Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh - Chương 3
8
Đêm trước kỳ thi giữa kỳ.
Tống Chí Viễn đạp chiếc xe đạp đó, chở Vạn Tư Giai về trường.
Vạn Tư Giai nhảy xuống xe, nở nụ cười ngọt ngào, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ Tống Chí Viễn, trao cho anh ta một nụ hôn.
Tống Chí Viễn không hề đẩy cô ta ra, ngược lại, một tay ôm lấy eo cô ta, tay kia giữ chặt sau gáy, làm sâu thêm nụ hôn đó.
Dù rằng, đây chính là cảnh tượng tôi muốn thấy.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được cơn giận, oán hận tích tụ từ hai kiếp cuối cùng cũng tìm được cái cớ để bùng phát.
Tôi lao lên phía trước, kéo hai người họ ra, dồn hết sức lực tát Tống Chí Viễn một cái.
“Tống Chí Viễn, chúng ta chia tay đi!”
Cú tát đó khiến anh ta sững sờ.
Một lúc lâu sau.
“Trần Dao,” anh ta cố gắng bình ổn cảm xúc, sau đó lên tiếng bằng giọng gần như lạnh lùng, “Là tôi có lỗi với em, cái tát này tôi chấp nhận.”
Anh ta bước xuống khỏi xe đạp, đứng thẳng người, nhìn tôi từ trên cao.
Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên đỉnh đầu anh ta.
Biểu cảm của người đàn ông trong ánh sáng lập lòe đó trở nên khó đoán.
“Sau khi lên đại học, mọi thứ đều đã thay đổi, Bắc Kinh là một thế giới đầy màu sắc, một khi đã nhìn thấy sự phồn hoa nơi đây, người ta không thể nào quay trở lại cuộc sống đơn giản tầm thường trước kia được nữa.
“Có lẽ, chúng ta đều nên đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn, thử quen biết và gặp gỡ nhiều người hơn, không thể cứ mãi bị kẹt trong ký ức của quá khứ.
“Vì vậy, em muốn chia tay, tôi đồng ý.”
Tôi nhìn gương mặt bình thản và lạnh lùng của anh ta.
Không hiểu sao, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh năm mười bảy tuổi.
Trên cánh đồng lúa mì vàng ươm, cậu thiếu niên ngây ngô ngồi bên cạnh tôi, trong mắt ánh lên niềm khát khao vô hạn về tương lai.
Anh ta đã từng nói với tôi: “Dao Dao, dù thế giới ngoài kia có bao la rộng lớn thế nào, anh cũng sẽ mãi mãi ở bên em.”
Bây giờ, người đàn ông đó đứng đối diện tôi, ôm vai một cô gái khác, nói với tôi rằng nên thử quen biết nhiều người hơn.
Tôi nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai:
“Hay lắm, Tống Chí Viễn, chúc anh đạt được điều mong muốn.”
Từ đầu đến cuối, Vạn Tư Giai không nói một lời nào.
Cô ta khoanh tay dựa vào lòng Tống Chí Viễn, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
Như thể đang nói rằng, tình cảm hai mươi năm thì đã sao, người đàn ông này chẳng phải chỉ cần cô ta khẽ ngoắc ngón tay một cái, đã trở thành chiến lợi phẩm của cô ta rồi đó sao.
9
Quả nhiên, không ai có thể thoát khỏi sức mạnh khủng khiếp của tiền bạc, đặc biệt khi nó được gói gọn trong lớp vỏ tình yêu lấp lánh.
Sự thỏa mãn về vật chất giống như một liều thuốc độc ngọt ngào, từng chút một ăn mòn phòng tuyến trong lòng Tống Chí Viễn.
Anh ta vứt bỏ mọi tạp niệm, toàn tâm toàn ý ở bên Vạn Tư Giai, tự thuyết phục bản thân rằng đây không phải là “bao nuôi”, mà là “tình yêu đích thực”.
Cuộc sống của Tống Chí Viễn thay đổi hoàn toàn.
Anh ta đổi sang chiếc điện thoại mới nhất, mặc những bộ trang phục chỉ xuất hiện trên tạp chí thời trang.
Chuyển ra khỏi ký túc xá sinh viên, dọn đến sống ở căn hộ cao cấp của Vạn Tư Giai. Trốn học thường xuyên, hầu như không còn xuất hiện ở trường.
Nghe nói, Vạn Tư Giai đã hứa với anh ta rằng, dù không đi học, bằng tốt nghiệp vẫn sẽ nằm trong tay anh ta.
