Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh - Chương 1
1
Năm thứ năm sau khi tôi và Tống Chí Viễn kết hôn.
Công chúa nhỏ của bắc kinh – Vạn Tư Giai qua đời.
Khi biết tin này, tôi và Tống Chí Viễn đang ăn sáng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính sát đất trong biệt thự, chiếu lên bộ đồ ăn màu bạc lấp lánh.
Trên chiếc đĩa sứ trắng tròn là thịt xông khói, trứng ốp la lòng đào và salad Caesar.
Tống Chí Viễn ngồi đối diện tôi.
Tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, cổ áo gắn chiếc khăn ăn tinh tế, động tác ăn uống bình thản điêu luyện.
Hoàn toàn không nhìn ra năm năm trước, anh ta vẫn còn là chàng sinh viên nghèo từ núi xa bước ra, phải dựa vào tiền trợ cấp để sống qua ngày.
Không biết từ khi nào, Tống Chí Viễn yêu cầu người giúp việc làm bữa sáng kiểu Tây mỗi ngày.
Anh ta không thích người khác gọi tên Trung Quốc của mình, mà thích được gọi bằng cái tên tiếng Anh: “Ryan”.
Khách hàng của công ty khi lần đầu gặp anh ta, thường nhầm tưởng anh ta là cậu ấm nhà giàu, xuất thân quyền quý.
Cảm giác tự ti, nghèo khó và vụng về của thời niên thiếu đã được anh ta che giấu rất kỹ.
Trên TV đang phát sóng bản tin buổi sáng.
“Người đam mê thám hiểm nổi tiếng, blogger mạo hiểm có hơn năm triệu người hâm mộ – Vạn Tư Giai – không may bị rắn độc cắn trong chuyến thám hiểm sa mạc, dù đã được cứu chữa nhưng không qua khỏi, tử vong vào rạng sáng hôm nay.
“Nội dung di thư của Vạn Tư Giai được công bố…”
Trên màn hình hiện lên di thư của Vạn Tư Giai, trên tờ giấy trắng chỉ có một dòng chữ viết tay:
“Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này, là Vạn Tư Giai mãi mãi bỏ lỡ Tống Chí Viễn.”
Giọng nói điềm tĩnh và rõ ràng của phát thanh viên tiếp tục vang lên trên TV:
“Cuộc đời 27 năm của Vạn Tư Giai như một pháo hoa rực rỡ, tỏa ra ánh sáng chói lọi vô cùng. Trong hành trình ngắn ngủi ấy, cô không ngừng thử thách bản thân, theo đuổi mọi thứ mình yêu thích, trở thành hình mẫu của giới trẻ hiện đại…”
Sắc mặt của Tống Chí Viễn lập tức trắng bệch.
Dao nĩa trên tay rơi xuống đĩa sứ, phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Anh ta giật mạnh khăn ăn ở cổ áo xuống, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, vịn lấy bồn cầu nôn khan.
Một lúc lâu sau, anh ta mới chỉnh lại dáng vẻ của mình, giọng khàn khàn nói với tôi:
“Trần Dao, đi làm thôi, sắp trễ rồi.”
2
Năm năm trước, khi tôi và Tống Chí Viễn vẫn còn là sinh viên trường đại học A, chúng tôi đã được nhà đầu tư công nghệ hàng đầu chú ý.
Ngay khi vừa tốt nghiệp, chúng tôi nhận được nguồn vốn khởi nghiệp dồi dào, từ đó dấn thân vào lĩnh vực robot và đạt được thành tựu rực rỡ.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, công ty của chúng tôi đã trỗi dậy mạnh mẽ với tốc độ đáng kinh ngạc, trở thành một doanh nghiệp kỳ lân nổi tiếng trong ngành.
Tôi và Tống Chí Viễn, từ một ngôi làng nghèo hẻo lánh, đã thi đỗ vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, và cùng nhau khởi nghiệp.
