Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh - Chương 2
5
Khi Tống Chí Viễn vội vàng đến giảng đường bậc thang, anh ta đã trễ mười lăm phút.
Anh ta nhíu mày hỏi tôi: “Sao vừa nãy em không đến giúp anh thoát khỏi bọn họ?”
Tôi chăm chú ghi chép, khẽ đáp lại: “Hả? Em tưởng… anh với mấy cô đó là bạn bè chứ.”
Tống Chí Viễn mím chặt môi: “Bạn của anh chẳng phải em đều biết cả sao? Anh bị mấy cô gái khác quấn lấy, em cứ thản nhiên như vậy à?”
Tôi nhẹ nhàng chớp mắt, giả vờ vô tội: “Kết bạn mới chẳng phải chuyện bình thường à? Hơn nữa, trông bọn họ ai cũng giàu có thế kia, phú quý ngập trời như vậy, anh cứ việc nhận lấy đi.”
Sắc mặt Tống Chí Viễn lập tức tối sầm lại: “Bọn họ có tiền thì liên quan gì đến anh chứ? Em cứ để họ động chạm anh như vậy, trong lòng em còn có anh không?”
Chúng tôi ngồi ở hàng ghế đầu của lớp học, tiếng thì thầm đã khiến giáo sư chú ý.
Ánh mắt của giáo sư quét về phía chúng tôi vài lần.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng lên bảng, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Tống Chí Viễn.
Thấy vậy, sắc mặt của Tống Chí Viễn càng khó coi hơn, dường như anh ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hậm hực trừng mắt nhìn tôi một cái rồi bực tức rời khỏi giảng đường.
Tôi chăm chú nghe giảng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Giáo sư Vương trên bục giảng là chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực robot, cũng là người thầy sẽ dẫn dắt tôi tham gia cuộc thi phát triển robot trong tương lai.
Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không cùng Tống Chí Viễn tham gia cuộc thi đó nữa.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cô gái mặc áo phông trắng ngồi ở hàng ghế đầu – Chu Huệ.
Kiếp trước, cô ấy nắm trong tay công nghệ dẫn truyền sóng não, sau đó gia nhập công ty đối thủ của chúng tôi.
Tôi luôn mong muốn được hợp tác với Chu Huệ, nhưng đáng tiếc Tống Chí Viễn và tổng giám đốc bên đó không hợp tính nhau, cả hai người họ đều cố chấp không chịu hợp tác.
Vì vậy, tôi đã bỏ lỡ cơ hội trao đổi sâu sắc với Chu Huệ.
Đây luôn là niềm tiếc nuối trong lòng tôi.
…
Trong lúc ăn tối ở căng tin, Tống Chí Viễn tìm đến tôi.
Anh ta đưa cho tôi một cốc trà sữa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra: “Lát nữa gọi điện cho mẹ anh nhé, bà nhớ em rồi.”
Với tính cách của Tống Chí Viễn, đây là cách anh ta đang cho tôi bậc thang để xuống nước.
Tôi cắm ống hút vào ly trà sữa, hút một ngụm rồi gật đầu.
Dì Tống luôn đối xử rất tốt với tôi, bà là một người phụ nữ quê chất phác và lương thiện, đã vất vả cả nửa đời người, trong lòng chỉ có tôi và Tống Chí Viễn.
Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi được gửi nuôi ở nhà dì ruột, nhưng nhà dì cũng nghèo, bà muốn tôi và chị họ nghỉ học để vào thành phố làm công nhân.
Chính dì Tống đã bán một con heo để trả học phí cho tôi.
Bà luôn thương tôi không cha không mẹ, đối xử với tôi đặc biệt tốt, thậm chí đến trứng gà do con gà mái già đẻ ra cũng luộc cho tôi ăn trước, khiến Tống Chí Viễn chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng.
Lâu dần, tôi cũng xem bà như một nửa người mẹ của mình.
Trong số những chiếc áo len tôi mang đến Bắc Kinh vào mùa đông, phần lớn đều là do dì Tống tự tay đan, đã cùng tôi vượt qua biết bao mùa đông giá rét khó khăn trong những năm tháng sinh viên nghèo khó.
Nguyện vọng duy nhất của dì Tống, chính là mong tôi và Tống Chí Viễn có thể sống hạnh phúc bên nhau, suốt đời suốt kiếp hạnh phúc.
Bà bị bệnh tim rất nặng, không thể chịu đựng bất kỳ cú sốc nào.
Đây cũng là lý do duy nhất khiến tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện chia tay với Tống Chí Viễn.
