Cơn Mưa Ngang Qua - Chương 3
Thân thể nhẹ bẫng.
Tôi đã bị cậu kéo lên trên.
Đám đạo diễn bị cậu làm cho sững sờ, một lúc lâu sau, NPC đóng vai bảo vệ mới chạy theo.
Chúng tôi nhảy khỏi bức tường, trốn vào nhà vệ sinh, nép trong không gian chật hẹp đợi thật lâu.
NPC quanh quẩn mãi mới chịu rời đi, tôi mới khẽ thở phào.
Quay đầu lại, phát hiện Tống Yến Thư đang nhìn tôi, như đang suy nghĩ điều gì.
Trong bóng tối, hai người sát gần nhau đến mức gần như có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.
Tôi nuốt khan một cái.
“…Tống tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Cậu mỉm cười, yên lặng, rồi vươn tay ra.
Gỡ một món bí bảo dính trên nóc tủ ngay phía trên đầu tôi.
“Cô Hạ, tôi đã nói rồi mà, hôm nay đúng là rất may mắn.”
Dòng bình luận lúc này như bùng nổ:
【Aaaaaaa cứu tôi với, sao lại mờ ám thế này hả trời?】
【Cười ngất, lần đầu lên show mà lão Tống không biết gì, lại đang có chemistry với VJ đấy chứ!】
【Tôi hơi lụy rồi đấy, có nên ship đôi này không?】
8
Tôi không biết Tống Yến Thư bị gì.
Chắc chỉ có thể giải thích là… cậu ấy lại lên cơn dở hơi.
Sau khi tình huống nguy hiểm kết thúc, chúng tôi rời khỏi phòng rửa tay. Không may, ở chỗ rẽ thì chạm mặt Lâm San San.
Ban đầu cô ta định đến thư viện.
Nhưng khi thấy người quay theo Tống Yến Thư là tôi, liền đổi ý, quyết định đi cùng cậu ấy.
Dọc hành lang dãy lớp học, cô ta chen lên phía trước, cố tình chắn ống kính của tôi.
“Yến Thư, thật ra em là fan của anh đấy, bài hát nào của anh em cũng nghe đi nghe lại rất nhiều lần!”
Nói xạo trắng trợn. Cô ta nào có thích nhạc, thì fan cái nổi gì?
“Vậy à?”
“Thật đó! Lần sau quay MV nhớ gọi em nha, em vừa biết diễn lại còn biết quay nữa, anh không biết chứ gì, em từng làm hậu trường rồi đấy!”
“Được thôi.” Tống Yến Thư mỉm cười lịch sự: “Có dịp hợp sẽ mời em.”
Cậu đi tới trước cửa một phòng học, dừng lại giây lát rồi đẩy cửa bước vào.
Lâm San San thì không theo sau. Nhân lúc VJ khác đang quay cảnh trống, cô ta cố tình chặn đường tôi.
Sau đó, lặng lẽ tắt mic trước ngực.
Ghé sát, nói khẽ:
“Tôi nhớ cô là fan Tống Yến Thư đúng không? Vì giành vé concert kỷ niệm bảy năm mà ngồi canh máy cả mấy ngày trời?”
Cô ta nhếch môi cười:
“Giờ thì sao, tôi có thể thoải mái nói chuyện với anh ấy, còn cô thì chỉ biết nhìn từ xa. Tội ghê.”
“Hay là thế này đi, cô xin lỗi tôi đi, nói cô sai rồi, tôi sẽ nói giúp một tiếng để anh ấy tặng cô một vé concert. Thế nào?”
Thế nào ư?
Tôi im lặng, từ từ hướng máy quay thẳng vào mặt cô ta.
Đã thích nói, thì nói trước ống kính luôn nhé.
Cô ta thoáng cứng người, lập tức khôi phục vẻ tươi cười, mở lại mic:
“Cô quay phim nhỏ này, cô có chuyên nghiệp không vậy? Quay nhầm người rồi à? Tôi đâu phải Tống Yến Thư!”