Cô ta dẫn anh ta tham dự các buổi tiệc xã giao cao cấp, giới thiệu anh ta là sinh viên xuất sắc của ngôi trường danh giá.
Dường như với cái danh hiệu này, lòng tự tôn hư vinh của Vạn Tư Giai cũng được thỏa mãn đôi chút.
Dù gì thì học bá cũng khác xa hoàn toàn với người mẫu nam.
Nhưng một Tống Chí Viễn như thế, có gì khác biệt so với những chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà cô ta cất công sưu tập chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là một món phụ kiện tô điểm cho địa vị của cô ta mà thôi.
Trong lúc bọn họ bận rộn hẹn hò, tôi và Chu Huệ đang cắm cúi vào bản thảo tối ưu hóa cánh tay robot, nghiêm túc bàn bạc từng chi tiết nhỏ nhất.
Trong phòng thí nghiệm về đêm, không khí phảng phất mùi hương hòa quyện của cà phê và bo mạch điện tử.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa bất ngờ nở rộ rực rỡ trên bầu trời đêm, thắp sáng cả khoảng không rộng lớn.
Tôi và Chu Huệ dừng tay, cùng nhau thưởng thức bữa tiệc pháo hoa miễn phí ấy.
Mãi sau này chúng tôi mới biết, đó là pháo hoa tỏ tình của Vạn Tư Giai dành cho Tống Chí Viễn.
Ngày hôm sau, tin tức ấy thậm chí còn xuất hiện trên trang giải trí.
Khuôn mặt của đôi tình nhân trên ảnh chụp rõ nét không chút che giấu, Tống Chí Viễn cười hớn hở, còn Vạn Tư Giai chỉ nhếch môi cười nhẹ.
Cho đến khi tôi và Chu Huệ thuận lợi lọt vào vòng chung kết.
Tống Chí Viễn mới giật mình tỉnh ngộ, gửi email cho thầy Vương hỏi về thời hạn đăng ký cuộc thi.
Thầy Vương lắc đầu, nói với tôi: “Cậu bạn trai cũ của em đúng là một nhân tài, chỉ tiếc là không thể cưỡng lại được cám dỗ từ bên ngoài. Bây giờ nhìn thì hào nhoáng đấy, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ lạc lối.”
Tôi cầm ly cà phê mua cho Chu Huệ, thản nhiên nói: “Vậy thì trách ai được chứ, tất cả đều do anh ta tự chọn mà thôi.”
Tôi và Chu Huệ phối hợp vô cùng ăn ý, cộng thêm ký ức của kiếp trước, chức vô địch gần như đã nằm gọn trong tay chúng tôi.
Nhưng tôi vẫn rất coi trọng cuộc thi này.
Bởi vì chỉ khi giành được giải nhất, tôi mới có tư cách được giới thiệu cho nhà đầu tư công nghệ – ông Lưu.
Chỉ là vào ngày trước cuộc thi,
Dì Tống đột nhiên nguy kịch.
Bước ngoặt thay đổi số phận của ba người chúng tôi dường như sắp sửa ập đến.
10
Kiếp trước, khi nghe tin dì Tống nguy kịch, Vạn Tư Giai ngay trong đêm đã điều trực thăng đưa bà đến Bắc Kinh, nhập viện tại bệnh viện cao cấp nhất.
Nhờ được cấp cứu kịp thời, dì Tống đã giữ được mạng sống.
Tôi và Tống Chí Viễn cuối cùng cũng phải cúi đầu trước quyền lực và tiền bạc khổng lồ.
Nhân lúc Tống Chí Viễn đi mua cháo.
Trong phòng bệnh dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt.
Vạn Tư Giai quấn lọn tóc trên đầu ngón tay, bắt tôi phải quỳ xuống cảm ơn cô ta, nếu không sẽ ngừng điều trị cho dì Tống.
Tôi nghiến răng quỳ xuống, từng chữ từng lời nói rõ ràng: “Khoản tiền này, tôi và Tống Chí Viễn nhất định sẽ trả lại cho cô.”
Vạn Tư Giai cười lớn, vui sướng vô cùng: “Cô trả được tiền, nhưng trả được ân tình không? Bệnh viện này không phải có tiền là vào được đâu.
“Như loại con nhà nghèo các người, kiếm được chút tiền đã khó, muốn đứng vững ở Bắc Kinh, phải tích đức mấy đời nữa đấy.
“Hay là cô nhường Tống Chí Viễn cho tôi đi, coi như trả nợ ân tình này, thế nào?”
