Cơn Mưa Ngang Qua - Chương 2
Người khiến Tống Yến Thư thu lại gai nhọn, để tâm suốt ngần ấy năm, chắc hẳn phải là một người rất đặc biệt.
Phần giới thiệu khách mời kết thúc, MC khuấy động không khí một chút rồi bắt đầu bốc thăm vai trò.
Lâm San San vận khí tốt, bốc được thẻ học bá, có quyền hạn cao, có thể tự do ra vào gần như toàn bộ khuôn viên trường.
Còn Tống Yến Thư, cậu bốc được thẻ học dốt – quyền hạn thấp nhất, muốn vào bất kỳ khu vực nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước.
Tống Yến Thư nhìn tờ thẻ trong tay, bật cười bất lực.
Thời cấp ba, cậu luôn là hạng bét hoặc áp chót, nổi danh là học dốt, nên bốc được lá thăm này cũng xem như chuẩn xác rồi.
May mà địa điểm quay lần này lại là Trung học Thanh Hà, cũng coi như là sân nhà.
Tới vòng hỏi đáp, MC hỏi mọi người về kỷ niệm đặc biệt thời đi học.
Lâm San San vén tóc, cười khổ: “Tôi không có mấy ký ức vui vẻ về thời trung học. Có lẽ vì vẻ ngoài nên con gái trong lớp không thích tôi lắm, chẳng ai chơi cùng. Mãi đến đại học mới có một người bạn thân. Tôi rất tin tưởng cô ấy, ai ngờ vào lúc tôi sa cơ nhất, cô ấy lại dẫm tôi một cú đau điếng… Không nhắc nữa, chuyện cũ rồi, tôi cũng tha thứ cho cô ấy rồi.”
Bình luận lập tức tràn đầy thương cảm:
【Giận quá! San San dễ thương thế mà cũng bị bắt nạt, mấy đứa kia có não không vậy?】
【Tui hiểu cảm giác đó! Ngoại hình tạm ổn mà cứ bị ghét, rõ ràng đâu phải lỗi của tụi mình đẹp.】
【San San thật lương thiện, còn tha thứ cho họ nữa, chứ gặp tui là nghỉ luôn, không để ai phản bội sống yên được!】
Tôi ngồi dưới sân khấu nhìn, thật ra có chút khâm phục cô ta.
Biến đen thành trắng, lời nào cũng lập lờ nước đôi, chẳng nêu đích danh ai, không tra ra được, như vậy không tính là một dạng tài năng sao?
“Cũng không nói chuyện tôi nữa. Yến Thư nè, thời học sinh của cậu chắc thú vị lắm ha?”
Cô ta đạt được mục đích, biết điểm dừng, tiện thể lôi kéo Tống Yến Thư một chút.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.
Cậu đưa mắt lướt qua chỗ tôi đang đứng.
Khẽ mỉm cười.
“Chuyện cũ quá rồi, không nhớ rõ nữa.”
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy hoang mang.
Không phân biệt được… cậu đang nhìn vào ống kính, hay đang nhìn tôi.
06
Nửa tiếng sau, chương trình bước vào thời gian quảng cáo.
Mọi người lên xe đến Trung học Thanh Hà.
Trước khi lên xe, Tạ Minh Trạch tìm đến chỗ tôi.
“Vạn Tinh.”
Anh ta có vẻ hơi lúng túng.
Tôi chẳng buồn nhìn.
“Có chuyện gì? Tôi bận lắm đấy.”
Không khí im lặng chừng hai giây, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy:
“Năm vừa rồi… em sống ổn chứ?”
“Sao thế, sợ tôi sống tốt quá, đe dọa được đến hai người à?”
“Sao em lại nghĩ như vậy chứ?”
Anh ta vội vàng giải thích, ánh mắt hối lỗi:
“Chuyện năm đó là anh không đúng, nhưng cuộc sống lúc ấy thật sự quá bế tắc, anh không chịu nổi nữa.
Anh mong em hiểu.
Giờ trong tay anh cũng có chút tài nguyên, nếu em muốn đổi công việc, anh có thể giúp… ít nhất để em không phải vất vả như vậy.”
Tôi im lặng một chút.
Giờ mới thấy hối hận à?
Ngày trước vì tiền mà chạy theo Lâm San San, giờ biết cô ta khó hầu hạ, lại nhớ tới tôi sao?
Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên sống mũi anh ta.
Nốt ruồi đó từng khiến anh ta trở nên vô cùng quyến rũ trong mắt tôi.
Tôi từng say mê anh ta đến phát điên.
Còn bây giờ… nhìn càng thấy ghê tởm.
