Cơn Mưa Ngang Qua - Chương 5
Có người đã dùng công nghệ phục hồi ảnh, làm rõ bức hình trong buổi phát sóng. Họ nói rằng:
Người mà Tống Yến Thư vẫn luôn nhung nhớ, thực ra chính là quay phim của đài truyền hình Tinh Hỏa, Hạ Vạn Tinh.
Cô ta vốn không hề mắc bệnh bạch cầu, tất cả chỉ là chiêu trò tạo hình tượng, đánh bóng tên tuổi từ ngày đầu debut.
Gần đây hai người tái hợp, nên Tống Yến Thư mới bày ra tất cả.
Livestream hôm ấy cũng là diễn — từng câu thoại, từng điểm nhấn đều được thiết kế sẵn.
Một “người trong cuộc” còn tiết lộ:
Cô Hạ Vạn Tinh này nhân phẩm cực tệ, từng là bạn thân của Lâm San San, đã hứa giúp cô ta tìm việc, lại nhận tiền rồi đẩy cô ta xuống bộ phận nặng nhọc nhất.
Giờ thấy Lâm San San nổi tiếng thì cấu kết đồng nghiệp chụp ảnh xấu để bôi nhọ. Ích kỷ, giả tạo, thủ đoạn.
Phần bình luận dưới bài viết, gần như đã hủy sạch danh tiếng của Tống Yến Thư:
【Tôi nói rồi mà, ánh mắt giữa Tống Yến Thư với cô quay phim kia lạ lắm! Hóa ra là diễn thật á trời!】
【Trời ơi! Tôi còn thật lòng khóc vì cậu ta, ai ngờ bị biến thành con khỉ xem kịch. Nhục!】
【Tống Yến Thư bị bỏ bùa à? Vì cái loại đàn bà đó mà làm chuyện mất mặt như vậy?】
【Viết không ra nhạc thì nghỉ đi, cứ bày trò đánh bóng tên tuổi riết người ta mất hết cảm tình rồi!】
Tôi nhìn màn hình, ngón tay run rẩy không cách nào kiềm lại được.
Triệu Duệ cuống đến phát hoảng.
“Tống Yến Thư từ trước đến giờ chưa từng gây thù chuốc oán với ai! Ai lại muốn hại cậu ấy như vậy?”
“…Tôi biết.”
Triệu Duệ sửng sốt nhìn tôi:
“Cậu biết?”
Tôi không nói gì, lặng lẽ bấm gọi số của Lâm San San.
Hơn mười giây sau, bên kia mới uể oải bắt máy.
“Tôi biết là cô sẽ gọi.”
Giọng cô ta đều đều, nhưng đầy châm chọc:
“Đúng vậy, là tôi. Sao nào?”
“Hạ Vạn Tinh, đêm đó cô chắc hả hê lắm nhỉ? Lại thắng tôi thêm một lần nữa đúng không?”
“Để tôi nói cho cô biết, vui mừng sớm rồi. Chúng ta chưa xong đâu.
Lần này… tôi sẽ kéo cả Tống Yến Thư chết cùng cô.”
—
Đúng là cô ta.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại thấy vô lực.
Tôi chưa từng nghĩ… chuyện giữa tôi và cô ta lại đi tới bước đường này.
Đến mức… cô ta hận lây cả người tôi yêu.
“Lâm San San, rốt cuộc cô muốn gì?”
Bên kia im lặng vài giây.
“Tôi muốn cô… chết.”
Bíp.
Điện thoại bị cúp máy.
Chỉ còn lại tiếng im lặng kéo dài trong ống nghe.
Trời sáng hẳn.
Một tia nắng xuyên qua khe cửa chớp, rọi xuống tay Tống Yến Thư.
Ngón trỏ của cậu… khẽ động một chút.
Tôi cúi đầu nhìn gương mặt cậu, bất ngờ thấy lòng mình bình tĩnh lạ thường.
“Triệu Duệ, cậu chăm sóc cậu ấy giúp tôi.”
Triệu Duệ bối rối:
“Cậu… cậu định đi đâu?”
“Chuyện này do tôi mà ra.
Vậy thì… cứ để tôi giải quyết.
Dù thế nào… cũng không thể để Tống Yến Thư chịu liên lụy.”
Tôi hít sâu một hơi, định đứng dậy rời đi.
Bỗng bàn tay bị siết chặt lại.
Giữa không gian chết lặng.
Tống Yến Thư, người đã hôn mê nhiều ngày, khẽ mở mắt.
“Hạ Tiểu Vũ, em lại muốn bỏ rơi anh nữa à?”
14
Khi chúng tôi đến trụ sở đài truyền hình Tinh Hỏa, đã là mười giờ sáng.
Cổng chính bị phóng viên vây kín không kẽ hở, ai nấy đều đòi một lời giải thích.
