em đã nói sẽ yêu anh mãi mãi mà, đúng không? Em đã làm rất nhiều điều vì anh…
“Đừng bỏ rơi anh, em làm vậy anh phải sống sao đây? Mẹ anh phải làm sao đây?”
Tống Chí Viễn vẫn không hiểu rằng, đối với người như Vạn Tư Giai, tình cảm chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.
Cô ta có thể ở bên Tống Chí Viễn vì muốn chiến thắng trong khoảnh khắc nhất thời, cũng có thể dễ dàng vứt bỏ anh ta khi không còn hứng thú.
Đặc biệt là khi ánh hào quang của học bá đại học A trên người Tống Chí Viễn đã tan biến, sự cao ngạo và kiêu hãnh cũng không còn sót lại, thì anh ta còn gì để thu hút Vạn Tư Giai nữa?
Nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất dần.
Chu Huệ vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng nói dịu dàng bình thản:
“Dao Dao, không sao đâu, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội tham gia các cuộc thi khác. Thất bại lần này chẳng nói lên điều gì cả.”
Tôi gượng cười một cách miễn cưỡng, thực ra người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là cô ấy.
Nếu không phải vì chuyện cá nhân của tôi, bây giờ Chu Huệ đã cầm trên tay chiếc cúp vô địch rồi.
Tôi cúi đầu xuống, đột nhiên một tấm danh thiếp mạ vàng xuất hiện trước mặt tôi.
Ngước mắt lên theo tấm danh thiếp, tôi liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của ông Lưu.
“Thành phẩm của các em có độ hoàn thiện cao đến mức khiến tôi kinh ngạc, rất phù hợp với dự án mà tôi muốn đầu tư sắp tới. Hy vọng có cơ hội ngồi lại bàn bạc kỹ hơn cùng các em.”
Tôi vui mừng đến mức sững sờ.
Ông Lưu nhẹ nhàng nói: “Hy vọng kết quả cuộc thi lần này không khiến các em quá buồn. Tôi đã xem tất cả các sản phẩm dự thi, trong lòng tôi, các em mới là quán quân, cũng là quán quân trong lòng rất nhiều người.
“Tôi đầu tư dự án không nhìn vào hư danh, tôi chỉ nhìn vào thực lực.”
Tôi xúc động nhận lấy tấm danh thiếp: “Cảm ơn ông Lưu đã cho chúng em cơ hội này, bản kế hoạch sơ bộ, chúng em sẽ hoàn thành và gửi ông trong vòng một tháng!”
Ông Lưu khẽ mỉm cười: “Không cần vội đâu.”
Sau khi ông Lưu rời đi, tôi vui mừng ôm chầm lấy Chu Huệ, nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Chu Huệ ngơ ngác bị tôi lắc qua lắc lại: “Dao Dao, chuyện này đáng để vui mừng đến vậy sao?”
Tôi phấn khích đến mức suýt nữa hôn cô ấy một cái: “Cậu không biết đâu, ngày chúng ta thay đổi vận mệnh đã đến rồi!”
Huống hồ, sau khi giải quyết xong chuyện này,
Tôi mới có thời gian rảnh tay để xử lý Tống Chí Viễn.
13
Khi tôi vội vàng đến bệnh viện,
Dì Tống đã được đưa vào nhà xác.
Tống Chí Viễn quỳ trong phòng bệnh, dường như khóc mệt rồi, không còn bất kỳ cảm xúc nào, trông hệt như một bức tượng đá vô hồn.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt chiếu lên người anh ta, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo.
Một y tá đứng bên cạnh không nỡ nhìn, khẽ nói với tôi: “Cô là người nhà của bệnh nhân phải không? Trước khi mất, bệnh nhân cầm bức ảnh của cô và nói cô là con dâu của bà ấy đấy.
“Trước lúc ra đi, bà ấy nhận được một cuộc điện thoại, hình như là của giáo viên phụ đạo ở trường con trai bà ấy gọi đến, nói rằng cậu ấy đã bỏ thi rất nhiều môn, không đủ tín chỉ và đã bị cảnh cáo đuổi học.
“Ngay lập tức, bà ấy kích động cãi nhau với con trai, hình như còn nhắc đến bạn gái mới của cậu ấy. Bà ấy vốn dĩ không thể chịu đựng cảm xúc kích động, chỉ vì một hơi thở không kịp lên mà ra đi như vậy.”
Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng phẫn nộ xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hai bàn tay không tự chủ được siết chặt lại.
Cơn giận sắc nhọn như lưỡi dao xoáy sâu trong tim, xé nát trái tim tôi thành từng mảnh.
Kiếp này, chính tay anh đã hại chết mẹ mình.
Tống Chí Viễn, anh lại có thêm một lý do đáng chết nữa rồi!
Tôi lao vào nhà vệ sinh của bệnh viện, vốc nước lạnh rửa mặt, cố gắng kiềm chế bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó từng bước một, chậm rãi quay về phòng bệnh.
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Chí Viễn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chí Viễn, bây giờ điều duy nhất anh có thể làm là hoàn thành việc học, như vậy mới không phụ lòng dì Tống nơi chín suối.”
Tống Chí Viễn cứng đờ quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều lại sắp trào nước mắt, giống hệt một đứa trẻ bất lực, bất ngờ ôm chặt lấy tôi:
“Dao Dao, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Anh không nên rời xa em, sao anh lại trở thành như thế này được chứ, thời gian qua anh còn không nhận ra chính mình nữa.
“Chúng ta bắt đầu lại được không? Anh không thể sống thiếu em, thật sự không thể.”
Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, ép mình giữ giọng bình tĩnh: “Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này. Trước tiên anh phải hoàn thành kỳ thi đã, đó là việc quan trọng nhất lúc này. Ngày mai còn một môn thi cuối cùng, nếu anh không tham gia, anh sẽ bị đuổi học đấy.”
Tống Chí Viễn đưa tay ôm đầu: “Cả học kỳ này anh chẳng học hành gì, có đi thi cũng không qua nổi, thời gian gấp gáp quá.”
Tôi mỉm cười: “Không sao đâu, tôi đã giúp anh soạn sẵn tài liệu quay cóp rồi, đến lúc đó chỉ cần mang vào phòng thi là được.”
Đôi mắt ảm đạm của Tống Chí Viễn bỗng sáng lên: “Thật sao, Dao Dao? Anh biết ngay em vẫn tốt với anh mà, hóa ra em vẫn còn yêu anh!”
Tôi mỉm cười giả tạo.