“Không cần. Rác rưởi thì tốt bụng được bao nhiêu chứ?
Cho dù có, tôi cũng không thèm.”
Anh ta nghẹn lời.
Còn định nói gì đó thì một chiếc xe đỗ lại bên cạnh.
Lâm San San mở cửa xe, mặt lạnh tanh, giọng nói như gọi chó:
“Minh Trạch, chân em mỏi quá, lại đây bóp chân cho em đi.”
Tạ Minh Trạch do dự một chút, rồi vội chạy tới:
“Đây đây, bảo bối.”
Lâm San San liếc tôi một cái:
“Anh nói gì với cô ta thế?”
“Không có gì, chỉ cảnh cáo vài câu, bảo cô ta ngoan ngoãn một chút.”
“Thật hả? Tôi còn tưởng cô ta lại định quay về bám lấy anh chứ.
Nhắc mới nhớ, tôi vẫn còn nhớ cái cảnh cô ta khóc lóc van xin anh đừng rời đi kia kìa, chậc, trông như con chó vậy.”
Tạ Minh Trạch hơi sững lại, rồi bật cười:
“Không đâu, cho dù cô ta có muốn, anh cũng chẳng đời nào đồng ý.
Cô ta làm sao so được với một sợi tóc của em.”
“Vậy mới ngoan.”
Lâm San San lộ vẻ đắc ý:
“Anh nói xem, giờ cô ta có phải hận em chết rồi không?
Em lên show đỉnh cao rồi, còn cô ta?
Tay trắng, ngay cả người đàn ông mình yêu cũng không giữ nổi.”
…
Họ nói gì, tôi không nghe rõ.
Tôi chỉ lo thu dọn đồ đạc của mình.
Cho đến khi có người bấm còi gọi tôi.
“Hạ Vạn Tinh, đi thôi.”
Tôi đáp một tiếng, ôm thiết bị lên xe.
Vào xe rồi mới phát hiện, Tống Yến Thư cũng ở trong này, đang nhắn tin cho ai đó.
Sao cậu lại ngồi xe này chứ?
Lòng tôi rối như tơ, chẳng dám hỏi han, vờ như không nhìn thấy cậu, rón rén ngồi xuống hàng ghế sau.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.
Là bản hit làm nên tên tuổi của Tống Yến Thư: “Âm thanh khi mưa rơi”.
“Cơn mưa này dừng lại tại đây, cảm xúc trì hoãn, thứ cậu để lại, là một vùng ẩm ướt kéo dài…”
Cả xe đồng loạt quay lại nhìn tôi.
Tôi lúng túng tắt ngay chuông.
Nhưng… đã quá muộn.
Tống Yến Thư đột nhiên ngẩng lên, qua gương chiếu hậu, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi cười gượng:
“Hôm qua thấy bài này trên bảng xếp hạng, nghe hay quá nên lấy làm nhạc chuông thôi.”
Cậu im lặng một lúc.
“Nhưng đây là bản thu ở concert năm nay.”
Phải rồi… tôi quên mất.
Là bản concert, chất lượng âm thanh rất tệ, còn chưa được xử lý tiếng môi trường.
“Cô Hạ từng xem concert của tôi à?”
Cậu hỏi.
Ký ức như thủy triều dâng lên ào ạt.
Nhưng… làm sao tôi có thể thừa nhận?
Đó là bí mật riêng tư nhất của tôi, sâu tận đáy lòng.
Dù đã bao năm cố ý né tránh mọi thông tin về cậu.
Nhưng rốt cuộc vẫn không kìm lòng được, lặng lẽ đến xem buổi concert kỷ niệm bảy năm của cậu.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lặng lẽ rơi nước mắt vì thành công của cậu.
“Không có.”
Tôi nói.
“Có lẽ là bản do cư dân mạng đăng lên. Tôi cũng không rành lắm.”
“Vậy à.”
Cậu vẫn không dời mắt khỏi tôi.
Vẫn cứ thế, yên tĩnh nhìn qua gương, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau.
“Cô Hạ, cô không thấy nóng sao?”
“Hả?”
“Cô đeo khẩu trang mãi, không thấy nóng à?”
Giọng cậu bình thản, như chỉ là quan tâm bình thường.
Tôi lau mồ hôi trên trán.
“Không sao. Tôi… bị cảm, sợ lây cho người khác.”
“…Thì ra vậy.”
Chiếc điện thoại trong tay tôi nóng ran.
Âm báo tin nhắn WeChat vang lên liên tục.
Cậu liếc qua một cái, bình tĩnh trả lời, nhưng đầu ngón tay vẫn run nhẹ.