Cho đến khi một người mắt tinh hét lên:
“Họ tới rồi!”
Tất cả ống kính, mic thu âm, máy quay lớn nhỏ liền đồng loạt đổ về phía chúng tôi.
Câu hỏi của đám phóng viên nhao nhao như sóng đánh, tầng tầng lớp lớp ập tới.
Tôi vốn không quen đối mặt với ống kính, đứng trước hàng trăm máy quay như vậy, cơ thể không kiềm được khẽ run.
Tống Yến Thư nhẹ nhàng siết tay tôi, trấn an.
Thể trạng của cậu vẫn rất kém, chỉ có thể đợi đám đông ổn định một chút rồi mới chậm rãi cất tiếng:
“Vì một vài sự cố xảy ra trong hai ngày vừa rồi, tôi đã vắng mặt tại một số hoạt động quan trọng. Về việc này… tôi thành thật xin lỗi.”
Nhưng đó không phải điều đám phóng viên quan tâm.
“Tống Yến Thư! Hạ Vạn Tinh thật sự là mối tình đầu của anh sao? Có phải anh lợi dụng cô ấy để dựng hình tượng không?”
“Đúng đó! Hai người vốn đã tái hợp từ trước đúng không? Livestream hôm đó có phải đã được sắp đặt hết rồi không?”
“Rốt cuộc các người có thông đồng dàn dựng không?”
Tiếng gào thét đan chồng, gần như muốn nuốt trọn lấy cậu.
Tống Yến Thư chỉ còn cách chờ một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, rồi lên tiếng:
“Tôi và cô Hạ Vạn Tinh quả thật là bạn học cũ. Nhưng chúng tôi chưa từng ở bên nhau.
Trước buổi livestream hôm ấy, đã mười năm chúng tôi không gặp lại.
Những tin đồn về việc tái hợp là bịa đặt, còn chuyện dựng kịch bản… lại càng vô lý.
Việc công khai bức ảnh hôm đó là do tôi tự ý quyết định. Cô Hạ hoàn toàn không hề hay biết.”
“Vậy anh chứng minh thế nào?”
“Đúng rồi! Không có bằng chứng, ai mà tin lời anh nói?”
Phải, không có bằng chứng, chỉ bằng lời nói suông, họ sẽ không tin.
Tống Yến Thư trầm mặc một lát, sau đó lấy điện thoại ra.
“Đây là điện thoại của tôi.”
“Không đặt mật khẩu. Các người có thể kiểm tra thoải mái. Nếu sợ tôi đã xoá dữ liệu, cứ mang đi phục hồi.”
Trong máy có toàn bộ tin nhắn suốt ba năm qua, mọi tấm ảnh từng chụp, lịch sử tìm kiếm.
Họ có thể kiểm tra bất cứ thứ gì:
Bao gồm cả ổ lưu trữ đám mây, số dư tài khoản, hồ sơ y tế.
Cậu dốc sạch mọi riêng tư, lột trần bản thân trước công chúng — chỉ để chứng minh tôi trong sạch.
Tôi sững người, vội vã ngăn lại:
“Không được!”
Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đối mặt, sao cậu lại tự gánh hết?
Nhưng cậu chỉ cười:
“Không sao đâu, Tiểu Vũ. Lần này, để anh bảo vệ em.”
Tôi khựng lại một chút.
Chợt hiểu ra.
Nhiều năm qua, điều khiến cậu dằn vặt, hối hận, sinh bệnh… chính là việc ngày ấy không thể bảo vệ được tôi.
—
Cuối cùng, chiếc điện thoại vẫn được giao ra.
Các phóng viên sững sờ.
Không ai có thể làm tới mức đó.
Bọn họ chuyền tay nhau kiểm tra chiếc điện thoại, không ai nói được lời nào.
“Nhưng… còn chuyện Hạ Vạn Tinh phản bội Lâm San San thì sao? Giải thích thế nào?”
Một phóng viên bất ngờ chen lên, đẩy micro sát tới mức như chĩa thẳng vào trán tôi.
Tôi hơi tái mặt.
Không có chứng cứ, lại chỉ toàn suy đoán chủ quan — tôi còn biết giải thích thế nào?
“Chuyện này…”
—
Đằng sau, bỗng vang lên giọng một người phụ nữ:
“Chuyện đó để tôi giải thích.”
Là phó đài trưởng của đài truyền hình Tinh Hỏa.
Bà ấy nhìn tôi một cái, giọng điệu bình thản:
“Đúng là trước đây Lâm San San từng nhờ Hạ Vạn Tinh giúp giới thiệu việc làm.
Nhưng tôi cần làm rõ, cái gọi là ‘tiền bồi dưỡng’ mà dân mạng thêu dệt ra… thật ra chỉ là hai thùng sữa tươi.
