Cơn Mưa Ngang Qua - Chương 4
Tôi không trách anh ta nổi giận.
Trong ảnh, tôi bị làm mờ, nhưng Tống Yến Thư thì lại cực kỳ rõ nét – rõ đến mức cả nốt ruồi nhỏ nơi sống mũi cũng thấy được.
“Thì ra em từng yêu anh ta? Khó trách em cứ hay khen nốt ruồi của anh đẹp. Hóa ra là vì giống hắn?
Mẹ kiếp, em coi anh là gì hả? Hàng thay thế à?
Hạ Vạn Tinh, anh thật lòng thích em, một năm nay luôn thấy có lỗi, luôn muốn bù đắp.
Vậy mà em chỉ đang đùa giỡn với anh!
Em không thấy có lỗi với anh à…”
Tôi chẳng hứng thú nghe anh ta trút giận, dứt khoát cúp máy, tiện tay chặn luôn.
Ngay lúc đó, một tin nhắn WeChat bật lên.
“Chị Vạn Tinh, chị đi đâu rồi? Tống Yến Thư đang tìm chị khắp nơi! Giờ làm sao đây?”
Tôi siết chặt điện thoại, bình tĩnh gửi lại một dãy số:
“Phiền em chuyển số này cho cậu ấy, cảm ơn.”
Đó là số phụ của tôi.
Nhưng cậu ấy… vĩnh viễn không thể gọi được.
Gửi tin xong, tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trí nhớ trôi ngược về ngày sinh nhật năm ấy.
Tiệm bida.
Sau khi bị Tống Yến Thư đuổi ra ngoài, tôi lang thang như cái xác không hồn, rồi ngất lịm ngay trước cổng trường.
Thật ra chỉ là hạ đường huyết.
Nhưng mẹ tôi tức giận vô cùng, cho rằng bà nội đã không chăm tôi chu đáo.
Mẹ hỏi tôi, có muốn theo mẹ vào nam học không.
Tôi nằm trên giường, nhớ đến Tống Yến Thư, nhớ đến những câu nói khiến lòng tôi đau đớn.
Cuối cùng, tôi gật đầu.
Lặng lẽ rời đi, âm thầm biến mất khỏi cuộc đời của Tống Yến Thư.
Giống như hiện tại.
Thật ra, những gì cư dân mạng nói… không sai.
Tôi chẳng có gì đáng để cậu ấy thích cả.
Nếu không phải vì tưởng tôi đã chết, có lẽ cậu ấy cũng chẳng còn nhớ đến tôi.
Cái gọi là khắc ghi không quên, thực chất chỉ là vì người ta luôn vô thức lý tưởng hóa ký ức.
Cái gọi là “thích”, phần nhiều là… cảm giác tội lỗi.
Cho nên… chi bằng đừng gặp lại.
Vài hôm nữa thôi, cậu ấy sẽ quên tôi.
10
Tôi cứ nghĩ như vậy, rồi xin nghỉ bệnh mấy hôm.
Ngủ thật ngon vài ngày liền, sau đó đến thăm bà nội.
Năm đó vì tôi theo mẹ rời đi, bà giận đến mức đổi luôn cái tên do bà đặt cho tôi, từ đó đến giờ vẫn chưa nguôi.
Có người hỏi đến tôi, bà liền trừng mắt, độc địa bảo với người ta:
“Nó chết rồi.”
Tôi từng rất ghét bà.
Nhưng giờ bà già rồi, nhìn lại… chỉ thấy đáng thương.
“Bà ơi, sau khi cháu chuyển trường, có ai từng đến tìm cháu không ạ?”
Bà không trả lời, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Xem ra… tôi chẳng thể hỏi được gì thêm nữa rồi.
Điện thoại hiện thông báo một tin nóng.
Tôi nghe thấy tiếng ting, nhưng không để tâm.
Chắc cũng chỉ là vài tin tức vớ vẩn nào đó.
Cho đến khi trời tối, tôi về đến nhà, mở điện thoại lên.
Mới nhìn thấy năm chữ đó.
【Tống Yến Thư mất tích】
Tim tôi khẽ run lên một cái.
Tôi bấm vào trang tin, sống lưng dần dần lạnh buốt.
Tống Yến Thư biến mất khỏi toàn bộ mạng của xã hội.
Buổi biểu diễn đã ký hợp đồng, buổi quay đã lên lịch, cả fanmeeting được chuẩn bị suốt nửa năm… cậu đều không xuất hiện.
Không ai liên lạc được với cậu.
Ngay cả quản lý riêng cũng hoàn toàn mất liên lạc.
Một cảm giác bất an cực độ ập tới.
Tôi hoảng loạn gọi cho đồng nghiệp ở đài truyền hình.
“Thật đấy.”
Đầu dây bên kia nói:
“Chuyện kiểu này chưa từng xảy ra. Giờ cả giới đều náo loạn. Ai cũng lo sợ cậu ấy gặp chuyện rồi…”
Sao có thể chứ?
Tôi ngồi chết lặng mất vài giây, bỗng nhiên nhớ ra chiếc số phụ đã đưa cậu.
Vội vàng lục trong ngăn kéo lấy máy phụ ra, tay run đến nỗi phải ấn mấy lần mới bật được nguồn.
Màn hình sáng lên.
Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy…
Hàng loạt cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một số điện thoại.
Và những tin nhắn… dày đặc như biển tràn bờ.