6
Vạn Tư Giai theo đuổi Tống Chí Viễn một cách rầm rộ vô cùng.
Cô ta lái chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, ngang nhiên xông vào khuôn viên trường – nơi cấm xe cơ giới – rồi dừng lại ngay trước cửa ký túc xá nam.
Trên ghế phụ của chiếc xe, bày đầy giày thể thao phiên bản giới hạn và các thiết bị điện tử mới nhất.
Cô ta cầm một chiếc loa lớn, hô to về phía tòa ký túc xá: “Tống Chí Viễn, tôi yêu anh, làm bạn trai tôi đi!”
Chỉ trong chốc lát, cả khuôn viên trường như bùng nổ.
Ai ai cũng bàn tán về việc công chúa nhỏ của Bắc Kinh – Vạn Tư Giai – đang theo đuổi nam thần của trường – Tống Chí Viễn.
Đa số đều đứng xem náo nhiệt, cũng có vài người bạn thân an ủi tôi, bày tỏ sự bất bình thay tôi.
Thậm chí có người ái ngại, chân thành nhắc nhở tôi: Tình yêu trước tiền bạc thật yếu ớt đáng thương.
Tôi chỉ mỉm cười, không phản bác.
Trên diễn đàn trường có người đăng tải một đoạn video.
Dưới tòa ký túc xá nam, Tống Chí Viễn đỏ mặt, lớn tiếng nói với Vạn Tư Giai rằng anh ta đã có bạn gái, mong cô ta đừng quấy rầy nữa.
Vạn Tư Giai không hề để tâm, khẽ nhếch môi cười: “Vậy lần sau dẫn bạn gái anh đến gặp tôi đi, tôi muốn học hỏi kinh nghiệm yêu đương từ cô ấy.”
Bộ dạng thản nhiên của cô ta rõ ràng khiến Tống Chí Viễn tức điên, anh ta quay phắt người, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng vào ký túc xá.
Vạn Tư Giai rõ ràng vẫn chưa hiểu Tống Chí Viễn.
Anh ta là người vô cùng tự ti nhưng lại rất sĩ diện.
Từ trước đến giờ, anh ta luôn dựa vào thành tích xuất sắc để vươn lên, một lòng muốn tự mình lập nghiệp.
Sao có thể chấp nhận bị người ta nói là kẻ ăn bám phụ nữ, làm trai bao chứ?
Cách tỏ tình rầm rộ kiểu nữ trên nam dưới này, trong mắt Tống Chí Viễn, chẳng khác nào một sự sỉ nhục công khai.
Ngày hôm sau, Vạn Tư Giai bám riết lấy Tống Chí Viễn, còn theo anh ta vào lớp nghe giảng ké.
Tan học, các bạn học lần lượt ra về hết.
Tống Chí Viễn nắm lấy tay tôi, đi thẳng đến trước mặt Vạn Tư Giai, lưng thẳng tắp:
“Tôi nghĩ tôi cần phải giới thiệu chính thức một lần.
“Đây là bạn gái của tôi, Trần Dao.”
Vạn Tư Giai lười biếng tựa lưng vào ghế, đôi mắt đẹp chỉ liếc nhìn tôi một cái, gương mặt đầy vẻ thờ ơ.
Cô ta coi thường tôi.
Tôi để mặt mộc, tóc buộc bằng sợi dây chun rẻ tiền, cổ áo phông giãn ra vì giặt quá nhiều.
So với vẻ ngoài lộng lẫy của cô ta, tôi quả thật lu mờ hoàn toàn.
Nhưng tôi biết, kiếp trước cô ta chọn làm blogger thám hiểm, chắc chắn là vì thích những thứ đầy thách thức.
Vì vậy, cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận thua tôi.
Tôi hếch cằm về phía cô ta: “Tôi và Tống Chí Viễn là thanh mai trúc mã, quen nhau hơn hai mươi năm rồi, tình cảm rất tốt. Tống Chí Viễn tuyệt đối sẽ không phản bội tôi đâu, dù cô có cố gắng theo đuổi thế nào cũng vô ích thôi.”
Quả nhiên, ánh mắt của cô ta lóe lên tia thích thú.
Ánh nhìn dừng lại trên bàn tay đang đan chặt của tôi và Tống Chí Viễn, khóe môi cong lên: “Thật sao? Vậy cứ chờ xem, để xem tình cảm hai mươi mấy năm của các người liệu có vượt qua nổi thử thách hay không.”
Tôi khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo hất đuôi tóc lên, nắm tay Tống Chí Viễn rồi kéo anh ta rời đi.