Nói xong liền chạy nhỏ vào trong lớp.
Tống Yến Thư đang chăm chú lục lọi các góc khả nghi trong lớp học.
Lâm San San lượn một vòng rồi chán chường ngồi lên bàn:
“Ê, Yến Thư, anh nhìn như kiểu học sinh ngoan ấy nhỉ, lúc còn đi học chắc được thầy cô cưng lắm?”
“Sai rồi.”
Tống Yến Thư không ngẩng đầu lên.
“Tôi từng nổi tiếng là học dốt, kiểu mà chó còn chẳng buồn ngó tới, về sau mới đỡ hơn chút.”
“Thật á?”
Cô ta mở to mắt ngạc nhiên:
“Thế sao về sau lại thay đổi? Chẳng lẽ thật sự là vì cái tin đồn kia — cô gái mắc bệnh bạch cầu đó?”
Bàn tay Tống Yến Thư đột ngột khựng lại.
Không ai ngờ Lâm San San lại hỏi ra câu đó.
Từ trước đến nay, cậu luôn kín tiếng về chuyện đó. Câu hỏi này… chẳng khác nào vạch mặt một cách thô lỗ ngay trước ống kính.
Chính Lâm San San cũng ngớ người một giây, rồi mới phản ứng kịp mình vừa nói gì ngu xuẩn, vội vàng bịt miệng:
“Xin lỗi…”
Mọi người nín thở, nhìn về phía Tống Yến Thư.
Thế nhưng…
Cậu im lặng một lúc, ánh mắt khẽ lay động, rồi trả lời:
“Đúng vậy.”
Như thể để xác nhận lại lần nữa, cậu đứng thẳng người, nhìn thẳng vào máy quay, chậm rãi nói:
“Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã cứ như vậy mà sa sút, trở thành phế nhân.”
“Cho nên… tôi rất biết ơn cô ấy.”
—
Bình luận trực tiếp lập tức nổ tung:
【Trời ơi, Tống ca! Hóa ra là thật sao!?】
【Anh ấy đáng thương quá! Vì người mình thích mà cố gắng trở nên tốt hơn, nhưng người ấy lại không còn nữa. Tôi khóc không ngừng!】
【Bao năm qua anh ấy vẫn đều đặn quyên góp cho bệnh nhân bạch cầu, tất cả đều vì cô ấy ư… Chắc chắn anh ấy vẫn luôn tự trách bản thân vì không giữ được người mình yêu, đau lòng quá…】
Lượt xem của livestream lập tức tăng vọt, chạm mức cao chưa từng thấy.
Tôi ngỡ ngàng hồi lâu, tim thắt lại một cái.
Thì ra… thật sự là vì cô gái ấy.
Cậu cuối cùng cũng trở thành người tôi từng chờ mong.
Nhưng đáng tiếc, không còn liên quan gì đến tôi.
Ký ức cứ thế tuôn trào như nước vỡ bờ.
Tôi lại như trở về hôm đó, trong căn lớp học mờ tối.
“Tống Yến Thư, hôm nay là sinh nhật tớ đấy.”
Cậu nói bằng giọng thờ ơ:
“Sinh nhật à? Sao không nói sớm? Vậy thì… chúc cậu mãi mãi mười tám tuổi nhé. Quà để mai bù.”
“Tớ không cần gì khác. Tớ muốn cậu từ hôm nay hãy học hành tử tế, được không?”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ừ, chỉ thế thôi.”
Tống Yến Thư của tuổi mười tám nhìn tôi rất lâu, sau đó gật đầu:
“Được.”
Tôi không sao diễn tả nổi lúc ấy mình vui thế nào.
…
Nhưng rồi, đến hẹn học nhóm, cậu lại xuất hiện ở tiệm bida.