Tôi cúi đầu, lập tức đổi nhạc chuông.
Xong xuôi, lén liếc nhìn lên hàng ghế trước.
Thấy cậu vẫn đang bận nhắn tin, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
May thật, suýt nữa là không che giấu được rồi.
07
Xe bắt đầu lăn bánh.
Trong lúc lắc lư, tôi chợp mắt mơ một giấc rất ngắn.
Trong mơ, tôi lại trở về lớp học, ngồi ở dãy cuối cùng.
Thầy chủ nhiệm thành lập nhóm học tập một kèm một, giao nhiệm vụ để người xếp áp chót là tôi đi hỗ trợ người xếp cuối lớp — Tống Yến Thư.
Khi ấy, Tống Yến Thư là một “đại ca học đường” mà ai cũng tránh như tránh tà, suốt ngày chỉ biết ngủ gật hoặc gây chuyện.
Tôi là tổ trưởng học tập, vì muốn thúc ép cậu ấy học hành, dùng đủ mọi cách, ngày nào cũng bị chọc tức đến phát khóc.
Một tháng sau, có kết quả thi giữa kỳ.
Cậu ấy đứng áp chót.
Tôi… rớt xuống chót bảng.
Hôm đó tôi khóc lớn lắm.
Tống Yến Thư phát bực vì tôi, để tôi im miệng một lúc, đã lôi tôi trốn học, dẫn ra ngoài ăn đồ nướng.
“Cậu cứ ăn đi, đã đứng bét rồi thì còn gì để tụt nữa đâu.”
“Tôi ấy à? Tôi chẳng quan tâm đâu, học hay không cũng vậy thôi, ba tôi chỉ để ý đến cái thằng con riêng của ổng thôi mà.”
“Thôi đừng nói nữa, thi vào Nhạc viện cái gì? Cây đàn guitar dở hơi đó tôi vứt lâu rồi!”
“Không nghe, không nghe, cậu là con rùa đang niệm kinh!”
“Hạ Tiểu Vũ! Tôi học hay không thì liên quan gì tới cậu? Hối hận vì mời cậu ăn đồ nướng rồi, trả lại tôi ngay…”
…
Tống Yến Thư từng hỏi tôi rất nhiều lần, tại sao cứ phải bắt cậu ấy học cho bằng được.
Cậu ấy không hề biết.
Bởi vì từ rất lâu trước đó, tôi từng nhìn thấy một gương mặt khác của cậu.
Thành tích xuất sắc, vừa đàn vừa hát ca khúc chính mình viết ra, khí chất rực rỡ.
Tôi muốn Tống Yến Thư ấy, tỉnh dậy.
Tiếc là… tiếc là…
08
Mười phút sau, xe đến nơi.
Tôi ngủ suốt dọc đường nên chẳng hay rằng, Tống Yến Thư đã nhìn tôi suốt dọc đường.
Livestream bắt đầu trở lại.
Những khách mời khác lần lượt đi qua cổng trường.
Chỉ riêng Tống Yến Thư.
Là “học sinh cá biệt”, đến cả bước vào cổng trường cũng phải vượt thử thách.
Hoặc giải một câu đố.
Hoặc hít đất năm mươi cái.
Chọn một trong hai.
Dòng bình luận tràn ngập sự thương cảm dành cho cậu.
【Chọn giải đố đi, hít đất xong là không còn sức chơi nữa đâu.】
【Nhưng giải đố tốn thời gian lắm, mà thể lực lão Tống tốt mà, chọn hít đất thôi!】
Camera hướng thẳng vào Tống Yến Thư, đây dường như là một lựa chọn mang tính định mệnh.
Nhưng Tống Yến Thư… chẳng chọn cái nào cả.
Cậu liếc quanh một vòng, rồi trèo thẳng lên bức tường bên hông trường.
“Đã là học sinh cá biệt, tất nhiên phải dùng cách của học sinh cá biệt.”
Hình ảnh trong camera là cậu ngồi trên tường, ngạo nghễ, kiêu ngạo, chẳng khác gì năm xưa.
Chớp mắt, cậu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Đưa tay đây.”
Cậu nói.
Là người quay theo cậu, tôi dường như chẳng có lựa chọn nào khác.
Khoảnh khắc bàn tay nắm chặt lấy nhau.
“Cô Hạ, cô khiến tôi nhớ đến một người.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu:
“Sao cơ?”
Cậu nhìn tôi, trong mắt là làn gió cũ dịu dàng lướt qua:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy… hôm nay có lẽ sẽ rất may mắn.”
…Hả?
Cậu ấy bị gió lùa vào đầu à?