Câu chuyện tình yêu dài hơn mười năm của chúng tôi đã tạo thêm sắc màu lãng mạn cho hành trình khởi nghiệp này.
Báo chí đã giật tít về chúng tôi: “Đôi tình nhân bước ra từ làng quê hẻo lánh, tạo nên câu chuyện tình yêu và thành công trong lĩnh vực kinh doanh tại Bắc Kinh.”
Ngay cả bản thân tôi cũng tin chắc rằng, tôi và Tống Chí Viễn sẽ mãi mãi không chia lìa.
Thậm chí sau khi chết, hai chiếc bình tro cốt của chúng tôi cũng phải được đặt cạnh nhau, một bên trái, một bên phải.
Vạn Tư Giai chỉ là một đoạn giai điệu lạc nhịp ngớ ngẩn trong thời sinh viên của chúng tôi mà thôi.
Cô ấy đã khiến mẹ của Tống Chí Viễn qua đời.
Vì áy náy, cuối cùng cô ấy đã rời khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Vì vậy, tôi luôn tin rằng Tống Chí Viễn hoàn toàn không thể yêu cô ấy được.
Nhưng sự thật đã chứng minh, tôi sai lầm đến mức nào.
…
Buổi trưa, thư ký báo với tôi rằng sáng nay Tống tổng luôn thất thần, những hợp đồng đưa vào đều chưa được ký, và tất cả các cuộc họp buổi chiều đều bị hủy bỏ.
Tôi vẫn tiếp tục làm việc trên tay mình, không hề ngẩng đầu lên:
“Biết rồi, đưa qua đây tôi ký.”
Tôi cố gắng hiểu tâm trạng của Tống Chí Viễn, có lẽ vì người quen cũ đã qua đời, dù không có quá nhiều giao thiệp, nhưng ít nhiều cũng có chút trống vắng.
Chiều muộn, hiếm khi Tống Chí Viễn không để tài xế lái xe.
Anh ta tự mình cầm lái, đi thẳng về hướng ngược lại với nhà của chúng tôi.
Khuôn mặt nghiêng của Tống Chí Viễn dưới ánh hoàng hôn trông có phần lạnh lùng.
Đến khi tôi kết thúc cuộc họp quốc tế, đóng máy tính lại, mới phát hiện đây không phải là đường về nhà.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngày càng trở nên xa lạ.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Giọng của Tống Chí Viễn trầm thấp: “Đến nhà họ Vạn, viếng Vạn Tư Giai.”
Tôi sững sờ: “Chúng ta và Vạn Tư Giai không thân không thích, đi viếng cô ta làm gì? Cô ta đã từng đến viếng mẹ anh lần nào chưa?”
“Đừng nhắc đến mẹ tôi!” Tống Chí Viễn đột nhiên kích động, tay nắm chặt vô lăng trắng bệch, “Trần Dao, em nợ Vạn Tư Giai một lời xin lỗi.”
“Tôi đã làm sai điều gì, Tống Chí Viễn? Anh nói đi, tôi phải xin lỗi cái gì?”
Tống Chí Viễn nghiến răng ken két: “Năm đó chính vì em bảo mẹ tôi từ chối cô ấy, nếu không cô ấy đã không rời xa tôi!”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Cơn giận dữ và khúc mắc đã bị chôn giấu từ lâu.
Trong lòng tôi, chúng đan xen thành một đáp án mà tôi không muốn đối mặt.
“Ý anh là gì? Anh nghĩ năm đó tôi đã xúi giục mẹ anh từ chối Vạn Tư Giai sao?”
Tống Chí Viễn quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi: “Chẳng lẽ không phải sao? Mẹ tôi coi em như con gái ruột, em nói gì bà ấy cũng nghe theo. Em tự biết mình không bằng Vạn Tư Giai, sợ tôi bị cô ấy cướp mất, nên đã lợi dụng mẹ tôi!”