Tống Chí Viễn rõ ràng rất hài lòng trước sự bảo vệ của tôi.
“Dao Dao, em xem bây giờ anh nổi tiếng cỡ nào, nhiều người theo đuổi anh như vậy, em cũng phải có chút ý thức nguy cơ đi chứ.
“Nhìn lại em đi, chẳng biết chăm chút gì cả. Đã lên thành phố rồi mà vẫn như con bé nhà quê. Em cũng có thể học hỏi Vạn Tư Giai một chút, ăn mặc đẹp lên, nếu không cẩn thận có ngày anh bị mấy cô gái xinh đẹp khác cướp mất đấy.”
Không cần đợi đến ngày nào khác, bây giờ anh có thể cuốn xéo cùng cô ta luôn đi.
Nguy cơ à? Đợi đến khi anh phát hiện ra không có tên mình trong danh sách tham gia cuộc thi phát triển robot rồi hãy nói với tôi về nguy cơ đi.
Đến góc cầu thang, tôi lập tức hất tay anh ta ra.
Mặc kệ vẻ ngơ ngác của Tống Chí Viễn.
Tôi lạnh lùng nói: “Chu Huệ hẹn tôi đi tự học rồi, tôi đi trước đây.”
7
Vạn Tư Giai mua chuộc bạn cùng phòng của Tống Chí Viễn, moi được từ họ những sở thích và thói quen của anh ta.
Cô ta thay đổi hoàn toàn phong cách phô trương trước đây.
Mặc váy ngắn phong cách học viện Anh quốc đơn giản, nhuộm lại tóc đen, cắt mái bằng và buộc tóc đuôi ngựa giản dị.
Cả người cô ta trông ngoan ngoãn nhưng lại mang nét tinh quái.
Mỗi ngày đều chờ trước cửa hàng điện thoại nơi Tống Chí Viễn làm thêm để đưa anh ta về trường.
Tống Chí Viễn chê chiếc Rolls-Royce quá phô trương.
Vạn Tư Giai liền mua một chiếc xe đạp màu hồng trắng.
Tôi nhận ra đó là hàng cao cấp của một thương hiệu xa xỉ, giá một chiếc lên đến hơn bốn trăm nghìn tệ.
Tống Chí Viễn không thèm để ý đến cô ta, một mình bực bội đi bộ trên vỉa hè.
Vạn Tư Giai cũng không nản lòng, chậm rãi đạp xe đạp theo sau, vừa đi vừa tự nói một mình. Trên đường, chiếc Rolls-Royce chầm chậm bám theo sau họ.
Mọi chuyện luôn bắt đầu thay đổi từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Chẳng hạn như thái độ của Tống Chí Viễn, anh ta không còn dữ dằn đuổi Vạn Tư Giai đi như trước nữa.
Khi đi quá nhanh, anh ta sẽ dừng lại, chờ cô ta đuổi kịp.
Anh ta sẽ nhận lấy bánh quy mà Vạn Tư Giai tự tay làm, còn khi cô ta giơ cổ tay bị bỏng lên, anh ta xót xa thổi nhẹ lên vết thương cho cô ta.
Đột nhiên, Tống Chí Viễn đổi sang một cặp kính mới, gọng kính có logo mờ vô cùng tinh tế.
Chiếc cặp sách cũ kỹ dùng suốt mấy năm trời, nay được treo thêm một móc khóa hình chú ngựa nhỏ, đơn giản nhưng tinh xảo.
Anh ta lừa tôi rằng đó là món quà của câu lạc bộ trinh thám trong trường.
Tống Chí Viễn chắc mẩm tôi quê mùa, tầm nhìn hạn hẹp, không thể nhận ra những món đồ xa xỉ không có logo này.
Cũng giống như kiếp trước, anh ta tin chắc tôi yêu anh ta quá sâu đậm, nên sẽ không bao giờ nghi ngờ hay điều tra anh ta.
Cho đến khi chết, tôi mới biết rằng, mỗi năm ở buổi đấu giá trang sức tại Cảng Thành, anh ta đều mua một sợi dây chuyền kim cương.
Cùng với sự gia tăng về tài sản và địa vị của anh ta,
Kim cương ngày càng to hơn, giá trị giao dịch cũng ngày càng cao đến mức kinh ngạc.
Tất cả đều được gửi đến nhà họ Vạn, trở thành điểm nhấn rực rỡ trên người Vạn Tư Giai trong các buổi tiệc xã giao.
Anh ta đang chứng minh với Vạn Tư Giai rằng cuối cùng anh ta cũng đã trở thành người cùng đẳng cấp với cô ta.