Đúng lúc đó, dì Tống tỉnh lại.
Vạn Tư Giai lập tức thay đổi vẻ mặt, tỏ ra dịu dàng.
Giọng nói của dì Tống vang lên sau lưng tôi, khàn khàn yếu ớt:
“Dao Dao, con quỳ làm gì thế?”
Tôi không trả lời, thậm chí không dám quay đầu lại, cố gắng bình ổn cảm xúc, không muốn bà nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi.
Vạn Tư Giai khẽ ho một tiếng, giọng nói ngọt ngào tự giới thiệu: “Chào dì, con là Vạn Tư Giai, bạn gái của Tống Chí Viễn ạ.”
Căn phòng bệnh rơi vào im lặng trong giây lát.
Vài giây sau, máy theo dõi nhịp tim đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
Dì Tống vô cùng kích động, cánh tay đang cắm kim truyền run rẩy vươn về phía tôi.
Tôi lập tức tiến tới nắm lấy tay bà.
Đôi tay đã vất vả cả nửa đời người, gầy guộc chỉ còn xương.
Lúc này, bà dùng bàn tay đầy vết chai sần ấy, run rẩy lau nước mắt trên mặt tôi.
Giọng nói của bà vô cùng xúc động: “Cả đời này, mẹ chỉ chấp nhận Dao Dao làm con dâu, mặc kệ cô là ai, xin đừng làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của chúng nó!”
Sắc mặt của Vạn Tư Giai lập tức tối sầm lại: “Dì à, bây giờ dì còn sống được là nhờ tôi đấy, đáng lẽ dì phải quỳ xuống dập đầu cảm ơn tôi mới đúng chứ. Đúng là chó không biết ơn, cả nhà các người đều là lũ vô ơn.”
Tôi khóc nấc lên, cắt ngang lời cô ta: “Đừng nói nữa, tôi xin cô, đừng nói nữa, dì ấy vừa phẫu thuật xong, không thể kích động được, cô làm ơn im đi có được không!”
Tôi điên cuồng ấn nút gọi cấp cứu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, Tống Chí Viễn quay về, trên tay còn cầm hộp cháo trắng.
Nhưng anh ta chỉ nghe thấy những lời trăng trối của dì Tống: “Tiểu Viễn, con nhớ kỹ… cả đời này mẹ chỉ chấp nhận Tiểu Dao làm con dâu… con không được… không được phụ lòng nó…”
Đường đồ thị trên máy theo dõi nhịp tim cuối cùng biến thành một đường thẳng tắp.
“Mẹ!” Tống Chí Viễn lao đến bên giường, òa khóc thảm thiết.
Tôi mất kiểm soát, giật lấy hộp cháo trên tay Tống Chí Viễn, ném thẳng vào người Vạn Tư Giai.
“Chính cô đã hại chết dì Tống!”
Đám vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, lập tức xông vào, giữ chặt tôi trên sàn nhà.
Vạn Tư Giai dường như bị dọa sợ, mặt tái nhợt, vội vàng bỏ chạy.
Sau khi dì Tống qua đời, Tống Chí Viễn chìm trong đau khổ, trầm cảm suốt một thời gian dài.
Mãi sau này tôi mới biết, đêm dì Tống qua đời, Vạn Tư Giai đã nhắn tin cho Tống Chí Viễn.
Cô ta nói rằng cái chết của dì Tống không liên quan gì đến mình, việc tỉnh lại sau phẫu thuật chỉ là hồi quang phản chiếu, bác sĩ đã nói bà vốn không thể sống qua đêm đó.
Còn những lời dì Tống nói trước khi mất, yêu cầu Tống Chí Viễn phải cưới tôi, đều là do tôi ép bà phải nói như vậy.
Vì thế, Tống Chí Viễn hiểu lầm tôi, nghĩ rằng tôi vì muốn giữ tình yêu mà bất chấp thủ đoạn.
Chỉ cần tôi nhắc đến dì Tống, sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám, bảo tôi im miệng. Anh ta cuối cùng vẫn cưới tôi, nhưng chỉ vì tôi có giá trị thương mại đối với anh ta.
Vạn Tư Giai còn nói rằng, việc phải tận mắt chứng kiến mẹ mình qua đời đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ta, suốt đời này cô ta sẽ không bao giờ ở bên Tống Chí Viễn.
Vậy nên, đây chính là lý do nực cười khiến Tống Chí Viễn ép tôi phải đến linh đường của Vạn Tư Giai để xin lỗi.