Trái tim tôi như bị thứ gì đó đâm mạnh một nhát.
Thì ra đây chính là người đàn ông mà tôi đã quen biết hơn hai mươi năm, cũng là người mà tôi từng xem là bạn đời.
Những giọt nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống.
Tôi kích động nói: “Dừng xe ngay! Anh muốn đi thì tự đi, tôi chưa bao giờ nợ cô ta điều gì cả. Đừng kéo tôi cùng phát điên với anh. Về nhà chúng ta ly hôn ngay lập tức!”
Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn lao nhanh về phía chúng tôi.
Đôi mắt của Tống Chí Viễn mở to kinh hoàng, anh ta hoảng loạn xoay vô lăng, theo bản năng xoay phần ghế phụ về phía chiếc xe tải mất kiểm soát. Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng trôi.
Đầu xe khổng lồ của chiếc xe tải không ngừng phóng to trước mắt tôi.
Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến, tôi mất đi ý thức.
3
Lần nữa mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy Tống Chí Viễn năm mười tám tuổi.
Anh ta đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi.
“Dao Dao?”
Trước mắt tôi là Tống Chí Viễn mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro đã bạc màu vì giặt quá nhiều, ống quần ngắn cũn có vá chằng vá đụp, trông vừa quê mùa vừa chất phác.
Tôi chợt nhận ra, tôi đã trọng sinh rồi.
Trọng sinh trở về ngày đầu tiên chúng tôi đến Bắc Kinh.
Lúc này, chúng tôi vừa trải qua hai ngày một đêm trên chuyến tàu xanh để đến Bắc Kinh.
Tay xách hai bao tải cũ kỹ, vẻ quê mùa và lúng túng trên người chúng tôi hoàn toàn không hợp với thành phố phồn hoa này.
Chúng tôi đứng ở cửa ga tàu điện ngầm đông đúc, nhìn dòng người trong thành phố ung dung quẹt thẻ đi qua cổng soát vé.
Lần đầu tiên bước chân vào thành phố lớn, Tống Chí Viễn đối mặt với hệ thống tàu điện ngầm phức tạp, có chút bối rối và lóng ngóng.
Anh ta đẩy gọng kính đen dày cộp trên sống mũi, cau mày, cúi gần lại bản đồ hướng dẫn tàu điện ngầm.
Tôi bước thẳng tới quầy bán vé: “Chào cô, cho chúng tôi hai vé đơn lượt.”
Tôi dẫn anh ta, đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt, hoàn tất mọi thủ tục nhập học và chỗ ở.
Mãi cho đến khi đi trên con đường từ sân vận động đến căng tin.
Cuối cùng, Tống Chí Viễn không kìm được nữa: “Dao Dao, có phải em đã lén đến Bắc Kinh trước mà không nói với anh không?”
Tôi mỉm cười khẽ nhếch môi: “Ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau, có chuyện gì mà giấu được anh chứ.”
“Chị họ Na Na của em ấy mà, người vào thành phố làm việc ấy, anh quên rồi à? Tất cả đều là chị ấy kể cho em nghe đấy.”
Tống Chí Viễn bán tín bán nghi gật đầu: “Nhưng anh cứ cảm thấy em có gì đó… không giống như trước nữa.”
Tôi mỉm cười không nói gì.
Bên rìa sân vận động, ánh hoàng hôn như vàng tan chảy, nhuộm đỏ cả bầu trời với sắc cam dịu dàng.
Giống hệt buổi chiều ngày tôi qua đời.
Kiếp này, tôi muốn tận mắt chứng kiến Tống Chí Viễn đạt được điều mong muốn.
Cũng muốn anh ta tận mắt chứng kiến cuộc sống hoàn mỹ của mình tan thành mây khói.
4
Vạn Tư Giai xuất hiện lần đầu tiên vào học kỳ đầu năm ba đại học.