Tập bài tập bị xé nát.
Tôi vừa khóc vừa van nài:
“Tống Yến Thư, đừng đánh nhau nữa, làm xong bài rồi đánh cũng được mà, được không?”
Cậu chỉ thấy phiền.
Cậu nói, “Cậu tưởng cậu là ai?”
Phải rồi, tôi tưởng tôi là ai cơ chứ?
Tôi… có là gì đâu.
Tia nắng chớp lên vài lần, Tống Yến Thư cúi đầu mở điện thoại, mở khóa màn hình.
“Nhưng cô ấy… đã không còn nữa.”
“Nếu sớm biết trước, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.”
Tôi ngẩng đầu lên, thái dương đột ngột giật giật.
Cậu vừa nói gì…?
Tai nghe truyền đến giọng PD:
“Máy chính đâu? Mau lia cận cảnh! Đứng ngẩn ra làm gì?”
Tôi hoàn hồn, vội kéo sát ống kính, lia thẳng vào màn hình điện thoại của cậu.
Và ngay khi nhìn rõ bức ảnh…
Tôi chết lặng.
Tống Yến Thư nhìn tôi không chớp mắt, trong đáy mắt phủ đầy hơi nước.
“Cô Hạ, nghe nói cô cũng từng học ở đây. Cô có từng gặp qua… cô ấy không?”
Không khí đông cứng.
Lâm San San tò mò ghé đầu lại nhìn ảnh trong điện thoại.
“Ủa? Hồi trước mũi cô có nốt ruồi à? Khi nào thì tẩy vậy? Mặt cô gái này mờ quá, nhìn không rõ… Nhưng mà nhìn kỹ thì, hình như hơi giống…”
Cô ta vừa nhìn, đồng tử liền co rút dữ dội, như thể giữa ban ngày bỗng gặp ma.
09
Khi tôi bắt taxi rời đi, một nhân viên hậu trường vẫy tay chào.
“Chị Vạn Tinh, chị về luôn à?”
“Ừ.”
“Thật kỳ lạ ghê. Cái máy quay của chị sao tự nhiên lại hỏng vậy trời? May mà VJ ban đầu của Tống Yến Thư quay lại kịp, không thì đêm nay tổ quay toang rồi.”
Anh ta cảm thán vài câu, rồi đẩy xe thiết bị rời đi.
Tôi im lặng một lúc, quay sang nhìn màn hình bên cạnh.
Buổi livestream đã gần kết thúc.
Thế nhưng phần bình luận vẫn còn đang bàn về bức ảnh đó.
【Tuy hơi mờ nhưng nhìn vẫn thấy là nhan sắc bình thường mà!】
【Tôi tưởng sẽ là đại mỹ nhân cơ, thất vọng thật sự. Gì mà khiến Tống ca nhớ thương bao năm như thế?】
【Chắc tại chết sớm nên mới khiến Tống Yến Thư không quên được. Nếu còn sống, đoán chừng anh ấy đã quên từ lâu rồi.】
【Nói câu không đạo đức chút, may mà cô ta chết rồi, không thì các “chuột chũi con” chắc chịu không nổi bà chị dâu kiểu đó. Tống ca xứng đáng với người tốt hơn, à không, không ai xứng cả!】
…
Những lời đó như từng chiếc gai nhọn, đóng thẳng tôi lên cây thập tự giá.
Xe gọi qua app đã tới, tôi vô hồn bước ra lề đường.
Từ trong nhà thi đấu sau lưng, tiếng vỗ tay kết thúc chương trình vang lên.
Gió thổi vào mắt khiến chúng hơi cay.
Tôi quay đầu lại, lên xe rời đi.
Một cuộc gọi đến, là từ Tạ Minh Trạch.
Giọng anh ta run rẩy, chất vấn tôi:
“Hạ Vạn Tinh, cô gái trong bức ảnh đó là em đúng không?”