11
【Cô Hạ, xin lỗi vì làm phiền, có thể nghe máy một lát được không? Làm ơn đi, chuyện này thật sự rất quan trọng với tôi.】
【Cô Hạ, tôi biết làm vậy là đường đột. Cô không muốn gặp tôi cũng không sao, chỉ xin cô hãy bật máy lên… để tôi biết là cô vẫn an toàn, được không?】
【Tiểu Vũ, tôi biết là em mà. Làm ơn… nghe máy đi, được không?】
【Xin lỗi, Tiểu Vũ. Tối nay tôi quá đường đột rồi, không nên thử em như vậy… Nhưng xin em tin, tôi không hề có ý thiếu tôn trọng. Tôi chỉ là… quá nhớ em. Thật sự, làm ơn, mở máy đi, được không?】
【Tiểu Vũ, van em đấy. Em nói muốn thấy tôi đỗ Nhạc viện, tôi đã đỗ rồi. Em nói muốn thấy tôi trở thành ngôi sao lớn, tôi đã làm được rồi. Vậy mà tại sao em lại không cần tôi nữa?】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
【Tiểu Vũ…】
…
Tin nhắn kéo dài đến ba ngày trước, rồi không còn nữa.
Tôi thật sự không ngờ… sẽ thành ra như vậy.
Tôi nghĩ cậu ấy sẽ hiểu ý tôi.
Rồi sau đó… sẽ biết điều mà rút lui.
Tôi không ngờ… cậu lại cố chấp đến vậy.
Gió đêm thổi rối tung mái tóc.
Tôi run rẩy, thử gọi lại số đó.
Điện thoại đổ chuông mười hai tiếng.
Ngay khi sắp bị ngắt tự động… có người bắt máy.
Nhưng đầu dây bên kia… không phải giọng của Tống Yến Thư.
“Hạ Tiểu Vũ?”
“Phải! Là tôi!”
Đối phương im lặng một giây, sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Cậu ấy đang ở bệnh viện Minh Sơn. Cô đến đi.”
12
Đó là một bệnh viện tư nhân nằm rất xa trung tâm thành phố.
Người đến đón tôi là Triệu Duệ, bạn học cũ thời cấp ba.
Anh ta đứng trước cổng bệnh viện, lạnh lùng cười khẩy, nói với tôi:
“Hạ Tiểu Vũ, không ngờ cô thật sự vẫn còn sống. Tôi nói này, đã giả chết thì giả cho trót, đừng có tự nhiên xuất hiện lại được không? Cô chơi Tống Yến Thư kiểu đó… thấy vui lắm hả?”
“…Xin lỗi, tôi… tôi không cố ý…”
Dù nói gì đi nữa cũng quá yếu ớt, không thể bù đắp nổi.
Tôi áy náy nhìn Tống Yến Thư đang nằm bất động trên giường bệnh:
“Cậu ấy… không sao chứ?”
“Cô nghĩ sao?”
“Xin lỗi…”
“Đủ rồi! Cô có biết không, cậu ấy bị rối loạn lưỡng cực nặng! Cô cứ hành cậu ấy kiểu này, cậu ấy chết thật đấy!”
Tôi sững người, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ:
“Gì cơ…?”
Triệu Duệ nghiến răng:
“Năm đó, vì đánh nhau mà cậu ấy bị ba bắt về nhốt suốt một tháng. Về lại trường, thì ai cũng bảo cô chết rồi. Cậu ấy không tin.
Tự mình chạy đến nhà cô để xác nhận, rồi sau khi quay về… cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai nữa, chỉ biết học, học đến phát điên.
Cô biết tại sao không?
Là vì con mẹ nó đều do cô đấy!
Cũng chính từ khi đó, cậu ấy phát bệnh. Cho tới giờ vẫn chưa khỏi!”
“Biết vì sao hôm đó cậu ấy đánh nhau không?
Tôi nói cho cô biết, vì mấy thằng trong tiệm bida dòm ngó cô.
Tống Yến Thư chịu không nổi!”
“Hạ Tiểu Vũ, nếu cô còn chút lương tâm, thì đừng đối xử với cậu ấy như vậy!”
Những lời của Triệu Duệ như từng cú búa nện mạnh lên ngực tôi.
Tôi ngồi đờ ra rất lâu.
Trong đầu, mơ hồ hiện lên ánh mắt hoảng hốt của cậu hôm ấy.
“Cậu điếc à? Biến ra ngoài ngay!”
“Chỗ này không phải nơi cô nên tới, tôi bảo cô đi ra!”
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cậu ghét tôi.
Chưa từng để ý… bàn tay cậu run lên vì sợ tôi bị tổn thương.
“Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…”
Tôi ôm mặt.
Nước mắt tuôn như mưa, không thể nào ngừng lại được.
13
Tôi ngồi bên giường bệnh suốt cả đêm.
Cuối cùng cũng biết, những năm qua… cậu ấy đã trải qua những gì.
Từng ca khúc, từng viên thuốc được nuốt xuống, đều là nỗi đau không thể nói thành lời.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, giọng rất khẽ, rất khẽ:
“Tống Yến Thư, xin lỗi. Em sẽ không rời đi nữa đâu…
Làm ơn… mau tỉnh lại đi, được không?”
Trời vừa hửng sáng, Triệu Duệ đánh thức tôi dậy.
“Có chuyện rồi!”
Anh ta vừa lướt điện thoại vừa cau mày, vẻ mặt căng thẳng.
Tôi vội bật điện thoại, mới biết tin tức đang bùng nổ.
#TốngYếnThưGiảTìnhTiết — đang chiếm top hot search.