Nhóm con gái nhà giàu đó có một thú vui kỳ quái: săn tìm những anh chàng đẹp trai thanh cao ở ngôi trường danh giá này.
Theo lời của bọn họ, trai đại học sạch sẽ hơn trai ở câu lạc bộ, học vấn càng cao thì càng kiêu ngạo, khi chia tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Vì vậy, khi Tống Chí Viễn tháo kính đen dày cộp ra, gương mặt thanh tú như trúc xanh của anh ta lập tức bị một đám tiểu thư nhà giàu mặc váy ngắn, đeo túi hàng hiệu vây quanh.
Tôi hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Tống Chí Viễn đứng giữa đám con gái đó, hai tai đỏ ửng, trông có chút ngại ngùng và bối rối.
Bộ dạng ngây ngô và e thẹn đó dường như lại càng khiến anh ta thêm đáng yêu hơn.
Kiếp trước, tôi đã làm gì nhỉ?
Tôi giận dữ vô cùng, lao đến tuyên bố chủ quyền, nói rõ Tống Chí Viễn là bạn trai của tôi.
Nhưng bọn họ chỉ cười phá lên, hoàn toàn không để lời cảnh cáo của tôi vào mắt.
Thậm chí, một cô tiểu thư nhà giàu còn nhướn mày hỏi tôi: “Tống Chí Viễn trên giường có được việc không?”
Lúc đó, tôi tức giận đến phát điên, không thể hiểu nổi sao lại có người hời hợt và vô liêm sỉ như vậy.
Mãi sau này tôi mới nhận ra, đó là sự kiêu ngạo mà địa vị xã hội đã ban cho họ.
Trong mắt họ, tôi không đáng giá gì cả, nên họ chẳng cần để tâm đến cảm xúc của tôi.
Cho đến khi tôi nghiến răng chửi họ không biết xấu hổ.
Kẻ đứng ngoài đám đông bấy giờ – Vạn Tư Giai, mặc áo ngắn màu tím khoe eo thon – mới lạnh lùng lên tiếng: “Con nhỏ nhà quê, các người cưới nhau rồi à?”
Tôi tự tin ngẩng cao đầu: “Chúng tôi sẽ cưới ngay sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã bên nhau nhiều năm rồi!”
Vạn Tư Giai nhai kẹo cao su, trông như đang dạy bảo một đứa trẻ ngây thơ: “Cưới rồi thì cô mới có tư cách chửi bọn tôi không biết xấu hổ.
“Còn chưa cưới, thì chúng ta cạnh tranh công bằng, hiểu chưa?”
Chính từ khoảnh khắc đó, Vạn Tư Giai bắt đầu chính thức theo đuổi Tống Chí Viễn.
Cô ta ném cho Tống Chí Viễn một cái liếc mắt đưa tình: “Chiếc túi trên người tôi đủ để anh sống bốn năm đại học đấy, đẹp trai, nghĩ kỹ rồi trả lời nhé.”
Đám con gái kia cười khúc khích rồi kéo nhau bỏ đi.
Tống Chí Viễn nắm lấy cánh tay tôi, giọng buồn bã: “May mà em đến kịp, nếu không anh cũng không biết làm sao thoát khỏi bọn họ.”
Cơn giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt, từ đó tôi dùng hết sức lực để bảo vệ tình yêu này.
Tôi không hề nghĩ đến việc Tống Chí Viễn cũng có miệng, anh ta hoàn toàn có thể tự mình từ chối những cô gái đó.
Nhưng anh ta chưa bao giờ làm vậy.
Anh ta thích cái cảm giác được bao quanh và tranh giành ấy.
Vì vậy kiếp này,
Tôi đứng từ xa nhìn Tống Chí Viễn bị một đám tiểu thư đỏng đảnh vây quanh.
Cũng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu mà anh ta liếc về phía tôi.
Tôi mỉm cười giơ cao quyển sách trên tay: “Tôi còn có tiết học, đi trước nhé.”