Hạ Vạn Tinh thấy ngại nên không nói với tôi, còn tự bỏ tiền túi đổi thành rượu vang.”
“Bên đài truyền hình Tinh Hỏa chúng tôi luôn tuyển dụng cực kỳ nghiêm ngặt.
Thời điểm đó, Lâm San San không đủ điều kiện.
Là Hạ Vạn Tinh đã nhiều lần cầu xin, nhờ vả tôi cho cô ta một cơ hội, tôi mới miễn cưỡng đồng ý… với điều kiện Hạ Vạn Tinh phải cam kết không rời khỏi đài trong vòng 5 năm.”
“Nhưng sau khi nhận việc, tôi phát hiện năng lực chuyên môn của Lâm San San rất yếu, nên buộc phải sắp xếp cho cô ta làm từ vị trí cơ bản.”
—
Nói cách khác — không phải cố ý cho làm việc vặt.
Mà là chỉ đủ khả năng làm việc vặt.
“Bất ngờ nhất là việc Lâm San San nổi tiếng sau đó.
Hôm đó, cô ta vốn được phân công chuẩn bị phục trang hậu trường.
Việc tự nhiên xuất hiện trước ống kính… tôi thực sự không rõ vì sao.”
—
Một câu nói của phó đài trưởng không chỉ giải oan cho tôi, mà còn đâm thẳng vào màn diễn ‘vô tình nổi tiếng’ của Lâm San San năm xưa.
Bà vốn nổi tiếng cứng rắn, nguyên tắc, luôn đặt lợi ích lên trên hết.
Tôi thật không ngờ… bà lại đứng ra nói giúp tôi.
Tôi sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng khẽ nói:
“…Cảm ơn cô.”
15
Cuối cùng, cơn hỗn loạn này cũng tạm thời khép lại.
Tống Yến Thư dần lấy lại danh tiếng.
Fan của cậu cũng đã ngừng tấn công tôi.
Còn Lâm San San, thì hoàn toàn mất sạch hình tượng.
Rốt cuộc, một con rắn độc dù có bao bọc đến đâu cũng không thể ấm nổi — ai cũng khinh.
【Thì ra chính cô ta mới là kẻ phản bội, má ơi, diễn vai nạn nhân xuất sắc ghê!】
【Cô ta bị bệnh tâm lý hả? Sao có thể dựng chuyện vu oan cho người khác như vậy? Độc ác quá mức!】
【Cô ta luôn như vậy mà! Bạn tôi học cùng trường đại học với cô ta, bảo là hồi đó Hạ Vạn Tinh đối xử với cô ta cực kỳ tốt, biết cô ta hướng nội nên luôn quan tâm chăm sóc, thường xuyên mang đặc sản quê nhà lên chia sẻ, lúc đi thi các cuộc thi lớn cũng kéo cô ta theo để ‘ké giải’ nữa. Vậy mà sau lưng cô ta lại toàn nói xấu, bảo người ta giả tạo, khinh thường mình. Đúng kiểu nuôi không nổi — vô ơn vong ân!】
…
Vài ngày sau, Lâm San San gọi điện đến cho tôi.
“Vạn Tinh, xin cậu đấy… tớ sai rồi… cậu giúp tớ lần nữa đi, chỉ cần cậu đứng ra đính chính, công ty sẽ không hủy hợp đồng với tớ.
Tớ vất vả lắm mới có được như hôm nay, tớ không muốn quay về sống cuộc đời nghèo khổ nữa…”
Tôi im lặng lắng nghe cô ta nói hết — rồi chặn số.
Con người phải học cách trả giá cho sai lầm của mình.
Không lâu sau, Lâm San San bị tai nạn do lái xe nguy hiểm, đâm vào lan can, dẫn đến liệt nửa người.
Lúc ấy, tôi đang ở Tây Tạng quay phim tài liệu.
Tống Yến Thư cũng ở bên tôi.
Làm… trợ lý nhỏ của tôi.
Hiện tại, cậu đã nửa rút khỏi giới giải trí, vừa đồng hành cùng tôi, vừa hòa mình vào thiên nhiên, tìm kiếm cảm hứng sáng tác mới.
Bệnh tình của cậu tốt hơn rất nhiều, không cần uống thuốc cũng có thể kiểm soát cảm xúc.
Trên cao nguyên, tôi đang tập trung quay một đàn sơn dương.
Vừa quay xong quay đầu lại, thì thấy Tống Yến Thư đang chăm chú nhìn tôi — đôi mắt đỏ hoe.
“Cậu vừa nói gì đó?”
Tôi hỏi.
“Không có gì.”
Cậu cười nhẹ:
“Chỉ là… anh yêu em.”
Cậu bất ngờ cúi xuống, bịt kín môi tôi lại.
Cậu vừa nói gì… chỉ có gió biết.
(Chính văn kết thúc)